Trốn tránh
Lasy_Ji-na
2024-08-28 04:45:08
Tiêu Y đang rưng rưng, cảm động thì tiếng nói của Ngự Phong vang ra từ nhà tắm:
À còn nữa, em ăn xong rồi uống hết bát trà gừng đi nhé, không sẽ đau bụng lắm đó. Mà đừng uống ngay, anh vừa mới nấu xong nên còn nóng lắm. Anh để khăn ở dưới ghế hay sao ấy, lúc nào uống em kê vào mà cầm kẻo bỏng đó.
Nói đến đây, nước mắt Tiêu Y đã rơi lã chã xuống mà không thể kiềm chế được, cô cố gắng đi đến ghế rồi ngồi xuống đầy nặng nề. Cô bịt chặt miệng không cho tiếng khóc phát ra ngoài nên không dám trả lời anh mà chỉ biết ngồi đó vừa khóc vừa nhét thức ăn vào miệng. Mặc dù đối với cô như một mớ thức ăn hôi thiu pha vị kim loại. Cô ép bản thân phải nuốt hết chúng xuống, không được phép nôn ra vì đây là những món ăn mà chồng đã vất vả để nấu cho mình. Cô cứ vậy mà ăn gần hết, chừa lại một chút cho Ngự Phong, cô nghĩ rằng như vậy thì anh sẽ vui nhưng thật ra điều đó chỉ khiến anh đau lòng thêm. Cô cũng đã uống hết bát trà gừng rồi uống thuốc mà bác sĩ đưa cho. Cô sợ khuôn mặt ướt át này của bản thân sẽ bị anh nhìn thấy nên đã chạy vào nhà bếp, xả nước rồi chà đi chà lại khuôn mặt xinh đẹp ấy một cách mạnh bạo như xả hết sự buồn tủi, căm hận rồi vội vào phòng, trèo lên giường cố gắng đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Ngự Phong ở trong nhà tắm cũng đau đớn không kém, anh nhớ lại tiếng than khóc mà anh đã nghe từ cô, đôi mắt của anh cũng đã rơi lệ hòa theo dòng nước chảy từ vòi hoa sen. Anh đấm mạnh vào tường vì sự bất lực không thể làm gì. Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, cũng không muốn đối phương nhìn thấu nên cứ thế mà càng ngày càng có chút xa cách, trốn tránh nhau. Đến khi không còn nghe thấy tiếng động anh mới từ từ chậm rãi mở cửa bước ra ngoài. Thấy thức ăn đã gần hết, bát trà gừng mà mọi khi cô chỉ uống nước còn lát gừng sẽ bỏ lại nay đã hết sạch. Có lẽ vì bây giờ cô đã mất vị giác nên không cảm nhận được mùi vị của gừng. Và cạnh đó còn có tờ giấy ghi chú mà Tiêu Y đã viết:
" Cảm ơn vì bữa ăn mà chồng yêu đã nấu, ngon lắm đó nha nên em lỡ ăn gần hết mất rồi, không chừa cho anh được nhiều. Cũng cảm ơn anh, nhờ bát trà gừng mà em đã đỡ đau bụng hơn rồi ạ, cũng đã phơi quần áo luôn rồi. Anh ăn xong, dọn nốt rồi ngủ sớm nhé. Em mệt quá nên ngủ trước, không đợi anh được. Xin lỗi bảo bối nhiều. Vợ yêu của anh!"
Sóng mũi anh đã cay, đôi mắt đã lại đỏ, anh ngước mặt lên, dùng hai ngón tay nhíu đôi mắt vào không cho nước mắt rơi. Anh thở dài một hơi, nói nhỏ:
Đồ ngốc! Không muốn ăn mà vẫn còn cố, em cứ vậy sao anh dám đối diện với em đây!
Anh ngồi đó ăn xong rồi dọn dẹp, tắt hết điện ở ngoài rồi nhẹ nhàng vào phòng ngủ. Đi tới kéo sáng đèn ngủ, lộ ra đôi mắt dù đang nhắm nhưng vẫn rõ Tiêu Y vừa khóc. Anh đưa tay lên xoa nhẹ rồi hôn lên đôi mắt ấy rồi tắt đèn, lên giường rồi đi ngủ.
Hai tuần làm việc cuối cùng của Tiêu Y đã trôi qua, mọi người ở công ty ai cũng đầy thắc mắc và cảm thấy buồn khi cô rời công ty. Họ muốn tổ chức cho cô lần cuối nhưng cô đã từ chối và hẹn lần khác. Ở nhà, thỉnh thoảng Tiêu Y cũng đến bệnh viện để khám lại. Dẫu vậy, chứng bệnh vẫn không hề có sự thay đổi hay giảm chút nào. Vì đã phụ thuộc vào loại thuốc ấy nên từ khi cô ngưng sử dụng, giọng nói của cô đang dần thay đổi, cô như cảm thấy có thứ gì đó trong cổ của mình, mỗi lần nuốt lại thấy khó chịu. Để Ngự Phong không nghi ngờ, cô đã lén mua thuốc và uống lại, cô muốn duy trì giọng nói của mình vì anh đã từng nói thích nghe nó mỗi ngày, đặc biệt là mỗi khi cô hát làm anh như rung động thêm. Vì thế mà chứng bệnh càng ngày càng trở nên nặng hơn, tồi tệ hơn cô tưởng. Cái mùi vị của nó còn kinh khủng hơn trước. Cô còn thử đưa lưỡi vào bát nước nóng nhưng đã không còn cảm nhận được như trước nữa. Cũng từ khi nghỉ việc, Tiêu Y không ngồi nhà mà vui chơi, cô đã cố gắng dậy sớm để nấu cơm sáng và chuẩn bị cơm trưa cho chồng, điều mà đa số người vợ nào cũng thích làm cho chồng mình nhưng vì công việc luôn bận rộn nên chưa bao giờ cô chuẩn bị cho anh hay chính bản thân mình. Cả hai người đều chỉ ăn sáng qua loa ở nhà rồi ăn trưa ở công ty.Nhưng lần này cô đã được thực hiện, dù cho không còn khả năng nêm nếm mùi vị như trước. Dẫu vậy cô vẫn cố gắng lên mạng rồi tìm hiểu cẩn thận, cho gia vị theo đúng hướng dẫn. Thấy cô bây giờ đã vui vẻ và đang dần thích nghi hơn, Ngự Phong cũng hạnh phúc mà mang theo hộp cơm chứa đựng biết bao sự vất vả và cố gắng, tình yêu mà cô dành cho anh mỗi ngày.
À còn nữa, em ăn xong rồi uống hết bát trà gừng đi nhé, không sẽ đau bụng lắm đó. Mà đừng uống ngay, anh vừa mới nấu xong nên còn nóng lắm. Anh để khăn ở dưới ghế hay sao ấy, lúc nào uống em kê vào mà cầm kẻo bỏng đó.
Nói đến đây, nước mắt Tiêu Y đã rơi lã chã xuống mà không thể kiềm chế được, cô cố gắng đi đến ghế rồi ngồi xuống đầy nặng nề. Cô bịt chặt miệng không cho tiếng khóc phát ra ngoài nên không dám trả lời anh mà chỉ biết ngồi đó vừa khóc vừa nhét thức ăn vào miệng. Mặc dù đối với cô như một mớ thức ăn hôi thiu pha vị kim loại. Cô ép bản thân phải nuốt hết chúng xuống, không được phép nôn ra vì đây là những món ăn mà chồng đã vất vả để nấu cho mình. Cô cứ vậy mà ăn gần hết, chừa lại một chút cho Ngự Phong, cô nghĩ rằng như vậy thì anh sẽ vui nhưng thật ra điều đó chỉ khiến anh đau lòng thêm. Cô cũng đã uống hết bát trà gừng rồi uống thuốc mà bác sĩ đưa cho. Cô sợ khuôn mặt ướt át này của bản thân sẽ bị anh nhìn thấy nên đã chạy vào nhà bếp, xả nước rồi chà đi chà lại khuôn mặt xinh đẹp ấy một cách mạnh bạo như xả hết sự buồn tủi, căm hận rồi vội vào phòng, trèo lên giường cố gắng đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Ngự Phong ở trong nhà tắm cũng đau đớn không kém, anh nhớ lại tiếng than khóc mà anh đã nghe từ cô, đôi mắt của anh cũng đã rơi lệ hòa theo dòng nước chảy từ vòi hoa sen. Anh đấm mạnh vào tường vì sự bất lực không thể làm gì. Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, cũng không muốn đối phương nhìn thấu nên cứ thế mà càng ngày càng có chút xa cách, trốn tránh nhau. Đến khi không còn nghe thấy tiếng động anh mới từ từ chậm rãi mở cửa bước ra ngoài. Thấy thức ăn đã gần hết, bát trà gừng mà mọi khi cô chỉ uống nước còn lát gừng sẽ bỏ lại nay đã hết sạch. Có lẽ vì bây giờ cô đã mất vị giác nên không cảm nhận được mùi vị của gừng. Và cạnh đó còn có tờ giấy ghi chú mà Tiêu Y đã viết:
" Cảm ơn vì bữa ăn mà chồng yêu đã nấu, ngon lắm đó nha nên em lỡ ăn gần hết mất rồi, không chừa cho anh được nhiều. Cũng cảm ơn anh, nhờ bát trà gừng mà em đã đỡ đau bụng hơn rồi ạ, cũng đã phơi quần áo luôn rồi. Anh ăn xong, dọn nốt rồi ngủ sớm nhé. Em mệt quá nên ngủ trước, không đợi anh được. Xin lỗi bảo bối nhiều. Vợ yêu của anh!"
Sóng mũi anh đã cay, đôi mắt đã lại đỏ, anh ngước mặt lên, dùng hai ngón tay nhíu đôi mắt vào không cho nước mắt rơi. Anh thở dài một hơi, nói nhỏ:
Đồ ngốc! Không muốn ăn mà vẫn còn cố, em cứ vậy sao anh dám đối diện với em đây!
Anh ngồi đó ăn xong rồi dọn dẹp, tắt hết điện ở ngoài rồi nhẹ nhàng vào phòng ngủ. Đi tới kéo sáng đèn ngủ, lộ ra đôi mắt dù đang nhắm nhưng vẫn rõ Tiêu Y vừa khóc. Anh đưa tay lên xoa nhẹ rồi hôn lên đôi mắt ấy rồi tắt đèn, lên giường rồi đi ngủ.
Hai tuần làm việc cuối cùng của Tiêu Y đã trôi qua, mọi người ở công ty ai cũng đầy thắc mắc và cảm thấy buồn khi cô rời công ty. Họ muốn tổ chức cho cô lần cuối nhưng cô đã từ chối và hẹn lần khác. Ở nhà, thỉnh thoảng Tiêu Y cũng đến bệnh viện để khám lại. Dẫu vậy, chứng bệnh vẫn không hề có sự thay đổi hay giảm chút nào. Vì đã phụ thuộc vào loại thuốc ấy nên từ khi cô ngưng sử dụng, giọng nói của cô đang dần thay đổi, cô như cảm thấy có thứ gì đó trong cổ của mình, mỗi lần nuốt lại thấy khó chịu. Để Ngự Phong không nghi ngờ, cô đã lén mua thuốc và uống lại, cô muốn duy trì giọng nói của mình vì anh đã từng nói thích nghe nó mỗi ngày, đặc biệt là mỗi khi cô hát làm anh như rung động thêm. Vì thế mà chứng bệnh càng ngày càng trở nên nặng hơn, tồi tệ hơn cô tưởng. Cái mùi vị của nó còn kinh khủng hơn trước. Cô còn thử đưa lưỡi vào bát nước nóng nhưng đã không còn cảm nhận được như trước nữa. Cũng từ khi nghỉ việc, Tiêu Y không ngồi nhà mà vui chơi, cô đã cố gắng dậy sớm để nấu cơm sáng và chuẩn bị cơm trưa cho chồng, điều mà đa số người vợ nào cũng thích làm cho chồng mình nhưng vì công việc luôn bận rộn nên chưa bao giờ cô chuẩn bị cho anh hay chính bản thân mình. Cả hai người đều chỉ ăn sáng qua loa ở nhà rồi ăn trưa ở công ty.Nhưng lần này cô đã được thực hiện, dù cho không còn khả năng nêm nếm mùi vị như trước. Dẫu vậy cô vẫn cố gắng lên mạng rồi tìm hiểu cẩn thận, cho gia vị theo đúng hướng dẫn. Thấy cô bây giờ đã vui vẻ và đang dần thích nghi hơn, Ngự Phong cũng hạnh phúc mà mang theo hộp cơm chứa đựng biết bao sự vất vả và cố gắng, tình yêu mà cô dành cho anh mỗi ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro