Chương 10
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-10-15 21:27:56
Chu Văn Đường tìm được khách sạn, nhưng không làm thủ tục nhận phòng.
Nghê Bảo Gia theo anh đi vào thang máy, hỏi: “Không cần làm thủ tục sao?”
“Không cần, chủ của khách sạn này là người quen của tôi.” Chu Văn Đường nghiêng mặt qua, kể từ lúc Nghê Bảo Gia vào thang máy, cô vẫn một mực cúi đầu. Anh cũng hiểu được những suy nghĩ vẩn vơ của cô, anh cô tình trêu cô: “Sao cứ cúi mặt mãi thế, người khác nhìn thấy lại cho là chúng ta đang vụng trộm.”
Nghê Bảo Gia vừa xấu hổ vừa bực mình nên lườm anh một cái: “Anh mới đi vụng trộm ấy, à, không phải anh đã kết hôn rồi chứ?”
Chu Văn Đường tựa vào vách thang máy, thản nhiên nói: “Em xem tôi có đeo nhẫn không, còn bảo tôi kết hôn? Chẳng lẽ em không rõ hay sao?”
“Không phải có một kiểu người...” Nghê Bảo Gia không đồng tình, nói chắc nịch: “Tháo nhẫn kết hôn, ra ngoài giả vờ là người độc thân để lừa gạt các cô gái trẻ hay sao.”
Chu Văn Đường có chút giận nên bật cười, anh hỏi vặn lại: “Em thấy tôi giống kiểu người đó à?”
“Không hẳn thế.” Nghê Bảo Gia lập tức đổi hướng, cô nói: “Dù anh có đeo nhẫn ra ngoài, có lẽ vẫn có phụ nữ bám lấy anh đúng không?”
Chu Văn Đường mỉm cười: “Đây là đang tâng bốc tôi hay nói kháy tôi thế?”
Nghê Bảo Gia chớp mắt ra vẻ vô tội: “Em nào dám nói kháy anh, em chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi.”
Nghê Bảo Gia không hề nói dối, dù sao với gia thế và tướng mạo của anh như thế kia, đương nhiên sẽ có rất nhiều cô gái lao đầu vào anh.
Lúc này cửa thang máy mở ra, có khách đi vào.
Nghê Bảo Gia lập tức im như thóc, ghé sát vào người anh, giật ống tay áo của anh, hạ giọng nói: “Che giúp em với.”
Chu Văn Đường cúi xuống nhìn cô, cười nói: “Vừa nãy ở trước mặt tôi ghê gớm lắm mà, giờ nhìn thấy người lạ lại giả vờ ngoan ngoãn?”
“Em sợ làm người ta sợ.” Nghê Bảo Gia ngẩng lên nhìn anh: “Lỡ làm người ta sợ chết khiếp thì ai chịu trách nhiệm?”
Chu Văn Đường nhếch khóe miệng, anh hơi nghiêng người sang, che chắn kỹ càng cho cô.
Nghê Bảo Gia bị anh chặn trong góc thang máy, trong tầm mắt của cô là tấm lưng dài rộng của anh. Trông anh có vẻ cao gầy, nhưng lúc này đứng gần lại cô mới thấy anh vẫn có dáng vóc mà đàn ông phải có, không đến mức quá đô con, mà thuộc tạng người cân đối.
Thang máy đi lên tầng trên cùng, hai người lần lượt bước ra ngoài.
Chu Văn Đường nhập dấu vân tay, dẫn Nghê Bảo Gia vào phòng: “Em muốn ăn gì để tôi bảo người ta mang lên?”
“Em không đói, với lại bây giờ em cũng chỉ ăn được một số đồ thanh đạm nên cũng không muốn ăn nữa.”
“Vậy thì bữa cơm kia cứ cho nợ vậy.” Anh cởi áo bên ngoài, tiện tay ném lên sofa.
“Anh cần bữa cơm của em lắm à?”
Chu Văn Đường nhìn cô chằm chằm, giọng điệu khó phân biệt thật giả: “Cần, sao lại không cần, món nợ này em phải nhớ kỹ vào đấy.”
Nghê Bảo Gia khẽ “xùy” một tiếng.
Hai người thật sự không làm gì, nằm ngay ngắn trên một chiếc giường.
Nghê Bảo Gia chợt nhớ tới sợi dây đỏ trên cổ anh, cô ngước mắt nhìn vào trong cổ áo của anh, vậy mà hôm nay không thấy sợi dây đỏ đó.
Chu Văn Đường để ý ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia: “Không phải lần trước ở thành phố Dung anh bảo là lần sau gặp lại anh sẽ nói cho em biết sợi dây đỏ có đeo cái gì sao?”
“Chỉ có mỗi sợi dây đỏ thôi, không có phụ kiện gì khác.”
Nghê Bảo Gia lấy làm tò mò, hỏi: “Tại sao anh lại đeo sợi dây đỏ trên người thế?”
Chu Văn Đường tựa vào đầu giường, miệng ngậm điếu thuốc, phát âm không rõ ràng: “Hồi bảy tuổi bị ốm nặng một trận, sốt cao không giảm, suýt nữa đã đi đời. Các cụ trong nhà tin vào thứ này, tìm một vị cao tăng đến nhà, thế là có một sợi dây đỏ này đeo trên người, sau này dần dần khỏe lại, cũng chẳng mấy khi đeo trên người. Thỉnh thoảng lúc nào đi ăn bà ngoại tôi, tôi mới đeo cho bà cụ vui lòng.”
Anh chỉ nói dăm ba câu ngắn gọn, nhưng Nghê Bảo Gia lại nghe đến xúc động. Cô mím môi, dè dặt nói: “Hay là anh vẫn nên thường xuyên đeo nó đi?”
Chu Văn Đường liếc cô, xoa tay cho cô, nhưng giọng thì vẫn dửng dưng như không: “Sao thế, sợ tôi chết à?”
Nghê Bảo Gia cố tình nói: “Em chỉ sợ hôm nay anh mà lỡ có chuyện gì, thế thì em khó mà thoát được.”
Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc, anh mỉm cười: “Em nghĩ tôi là kẻ ốm yếu bệnh tật đấy à?”
Vừa dứt lời thì điện thoại Chu Văn Đường đổ chuông, là Tạ Điểu gọi đến.
Nghê Bảo Gia vén chăn xuống giường, vào phòng tắm rửa, không cẩn thận làm vỡ cốc thủy tinh, Tạ Điểu ở đầu bên kia tai thính nên đã nghe thấy tiếng động: “Anh, trong phòng anh có người à, thế thì không làm phiền chuyện tốt của anh nữa.”
Chu Văn Đường quăng điện thoại và hộp thuốc lên đống chăn, đi chân trần vào phòng tắm tìm người: “Có bị thương ở đâu không?”
Nghê Bảo Gia quỳ trên đất, cầm khăn giấy để nhặt mảnh thủy tinh, quay đầu nhìn thấy mu bàn chân trần của anh dưới ống quần tây, cô hơi nhíu mày: “Anh đi dép vào đi, chẳng may trên sàn nhà vẫn còn mảnh vỡ thì sao.”
Chu Văn Đường duỗi tay kéo cô dậy: “Đừng dọn nữa, lát nữa tôi gọi người lên dọn.”
Nghê Bảo Gia ném khăn giấy bọc mảnh vỡ vào trong thùng rác, nói: “Có phải đền không ạ?”
“Không cần.” Chu Văn Đường coi như không có chuyện gì: “Nếu đền thì người ta tìm tôi, chưa đến lượt em.”
Nghê Bảo Gia nói với vẻ bất mãn: “Anh đừng coi thường em, một cốc thủy tinh thôi mà, em vẫn đền được nhé.”
Chu Văn Đường cười cười: “Tôi đâu dám xem thường em.”
Chu Văn Đường gọi phục vụ phòng, bảo họ lên thu dọn mảnh vỡ trong phòng tắm. Nghê Bảo Gia thấy người ngoài ở đây nên cảm thấy mất tự nhiên, chuồn ra ngoài ban công hóng gió.
Chờ người ta đi khỏi, cô mới đi vào trong phòng.
Chu Văn Đường cảm thấy Nghê Bảo Gia cũng có tính trẻ con, anh cởi cúc áo sơ mi, cô bỗng nói: “Anh cởi áo làm gì?”
“Đi tắm.” Chu Văn Đường đáp lại một cách thản nhiên như không.
Mặt Nghê Bảo Gia thoáng cái đỏ bừng, cô hắng giọng, nhìn thấy anh đi chân trần, cô đánh trống lảng: “Sao anh không đi dép vào?”
“Lười đi.”
“Lỡ trên sàn nhà tắm còn mảnh thủy tinh chưa dọn hết thì sao?” Nghê Bảo Gia xoay người đi đến tủ dép lấy ra đôi dép mới, để bên chân anh: “Anh cứ đi dép vào đi.”
Chu Văn Đường nhìn cô một cái, xỏ dép, nói giỡn: “Sao tôi không phát hiện ra em còn có năng khiếu chăm sóc người khác nhỉ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia phớt lờ anh.
Chu Văn Đường đi tắm rồi ra ngoài, cũng gần đến một giờ sáng.
Hai người lên giường, vừa nằm xuống là Nghê Bảo Gia cảm thấy người mình bắt đầu ngứa ngáy, nhất là chỗ cánh tay. Cô đưa lưng về phía anh, co người lại, gãi nhẹ vào bắp tay.
Dường như động tĩnh của cô đã đánh thức anh, trong bóng tối anh cất tiếng hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
Nghê Bảo Gia khẽ “vâng” một tiếng, giọng nói toát ra vẻ bực bội: “Chỗ cánh tay hơi ngứa.”
Chu Văn Đường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, kéo cánh tay cô qua phía mình, chạm vào vùng da ở mặt trong cổ tay của cô, khẽ hỏi: “Chỗ này sao?”
Nghê Bảo Gia đáp lại lí nhí, sau đó cô lập tức cảm nhận được ngón tay anh nhẹ nhàng gãi vào chỗ cổ tay của cô, lực rất nhẹ, nhưng vẫn làm cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trước khi ngủ, rèm cửa sổ trong phòng ngủ đã được đóng hết lại, căn phòng tối tăm tịch mịch. Lúc này hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt của anh. Anh rất đứng đắn, bảo là gãi cho cô một lúc, cũng không táy máy tay chân với cô, ngón tay anh chỉ quanh quanh vùng da ở mặt trong cổ tay.
Nghê Bảo Gia có phần áy náy: “Hay là em ra sofa ngủ nhé?”
“Cứ ngủ ở đây.” Giọng anh có vẻ hơi buồn ngủ: “Không phải tôi đã nói tối nay sẽ cho em ngủ ngon sao, em mau ngủ đi, tôi gãi cho em một lúc nữa.”
Nghê Bảo Gia nhắm mắt lại.
Cô không biết tối qua mình ngủ từ lúc nào. Lúc ngủ dậy thì đã sắp mười giờ. Chu Văn Đường không còn ở trong phòng ngủ, Nghê Bảo Gia xuống giường, ra phòng khách tìm anh.
Sau đó cô lại vòng vào trong phòng tắm, định đi tắm. Cô soi gương, trên mặt không còn dấu vết dị ứng, chỉ có cánh tay và đùi vẫn có lác đác đốm đỏ.
Nghê Bảo Gia tắm xong, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, có lẽ Chu Văn Đường đã quay lại rồi. Nghê Bảo Gia ló đầu ra xem, anh đã thay bộ vest mới, không phải bộ đồ hôm qua.
Nghê Bảo Gia nói: “Hôm nay anh phải họp sao?”
Chu Văn Đường nói ngắn gọn: “Ban nãy nói chuyện với người khác.”
Nghê Bảo Gia không gặng hỏi nhiều, cô đi tìm điện thoại của mình, nhất thời không nhớ ra tối qua đã để ở đâu. Cô tìm một hồi, cuối cùng vẫn là Chu Văn Đường tìm thấy trong kẽ sofa. Anh lấy điện thoại ra, đang định đưa cho cô thì đúng lúc đó điện thoại kêu lên, là âm báo nhắc có tin nhắn mới.
Chu Văn Đường không có ý nhìn trộm, nhưng lại vô tình nhìn thấy dòng tin thoáng lướt qua.
Nghê Bảo Gia nhận điện thoại từ tay anh, nhìn thấy Khang Hạo gửi tin nhắn hẹn cô tối nay đi xem phim.
“Còn bảo đường tình duyên không tốt, cái người hẹn em đi xem phim này là ai thế?” Anh nói bằng giọng trêu chọc.
Nghê Bảo Gia vô thức ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh không hề có sự tức giận nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt hiện trên mặt.
Chẳng hiểu sao Nghê Bảo Gia lại thấy lòng mình trùng xuống: “Đàn anh khóa trên của em.”
Chu Văn Đường hỏi bâng quơ: “Không phải cậu ta đang theo đuổi em chứ?”
“Đâu có.” Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, hỏi dò anh một cách vụng về: “Vậy anh thấy em có nên đi không?”
Chu Văn Đường nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mỉm cười: “Em thích thì cứ đi, chẳng lẽ tôi ngăn em được chắc?”
Nghê Bảo Gia theo anh đi vào thang máy, hỏi: “Không cần làm thủ tục sao?”
“Không cần, chủ của khách sạn này là người quen của tôi.” Chu Văn Đường nghiêng mặt qua, kể từ lúc Nghê Bảo Gia vào thang máy, cô vẫn một mực cúi đầu. Anh cũng hiểu được những suy nghĩ vẩn vơ của cô, anh cô tình trêu cô: “Sao cứ cúi mặt mãi thế, người khác nhìn thấy lại cho là chúng ta đang vụng trộm.”
Nghê Bảo Gia vừa xấu hổ vừa bực mình nên lườm anh một cái: “Anh mới đi vụng trộm ấy, à, không phải anh đã kết hôn rồi chứ?”
Chu Văn Đường tựa vào vách thang máy, thản nhiên nói: “Em xem tôi có đeo nhẫn không, còn bảo tôi kết hôn? Chẳng lẽ em không rõ hay sao?”
“Không phải có một kiểu người...” Nghê Bảo Gia không đồng tình, nói chắc nịch: “Tháo nhẫn kết hôn, ra ngoài giả vờ là người độc thân để lừa gạt các cô gái trẻ hay sao.”
Chu Văn Đường có chút giận nên bật cười, anh hỏi vặn lại: “Em thấy tôi giống kiểu người đó à?”
“Không hẳn thế.” Nghê Bảo Gia lập tức đổi hướng, cô nói: “Dù anh có đeo nhẫn ra ngoài, có lẽ vẫn có phụ nữ bám lấy anh đúng không?”
Chu Văn Đường mỉm cười: “Đây là đang tâng bốc tôi hay nói kháy tôi thế?”
Nghê Bảo Gia chớp mắt ra vẻ vô tội: “Em nào dám nói kháy anh, em chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi.”
Nghê Bảo Gia không hề nói dối, dù sao với gia thế và tướng mạo của anh như thế kia, đương nhiên sẽ có rất nhiều cô gái lao đầu vào anh.
Lúc này cửa thang máy mở ra, có khách đi vào.
Nghê Bảo Gia lập tức im như thóc, ghé sát vào người anh, giật ống tay áo của anh, hạ giọng nói: “Che giúp em với.”
Chu Văn Đường cúi xuống nhìn cô, cười nói: “Vừa nãy ở trước mặt tôi ghê gớm lắm mà, giờ nhìn thấy người lạ lại giả vờ ngoan ngoãn?”
“Em sợ làm người ta sợ.” Nghê Bảo Gia ngẩng lên nhìn anh: “Lỡ làm người ta sợ chết khiếp thì ai chịu trách nhiệm?”
Chu Văn Đường nhếch khóe miệng, anh hơi nghiêng người sang, che chắn kỹ càng cho cô.
Nghê Bảo Gia bị anh chặn trong góc thang máy, trong tầm mắt của cô là tấm lưng dài rộng của anh. Trông anh có vẻ cao gầy, nhưng lúc này đứng gần lại cô mới thấy anh vẫn có dáng vóc mà đàn ông phải có, không đến mức quá đô con, mà thuộc tạng người cân đối.
Thang máy đi lên tầng trên cùng, hai người lần lượt bước ra ngoài.
Chu Văn Đường nhập dấu vân tay, dẫn Nghê Bảo Gia vào phòng: “Em muốn ăn gì để tôi bảo người ta mang lên?”
“Em không đói, với lại bây giờ em cũng chỉ ăn được một số đồ thanh đạm nên cũng không muốn ăn nữa.”
“Vậy thì bữa cơm kia cứ cho nợ vậy.” Anh cởi áo bên ngoài, tiện tay ném lên sofa.
“Anh cần bữa cơm của em lắm à?”
Chu Văn Đường nhìn cô chằm chằm, giọng điệu khó phân biệt thật giả: “Cần, sao lại không cần, món nợ này em phải nhớ kỹ vào đấy.”
Nghê Bảo Gia khẽ “xùy” một tiếng.
Hai người thật sự không làm gì, nằm ngay ngắn trên một chiếc giường.
Nghê Bảo Gia chợt nhớ tới sợi dây đỏ trên cổ anh, cô ngước mắt nhìn vào trong cổ áo của anh, vậy mà hôm nay không thấy sợi dây đỏ đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Văn Đường để ý ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia: “Không phải lần trước ở thành phố Dung anh bảo là lần sau gặp lại anh sẽ nói cho em biết sợi dây đỏ có đeo cái gì sao?”
“Chỉ có mỗi sợi dây đỏ thôi, không có phụ kiện gì khác.”
Nghê Bảo Gia lấy làm tò mò, hỏi: “Tại sao anh lại đeo sợi dây đỏ trên người thế?”
Chu Văn Đường tựa vào đầu giường, miệng ngậm điếu thuốc, phát âm không rõ ràng: “Hồi bảy tuổi bị ốm nặng một trận, sốt cao không giảm, suýt nữa đã đi đời. Các cụ trong nhà tin vào thứ này, tìm một vị cao tăng đến nhà, thế là có một sợi dây đỏ này đeo trên người, sau này dần dần khỏe lại, cũng chẳng mấy khi đeo trên người. Thỉnh thoảng lúc nào đi ăn bà ngoại tôi, tôi mới đeo cho bà cụ vui lòng.”
Anh chỉ nói dăm ba câu ngắn gọn, nhưng Nghê Bảo Gia lại nghe đến xúc động. Cô mím môi, dè dặt nói: “Hay là anh vẫn nên thường xuyên đeo nó đi?”
Chu Văn Đường liếc cô, xoa tay cho cô, nhưng giọng thì vẫn dửng dưng như không: “Sao thế, sợ tôi chết à?”
Nghê Bảo Gia cố tình nói: “Em chỉ sợ hôm nay anh mà lỡ có chuyện gì, thế thì em khó mà thoát được.”
Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc, anh mỉm cười: “Em nghĩ tôi là kẻ ốm yếu bệnh tật đấy à?”
Vừa dứt lời thì điện thoại Chu Văn Đường đổ chuông, là Tạ Điểu gọi đến.
Nghê Bảo Gia vén chăn xuống giường, vào phòng tắm rửa, không cẩn thận làm vỡ cốc thủy tinh, Tạ Điểu ở đầu bên kia tai thính nên đã nghe thấy tiếng động: “Anh, trong phòng anh có người à, thế thì không làm phiền chuyện tốt của anh nữa.”
Chu Văn Đường quăng điện thoại và hộp thuốc lên đống chăn, đi chân trần vào phòng tắm tìm người: “Có bị thương ở đâu không?”
Nghê Bảo Gia quỳ trên đất, cầm khăn giấy để nhặt mảnh thủy tinh, quay đầu nhìn thấy mu bàn chân trần của anh dưới ống quần tây, cô hơi nhíu mày: “Anh đi dép vào đi, chẳng may trên sàn nhà vẫn còn mảnh vỡ thì sao.”
Chu Văn Đường duỗi tay kéo cô dậy: “Đừng dọn nữa, lát nữa tôi gọi người lên dọn.”
Nghê Bảo Gia ném khăn giấy bọc mảnh vỡ vào trong thùng rác, nói: “Có phải đền không ạ?”
“Không cần.” Chu Văn Đường coi như không có chuyện gì: “Nếu đền thì người ta tìm tôi, chưa đến lượt em.”
Nghê Bảo Gia nói với vẻ bất mãn: “Anh đừng coi thường em, một cốc thủy tinh thôi mà, em vẫn đền được nhé.”
Chu Văn Đường cười cười: “Tôi đâu dám xem thường em.”
Chu Văn Đường gọi phục vụ phòng, bảo họ lên thu dọn mảnh vỡ trong phòng tắm. Nghê Bảo Gia thấy người ngoài ở đây nên cảm thấy mất tự nhiên, chuồn ra ngoài ban công hóng gió.
Chờ người ta đi khỏi, cô mới đi vào trong phòng.
Chu Văn Đường cảm thấy Nghê Bảo Gia cũng có tính trẻ con, anh cởi cúc áo sơ mi, cô bỗng nói: “Anh cởi áo làm gì?”
“Đi tắm.” Chu Văn Đường đáp lại một cách thản nhiên như không.
Mặt Nghê Bảo Gia thoáng cái đỏ bừng, cô hắng giọng, nhìn thấy anh đi chân trần, cô đánh trống lảng: “Sao anh không đi dép vào?”
“Lười đi.”
“Lỡ trên sàn nhà tắm còn mảnh thủy tinh chưa dọn hết thì sao?” Nghê Bảo Gia xoay người đi đến tủ dép lấy ra đôi dép mới, để bên chân anh: “Anh cứ đi dép vào đi.”
Chu Văn Đường nhìn cô một cái, xỏ dép, nói giỡn: “Sao tôi không phát hiện ra em còn có năng khiếu chăm sóc người khác nhỉ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia phớt lờ anh.
Chu Văn Đường đi tắm rồi ra ngoài, cũng gần đến một giờ sáng.
Hai người lên giường, vừa nằm xuống là Nghê Bảo Gia cảm thấy người mình bắt đầu ngứa ngáy, nhất là chỗ cánh tay. Cô đưa lưng về phía anh, co người lại, gãi nhẹ vào bắp tay.
Dường như động tĩnh của cô đã đánh thức anh, trong bóng tối anh cất tiếng hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
Nghê Bảo Gia khẽ “vâng” một tiếng, giọng nói toát ra vẻ bực bội: “Chỗ cánh tay hơi ngứa.”
Chu Văn Đường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, kéo cánh tay cô qua phía mình, chạm vào vùng da ở mặt trong cổ tay của cô, khẽ hỏi: “Chỗ này sao?”
Nghê Bảo Gia đáp lại lí nhí, sau đó cô lập tức cảm nhận được ngón tay anh nhẹ nhàng gãi vào chỗ cổ tay của cô, lực rất nhẹ, nhưng vẫn làm cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trước khi ngủ, rèm cửa sổ trong phòng ngủ đã được đóng hết lại, căn phòng tối tăm tịch mịch. Lúc này hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt của anh. Anh rất đứng đắn, bảo là gãi cho cô một lúc, cũng không táy máy tay chân với cô, ngón tay anh chỉ quanh quanh vùng da ở mặt trong cổ tay.
Nghê Bảo Gia có phần áy náy: “Hay là em ra sofa ngủ nhé?”
“Cứ ngủ ở đây.” Giọng anh có vẻ hơi buồn ngủ: “Không phải tôi đã nói tối nay sẽ cho em ngủ ngon sao, em mau ngủ đi, tôi gãi cho em một lúc nữa.”
Nghê Bảo Gia nhắm mắt lại.
Cô không biết tối qua mình ngủ từ lúc nào. Lúc ngủ dậy thì đã sắp mười giờ. Chu Văn Đường không còn ở trong phòng ngủ, Nghê Bảo Gia xuống giường, ra phòng khách tìm anh.
Sau đó cô lại vòng vào trong phòng tắm, định đi tắm. Cô soi gương, trên mặt không còn dấu vết dị ứng, chỉ có cánh tay và đùi vẫn có lác đác đốm đỏ.
Nghê Bảo Gia tắm xong, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, có lẽ Chu Văn Đường đã quay lại rồi. Nghê Bảo Gia ló đầu ra xem, anh đã thay bộ vest mới, không phải bộ đồ hôm qua.
Nghê Bảo Gia nói: “Hôm nay anh phải họp sao?”
Chu Văn Đường nói ngắn gọn: “Ban nãy nói chuyện với người khác.”
Nghê Bảo Gia không gặng hỏi nhiều, cô đi tìm điện thoại của mình, nhất thời không nhớ ra tối qua đã để ở đâu. Cô tìm một hồi, cuối cùng vẫn là Chu Văn Đường tìm thấy trong kẽ sofa. Anh lấy điện thoại ra, đang định đưa cho cô thì đúng lúc đó điện thoại kêu lên, là âm báo nhắc có tin nhắn mới.
Chu Văn Đường không có ý nhìn trộm, nhưng lại vô tình nhìn thấy dòng tin thoáng lướt qua.
Nghê Bảo Gia nhận điện thoại từ tay anh, nhìn thấy Khang Hạo gửi tin nhắn hẹn cô tối nay đi xem phim.
“Còn bảo đường tình duyên không tốt, cái người hẹn em đi xem phim này là ai thế?” Anh nói bằng giọng trêu chọc.
Nghê Bảo Gia vô thức ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh không hề có sự tức giận nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt hiện trên mặt.
Chẳng hiểu sao Nghê Bảo Gia lại thấy lòng mình trùng xuống: “Đàn anh khóa trên của em.”
Chu Văn Đường hỏi bâng quơ: “Không phải cậu ta đang theo đuổi em chứ?”
“Đâu có.” Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, hỏi dò anh một cách vụng về: “Vậy anh thấy em có nên đi không?”
Chu Văn Đường nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mỉm cười: “Em thích thì cứ đi, chẳng lẽ tôi ngăn em được chắc?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro