Chương 23
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-10-15 21:27:56
Đây là lần thứ ba Nghê Bảo Gia tới chỗ ở của Chu Văn Đường, trước khi vào cô còn hỏi: “Sao anh không đưa em đến khách sạn?”
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Em muốn đến khách sạn à?”
Nghê Bảo Gia vội vàng lắc đầu, nói thì nói thế nhưng ở nhà sẽ thoải mái hơn.
Chu Văn Đường cười, tháo đồng hồ ra, ném lên bàn trà.
Nghê Bảo Gia khẽ cau mày: “Anh ném lung tung như vậy không sợ làm vỡ mặt số sao?”
Chu Văn Đường lại đi cởi cúc áo sơ mi, thản nhiên nói: “Vỡ thì cho vỡ luôn.”
Nghê Bảo Gia đi đến bên ghế sofa, nhặt chiếc đồng hồ anh ném lung tung lên, cô liếc nhìn logo trên đó, thoạt nhìn giống như một bông hoa hình chữ thập*.
Nghê Bảo Gia không biết nhiều về đồng hồ nên cô giơ chiếc đồng hồ lên hỏi anh: “Đây là nhãn hiệu gì thế ạ?”
*Hiệu đồng hồ này
undefined
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô: “Em không biết à?”
“Em thật sự không biết.” Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng giải thích: “Anh nhìn xem đi, tay em cũng đâu đeo đồng hồ.”
Cổ tay cô sạch sẽ. Chu Văn Đường cẩn thận suy nghĩ, quen biết cô một thời gian, dường như cô không đeo nhiều đồ trang sức trên tay như những cô gái khác, lúc nào cũng trắng ngần sạch sẽ.
“Patek Philippe.” Anh nói.
Nghê Bảo Gia lấy điện thoại di động ra, nhập nhãn hiệu vào trình duyệt, cuối cùng nói: “Thương hiệu này quả thực rất hợp với anh.”
Chu Văn Đường rất có hứng thú: “Hợp chỗ nào?”
Cô thản nhiên nói: “Cao quý.”
Chu Văn Đường cảm thấy gần đây cô nói chuyện có phần giống Tạ Điểu, đều là ăn nói xằng xiên. Đột nhiên lại nghĩ, à cũng không đúng, vẫn giống với con người cô. Rõ ràng vào hôm gặp nhau ở quán cà phê của Đại học Bắc Kinh, cô đã nói: “Hôm đó anh đã mời em một cốc cà phê, hay là hôm nay, em cũng mời anh một cốc nhỉ. Anh xem, Trung Quốc lớn thế mà chúng ta vẫn đủ nhân duyên để gặp gỡ nhau.”
Lời thốt ra mới dễ nghe làm sao, thực tế có rất nhiều cô gái trò chuyện với anh, Chu Văn Đường thường phớt lờ họ. Nhưng hôm đó tâm tình anh có thể nói là rất tốt nên không nỡ làm cô lúng túng, dù sao con gái cũng là người có da mặt mỏng nên anh chỉ nói lần sau sẽ mời cô.
Nghê Bảo Gia đi vào phòng ngủ, cất chiếc đồng hồ trị giá gần sáu chữ số vào ngăn kéo: “Chiếc đồng hồ này rất đắt tiền, em cất vào ngăn kéo cho anh rồi.”
Chu Văn Đường cười nói: “Trộm cũng có vào chỗ này được đâu, em sợ gì chứ?”
Tất nhiên Nghê Bảo Gia hiểu rõ khu nhà tấc đất tấc vàng này quản lý nghiêm ngặt biết bao nhiêu, cô nói: “Vậy cũng phải cất cho gọn, cứ để trên bàn trà, nếu bị nước đổ ra thì chẳng phải sẽ hỏng bét à.”
Nói được vài câu, cô lại bực bội: “Thôi khỏi đi, em để lại chỗ cũ cho anh, anh nhiều tiền như vậy thiếu thốn gì một chiếc đồng hồ, hỏng thì cho hỏng luôn.”
Nghê Bảo Gia kéo ngăn kéo ra nửa chừng, Chu Văn Đường cúi người áp sát vào lưng cô, anh thuận thế nắm tay cô, đẩy ngăn kéo về chỗ cũ, nhẹ giọng nói: “Nghe theo em, anh sẽ cất nó vào trong.”
Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào tai cô, anh vui vẻ nói: “Bà dì của em đi chưa đấy, sao hôm nay tâm trạng cáu kỉnh vậy?”
Nghê Bảo Gia nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nghe vậy, cô quay đầu lại hỏi ngược lại anh: “Em đi nhé? Anh còn không chịu làm?”
Chu Văn Đường hôn lên làn da sau tai cô, giọng nói hạ thấp xuống: “Cô bé à, đừng có suốt ngày nói đến chữ “làm”.”
Nghê Bảo Gia muốn nói cô không có suốt ngày nói về chữ “làm”, cô quay mặt định tranh luận với anh, nhưng anh lại làm theo ý mình. Chu Văn Đường nhẹ nhàng bóp giữ cằm cô, nhân cơ hội cúi đầu xuống, chiếm lấy môi cô.
Vừa rồi trên bàn ăn anh cũng có uống rượu, lúc này đây vị chát của rượu vang đỏ vẫn còn đọng lại trong miệng anh.
Nghê Bảo Gia cũng không cự tuyệt hôn giống như lần trước. Lần này cô không thiếu kỹ thuật như vậy, ít nhất cô không cắn anh nữa. Chu Văn Đường còn trêu chọc cô: “Cũng xem như có tiến bộ, anh dạy em thêm vài lần là có thể xuất sư rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi mọi chuyện kết thúc, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Nghê Bảo Gia nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt lại nóng lên.
Chu Văn Đường nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em còn đang hồi tưởng à?”
Nghê Bảo Gia vùi mặt vào trong chăn, vừa mở miệng liền phát hiện thanh âm của mình hơi khàn khàn: “Khi nào chứ, anh đừng có nói bậy, không có lần sau nữa đâu.”
Chu Văn Đường sáp tới gần, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô qua lớp chăn mỏng, dùng giọng dỗ dành nói: “Bé ngoan, đi tắm đi.”
Âm thanh ngọt ngào này khiến Nghê Bảo Gia đặc biệt vui vẻ, giống như trong miệng có một viên kẹo vậy, ngập tràn ngọt ngào.
Tính kỹ thì đây là lần thứ ba bọn họ ngủ chung giường, chỉ là hai lần trước đều trong sáng thuần khiết, không hề làm việc gì. Nhưng đêm qua việc gì nên làm cũng đã làm hết cả rồi, Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng trở mình trên giường, Chu Văn Đường vẫn đang ngủ say.
Lúc này, điện thoại di động của Nghê Bảo Gia vang lên, là mẹ Nghê gọi đến. Cô sợ đánh thức Chu Văn Đường nên lấy điện thoại di động trốn vào phòng ngủ để nghe máy.
Ở đầu dây bên kia mẹ Nghê nói: “Gia Gia, con tỉnh rồi à?”
Ngủ suốt đêm, giọng cô không còn khàn khàn như tối qua nữa, cô nói: “Con tỉnh rồi, mẹ, sao mới sáng sớm mẹ đã gọi con rồi?”
Mẹ Nghê cười nói: “Còn sớm à, sắp sửa mười giờ rồi.”
Nghê Bảo Gia lấy điện thoại di động bên tai cô ra xem, hóa ra đã muộn như vậy, sau đó cô nghe mẹ Nghê nói: “Chắc con cũng chưa ăn sáng, hôm nay có muốn về không?”
Nghê Bảo Gia vốn muốn nói không thể quay về, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào, cô nói: “Đêm nay con về ạ."
Mẹ Nghê: “Vậy con về trước bữa tối nhé, bạn của bố con tặng một thùng cua, chẳng phải con thích ăn à, mẹ hâm nóng cho con ăn.”
Nghê Bảo Gia đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa phòng ngủ nghe điện thoại, nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, cô vô thức quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của Chu Văn Đường, cô nói: “Mẹ, tạm thời cứ như vậy đi, bây giờ con có việc, buổi tối rồi nói tiếp ạ.”
Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, Chu Văn Đường cau mày nói: “Tối nay em phải về nhà à?”
Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng” một tiếng.
Chu Văn Đường nói giọng ngả ngớn: “Ý em là sao, chỉ cho ngủ một đêm?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh Chu vẫn có nhu cầu thì tìm người khác đi nhé.”
Chu Văn Đường cười cười: “Em có thể chấp nhận cho anh tìm người khác à?”
Nghê Bảo Gia không chịu yếu thế, cô nói: “Em cũng đâu có trói anh lại, vả lại nếu anh mà lén lút đi tìm thì em đâu cách nào biết được.”
Chu Văn Đường khẽ thở dài, nhưng không tiếp tục chủ đề này mà hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì. Nghê Bảo Gia nói đã gần mười giờ rồi, còn ăn bữa sáng gì nữa, ăn luôn bữa trưa thôi.
Chu Văn Đường nói: “Vậy em đi thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài đi ăn trưa.”
Nghê Bảo Gia thay quần áo đi ra, Chu Văn Đường đứng ở sofa, trong tay cầm ly nước, chậm rãi uống từng ngụm, vừa nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện. Cơ bản anh không nói nhiều, thỉnh thoảng nói được vài câu.
Nghê Bảo Gia đoán người gọi là cấp dưới của anh nên cô không làm phiền anh, cô ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại để giết thời gian.
Giang Lê gửi tin nhắn cho cô, rủ cô hôm nay đi ăn tối cùng nhau.
Sau khi gặp nhau tối qua thì Giang Lê nói chờ hôm nào cô rảnh sẽ hẹn cô cùng nhau đi chơi. Không ngờ cô ấy có thể hành động nhanh như vậy, Nghê Bảo Gia xin lỗi nói hôm nay cô không có thời gian, hẹn nhau vào ngày mai vậy, cô sẽ mời Giang Lê, địa điểm sẽ do cô ấy quyết định.
Chu Văn Đường trực tiếp đưa Nghê Bảo Gia đến nhà hàng mà họ ăn tối hôm qua, Nghê Bảo Gia hỏi anh tại sao lại đến đây.
Chu Văn Đường cởi dây an toàn, nhìn cô chằm chằm: “Không phải tối hôm qua em nói thích ăn món cua gạch ngâm rượu à? Dẫn em đến lần nữa ăn thử xem sao.”
Món cua gạch ngâm rượu là một trong số các món khai vị, dùng rượu hoa điêu thượng hạng để ngâm, những người trên bàn tiệc cơ bản không động vào mấy, chỉ có cô ăn uống say mê, một mình cô ăn hơn một nửa đĩa cua ngâm. Vẫn là do Chu Văn Đường khuyên cô ăn nên ít một chút, chốc nữa mà rối loạn tiêu hóa thì không phải chuyện đùa, lúc này cô mới lưu luyến dừng đũa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường là người không thích ăn đồ sống, cảm thấy khẩu vị của cô rất riêng biệt. Đây cũng là lần đầu tiên có người ăn cua ngâm rượu trước mặt anh mà không hề kiêng dè. Hầu hết các cô gái chỉ cần nếm thử vài đũa là đều nói đã no.
Nghê Bảo Gia nói: “Là bởi vì tối hôm qua đã ngủ với nhau à?”
Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Xem lời nói của em kìa, chúng ta quen nhau đã lâu, anh đối xử tệ bạc với em à, em không thể đổi trắng thay đen như vậy đâu.”
Nghê Bảo Gia xem xét tới lui quãng thời gian hai người họ ở cạnh nhau, nhận ra anh thật sự rất tốt với cô, ngay cả lúc hai người họ cãi nhau, anh vẫn bảo Tạ Điểu lái xe chở cô về trường.
Nghê Bảo Gia không khỏi nghĩ đến đàn chị Trần và câu nói chị ta để lại cho cô, con người Chu Văn Đường rất tốt, chỉ là tình cảm không lâu dài, cô hiểu chứ?
Vẻ mặt Chu Văn Đường khó đoán nhìn cô: “Đã nghĩ ra căn cơ gốc rễ chưa?”
“Không có, em suy nghĩ kỹ càng, đúng là anh đối xử rất tốt với em, với người đương nhiệm nào anh cũng…” Nghê Bảo Gia dừng một chút, thật sự không biết nên xác định thân phận của mình như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nói: “... tốt như vậy sao?”
Chu Văn Đường nhàn nhạt cười: “Em tưởng cả ngày anh rảnh rỗi lắm à mà chỉ quan tâm đến việc làm cho con gái vui vẻ?”
Nghê Bảo Gia nói: “Vậy thì chắc em không phải là người duy nhất đâu nhỉ?”
Ngày hôm đó, Nghê Bảo Gia chỉ động đũa hai lần vào món cua ngâm rồi dừng lại.
Hình như Chu Văn Đường không có khẩu vị, chỉ uống một chén canh trên tay, thấy cô như vậy bèn hỏi có phải cô ăn không ngon không.
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Chắc hôm qua ăn nhiều quá, hôm nay hơi mệt.”
Anh mỉm cười và nói: “Tâm tư của em đúng là thay đổi nhanh thật.”
Khi hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời bắt đầu mưa.
Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia về, nhưng cũng không vội thả cô xuống xe: “Ngày mai anh đón em nhé?”
“Không đúng lúc lắm.” Nghê Bảo Gia lúng túng nói: “Em đã hẹn Giang Lê ngày mai cùng nhau ăn cơm.”
“Bọn em mới gặp nhau một lần mà đã hợp nhau vậy rồi à?” Chu Văn Đường nói với giọng bình thản: “Không phải hoãn lại là xong à.”
“Thế sao được, sáng nay em nói với cô ấy rồi.” Nghê Bảo Gia dựa vào gần anh, hôn lên mặt anh an ủi: “Hai ngày này anh ngoan chút nha.”
Anh quay mặt về phía cô và đột nhiên thì thầm: “Anh trông thấy mẹ em rồi.”
Nghê Bảo Gia giật mình, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm gì có một bóng người nào. Hơn nữa, cho dù mẹ cô xuất hiện, anh cũng không thể nhận ra bà vì họ chưa từng gặp nhau.
Cô tức giận quay lại, còn anh thì tựa lưng vào ghế với nụ cười mưu mô trên môi, giống như một đứa trẻ đã thành công trong một trò đùa.
Đôi khi Nghê Bảo Gia cảm thấy người này khá trẻ con, cô đưa tay định đánh anh, nhưng Chu Văn Đường lại nắm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Em ăn tối xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”
Nghê Bảo Gia nói đùa: “Bây giờ anh một khắc cũng không thể sống thiếu em được à, anh không thấy chán sao?”
Vẻ mặt Chu Văn Đường trở nên dịu lại, anh lắc đầu nói không chán.
Nghê Bảo Gia sửng sốt hai giây, trong lòng như mặt nước bị gió lay động, cô hạ quyết tâm: “Vậy lúc đó em sẽ ăn xong sớm chút rồi gọi điện thoại cho anh.”
Nơi Nghê Bảo Gia và Giang Lê đến ăn là một nhà hàng lẩu khai trương vào hai năm trước, được đồn đãi nên trở nên rất nổi tiếng, may mắn là hương vị rất ngon, lượng khách cũng đông, không uổng công nhà đầu tư đã đập tiền marketing ngay giai đoạn đầu.
Bảy, tám người trong số mười blogger mà Nghê Bảo Gia theo dõi trên Weibo đã quảng cáo cho nhà hàng này. Con người có tâm lý đám đông, dù biết rõ ràng là do chi phí marketing nhưng họ vẫn muốn thử, dù sao cũng không phải là họ không đủ tiền.
Hai người đến muộn vì đường kẹt xe, trước cửa hàng đã có rất nhiều người xếp hàng.
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Em muốn đến khách sạn à?”
Nghê Bảo Gia vội vàng lắc đầu, nói thì nói thế nhưng ở nhà sẽ thoải mái hơn.
Chu Văn Đường cười, tháo đồng hồ ra, ném lên bàn trà.
Nghê Bảo Gia khẽ cau mày: “Anh ném lung tung như vậy không sợ làm vỡ mặt số sao?”
Chu Văn Đường lại đi cởi cúc áo sơ mi, thản nhiên nói: “Vỡ thì cho vỡ luôn.”
Nghê Bảo Gia đi đến bên ghế sofa, nhặt chiếc đồng hồ anh ném lung tung lên, cô liếc nhìn logo trên đó, thoạt nhìn giống như một bông hoa hình chữ thập*.
Nghê Bảo Gia không biết nhiều về đồng hồ nên cô giơ chiếc đồng hồ lên hỏi anh: “Đây là nhãn hiệu gì thế ạ?”
*Hiệu đồng hồ này
undefined
Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô: “Em không biết à?”
“Em thật sự không biết.” Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng giải thích: “Anh nhìn xem đi, tay em cũng đâu đeo đồng hồ.”
Cổ tay cô sạch sẽ. Chu Văn Đường cẩn thận suy nghĩ, quen biết cô một thời gian, dường như cô không đeo nhiều đồ trang sức trên tay như những cô gái khác, lúc nào cũng trắng ngần sạch sẽ.
“Patek Philippe.” Anh nói.
Nghê Bảo Gia lấy điện thoại di động ra, nhập nhãn hiệu vào trình duyệt, cuối cùng nói: “Thương hiệu này quả thực rất hợp với anh.”
Chu Văn Đường rất có hứng thú: “Hợp chỗ nào?”
Cô thản nhiên nói: “Cao quý.”
Chu Văn Đường cảm thấy gần đây cô nói chuyện có phần giống Tạ Điểu, đều là ăn nói xằng xiên. Đột nhiên lại nghĩ, à cũng không đúng, vẫn giống với con người cô. Rõ ràng vào hôm gặp nhau ở quán cà phê của Đại học Bắc Kinh, cô đã nói: “Hôm đó anh đã mời em một cốc cà phê, hay là hôm nay, em cũng mời anh một cốc nhỉ. Anh xem, Trung Quốc lớn thế mà chúng ta vẫn đủ nhân duyên để gặp gỡ nhau.”
Lời thốt ra mới dễ nghe làm sao, thực tế có rất nhiều cô gái trò chuyện với anh, Chu Văn Đường thường phớt lờ họ. Nhưng hôm đó tâm tình anh có thể nói là rất tốt nên không nỡ làm cô lúng túng, dù sao con gái cũng là người có da mặt mỏng nên anh chỉ nói lần sau sẽ mời cô.
Nghê Bảo Gia đi vào phòng ngủ, cất chiếc đồng hồ trị giá gần sáu chữ số vào ngăn kéo: “Chiếc đồng hồ này rất đắt tiền, em cất vào ngăn kéo cho anh rồi.”
Chu Văn Đường cười nói: “Trộm cũng có vào chỗ này được đâu, em sợ gì chứ?”
Tất nhiên Nghê Bảo Gia hiểu rõ khu nhà tấc đất tấc vàng này quản lý nghiêm ngặt biết bao nhiêu, cô nói: “Vậy cũng phải cất cho gọn, cứ để trên bàn trà, nếu bị nước đổ ra thì chẳng phải sẽ hỏng bét à.”
Nói được vài câu, cô lại bực bội: “Thôi khỏi đi, em để lại chỗ cũ cho anh, anh nhiều tiền như vậy thiếu thốn gì một chiếc đồng hồ, hỏng thì cho hỏng luôn.”
Nghê Bảo Gia kéo ngăn kéo ra nửa chừng, Chu Văn Đường cúi người áp sát vào lưng cô, anh thuận thế nắm tay cô, đẩy ngăn kéo về chỗ cũ, nhẹ giọng nói: “Nghe theo em, anh sẽ cất nó vào trong.”
Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào tai cô, anh vui vẻ nói: “Bà dì của em đi chưa đấy, sao hôm nay tâm trạng cáu kỉnh vậy?”
Nghê Bảo Gia nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nghe vậy, cô quay đầu lại hỏi ngược lại anh: “Em đi nhé? Anh còn không chịu làm?”
Chu Văn Đường hôn lên làn da sau tai cô, giọng nói hạ thấp xuống: “Cô bé à, đừng có suốt ngày nói đến chữ “làm”.”
Nghê Bảo Gia muốn nói cô không có suốt ngày nói về chữ “làm”, cô quay mặt định tranh luận với anh, nhưng anh lại làm theo ý mình. Chu Văn Đường nhẹ nhàng bóp giữ cằm cô, nhân cơ hội cúi đầu xuống, chiếm lấy môi cô.
Vừa rồi trên bàn ăn anh cũng có uống rượu, lúc này đây vị chát của rượu vang đỏ vẫn còn đọng lại trong miệng anh.
Nghê Bảo Gia cũng không cự tuyệt hôn giống như lần trước. Lần này cô không thiếu kỹ thuật như vậy, ít nhất cô không cắn anh nữa. Chu Văn Đường còn trêu chọc cô: “Cũng xem như có tiến bộ, anh dạy em thêm vài lần là có thể xuất sư rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi mọi chuyện kết thúc, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Nghê Bảo Gia nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt lại nóng lên.
Chu Văn Đường nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em còn đang hồi tưởng à?”
Nghê Bảo Gia vùi mặt vào trong chăn, vừa mở miệng liền phát hiện thanh âm của mình hơi khàn khàn: “Khi nào chứ, anh đừng có nói bậy, không có lần sau nữa đâu.”
Chu Văn Đường sáp tới gần, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô qua lớp chăn mỏng, dùng giọng dỗ dành nói: “Bé ngoan, đi tắm đi.”
Âm thanh ngọt ngào này khiến Nghê Bảo Gia đặc biệt vui vẻ, giống như trong miệng có một viên kẹo vậy, ngập tràn ngọt ngào.
Tính kỹ thì đây là lần thứ ba bọn họ ngủ chung giường, chỉ là hai lần trước đều trong sáng thuần khiết, không hề làm việc gì. Nhưng đêm qua việc gì nên làm cũng đã làm hết cả rồi, Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng trở mình trên giường, Chu Văn Đường vẫn đang ngủ say.
Lúc này, điện thoại di động của Nghê Bảo Gia vang lên, là mẹ Nghê gọi đến. Cô sợ đánh thức Chu Văn Đường nên lấy điện thoại di động trốn vào phòng ngủ để nghe máy.
Ở đầu dây bên kia mẹ Nghê nói: “Gia Gia, con tỉnh rồi à?”
Ngủ suốt đêm, giọng cô không còn khàn khàn như tối qua nữa, cô nói: “Con tỉnh rồi, mẹ, sao mới sáng sớm mẹ đã gọi con rồi?”
Mẹ Nghê cười nói: “Còn sớm à, sắp sửa mười giờ rồi.”
Nghê Bảo Gia lấy điện thoại di động bên tai cô ra xem, hóa ra đã muộn như vậy, sau đó cô nghe mẹ Nghê nói: “Chắc con cũng chưa ăn sáng, hôm nay có muốn về không?”
Nghê Bảo Gia vốn muốn nói không thể quay về, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào, cô nói: “Đêm nay con về ạ."
Mẹ Nghê: “Vậy con về trước bữa tối nhé, bạn của bố con tặng một thùng cua, chẳng phải con thích ăn à, mẹ hâm nóng cho con ăn.”
Nghê Bảo Gia đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa phòng ngủ nghe điện thoại, nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, cô vô thức quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của Chu Văn Đường, cô nói: “Mẹ, tạm thời cứ như vậy đi, bây giờ con có việc, buổi tối rồi nói tiếp ạ.”
Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, Chu Văn Đường cau mày nói: “Tối nay em phải về nhà à?”
Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng” một tiếng.
Chu Văn Đường nói giọng ngả ngớn: “Ý em là sao, chỉ cho ngủ một đêm?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh Chu vẫn có nhu cầu thì tìm người khác đi nhé.”
Chu Văn Đường cười cười: “Em có thể chấp nhận cho anh tìm người khác à?”
Nghê Bảo Gia không chịu yếu thế, cô nói: “Em cũng đâu có trói anh lại, vả lại nếu anh mà lén lút đi tìm thì em đâu cách nào biết được.”
Chu Văn Đường khẽ thở dài, nhưng không tiếp tục chủ đề này mà hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì. Nghê Bảo Gia nói đã gần mười giờ rồi, còn ăn bữa sáng gì nữa, ăn luôn bữa trưa thôi.
Chu Văn Đường nói: “Vậy em đi thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài đi ăn trưa.”
Nghê Bảo Gia thay quần áo đi ra, Chu Văn Đường đứng ở sofa, trong tay cầm ly nước, chậm rãi uống từng ngụm, vừa nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện. Cơ bản anh không nói nhiều, thỉnh thoảng nói được vài câu.
Nghê Bảo Gia đoán người gọi là cấp dưới của anh nên cô không làm phiền anh, cô ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại để giết thời gian.
Giang Lê gửi tin nhắn cho cô, rủ cô hôm nay đi ăn tối cùng nhau.
Sau khi gặp nhau tối qua thì Giang Lê nói chờ hôm nào cô rảnh sẽ hẹn cô cùng nhau đi chơi. Không ngờ cô ấy có thể hành động nhanh như vậy, Nghê Bảo Gia xin lỗi nói hôm nay cô không có thời gian, hẹn nhau vào ngày mai vậy, cô sẽ mời Giang Lê, địa điểm sẽ do cô ấy quyết định.
Chu Văn Đường trực tiếp đưa Nghê Bảo Gia đến nhà hàng mà họ ăn tối hôm qua, Nghê Bảo Gia hỏi anh tại sao lại đến đây.
Chu Văn Đường cởi dây an toàn, nhìn cô chằm chằm: “Không phải tối hôm qua em nói thích ăn món cua gạch ngâm rượu à? Dẫn em đến lần nữa ăn thử xem sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Món cua gạch ngâm rượu là một trong số các món khai vị, dùng rượu hoa điêu thượng hạng để ngâm, những người trên bàn tiệc cơ bản không động vào mấy, chỉ có cô ăn uống say mê, một mình cô ăn hơn một nửa đĩa cua ngâm. Vẫn là do Chu Văn Đường khuyên cô ăn nên ít một chút, chốc nữa mà rối loạn tiêu hóa thì không phải chuyện đùa, lúc này cô mới lưu luyến dừng đũa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường là người không thích ăn đồ sống, cảm thấy khẩu vị của cô rất riêng biệt. Đây cũng là lần đầu tiên có người ăn cua ngâm rượu trước mặt anh mà không hề kiêng dè. Hầu hết các cô gái chỉ cần nếm thử vài đũa là đều nói đã no.
Nghê Bảo Gia nói: “Là bởi vì tối hôm qua đã ngủ với nhau à?”
Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Xem lời nói của em kìa, chúng ta quen nhau đã lâu, anh đối xử tệ bạc với em à, em không thể đổi trắng thay đen như vậy đâu.”
Nghê Bảo Gia xem xét tới lui quãng thời gian hai người họ ở cạnh nhau, nhận ra anh thật sự rất tốt với cô, ngay cả lúc hai người họ cãi nhau, anh vẫn bảo Tạ Điểu lái xe chở cô về trường.
Nghê Bảo Gia không khỏi nghĩ đến đàn chị Trần và câu nói chị ta để lại cho cô, con người Chu Văn Đường rất tốt, chỉ là tình cảm không lâu dài, cô hiểu chứ?
Vẻ mặt Chu Văn Đường khó đoán nhìn cô: “Đã nghĩ ra căn cơ gốc rễ chưa?”
“Không có, em suy nghĩ kỹ càng, đúng là anh đối xử rất tốt với em, với người đương nhiệm nào anh cũng…” Nghê Bảo Gia dừng một chút, thật sự không biết nên xác định thân phận của mình như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nói: “... tốt như vậy sao?”
Chu Văn Đường nhàn nhạt cười: “Em tưởng cả ngày anh rảnh rỗi lắm à mà chỉ quan tâm đến việc làm cho con gái vui vẻ?”
Nghê Bảo Gia nói: “Vậy thì chắc em không phải là người duy nhất đâu nhỉ?”
Ngày hôm đó, Nghê Bảo Gia chỉ động đũa hai lần vào món cua ngâm rồi dừng lại.
Hình như Chu Văn Đường không có khẩu vị, chỉ uống một chén canh trên tay, thấy cô như vậy bèn hỏi có phải cô ăn không ngon không.
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Chắc hôm qua ăn nhiều quá, hôm nay hơi mệt.”
Anh mỉm cười và nói: “Tâm tư của em đúng là thay đổi nhanh thật.”
Khi hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời bắt đầu mưa.
Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia về, nhưng cũng không vội thả cô xuống xe: “Ngày mai anh đón em nhé?”
“Không đúng lúc lắm.” Nghê Bảo Gia lúng túng nói: “Em đã hẹn Giang Lê ngày mai cùng nhau ăn cơm.”
“Bọn em mới gặp nhau một lần mà đã hợp nhau vậy rồi à?” Chu Văn Đường nói với giọng bình thản: “Không phải hoãn lại là xong à.”
“Thế sao được, sáng nay em nói với cô ấy rồi.” Nghê Bảo Gia dựa vào gần anh, hôn lên mặt anh an ủi: “Hai ngày này anh ngoan chút nha.”
Anh quay mặt về phía cô và đột nhiên thì thầm: “Anh trông thấy mẹ em rồi.”
Nghê Bảo Gia giật mình, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm gì có một bóng người nào. Hơn nữa, cho dù mẹ cô xuất hiện, anh cũng không thể nhận ra bà vì họ chưa từng gặp nhau.
Cô tức giận quay lại, còn anh thì tựa lưng vào ghế với nụ cười mưu mô trên môi, giống như một đứa trẻ đã thành công trong một trò đùa.
Đôi khi Nghê Bảo Gia cảm thấy người này khá trẻ con, cô đưa tay định đánh anh, nhưng Chu Văn Đường lại nắm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Em ăn tối xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”
Nghê Bảo Gia nói đùa: “Bây giờ anh một khắc cũng không thể sống thiếu em được à, anh không thấy chán sao?”
Vẻ mặt Chu Văn Đường trở nên dịu lại, anh lắc đầu nói không chán.
Nghê Bảo Gia sửng sốt hai giây, trong lòng như mặt nước bị gió lay động, cô hạ quyết tâm: “Vậy lúc đó em sẽ ăn xong sớm chút rồi gọi điện thoại cho anh.”
Nơi Nghê Bảo Gia và Giang Lê đến ăn là một nhà hàng lẩu khai trương vào hai năm trước, được đồn đãi nên trở nên rất nổi tiếng, may mắn là hương vị rất ngon, lượng khách cũng đông, không uổng công nhà đầu tư đã đập tiền marketing ngay giai đoạn đầu.
Bảy, tám người trong số mười blogger mà Nghê Bảo Gia theo dõi trên Weibo đã quảng cáo cho nhà hàng này. Con người có tâm lý đám đông, dù biết rõ ràng là do chi phí marketing nhưng họ vẫn muốn thử, dù sao cũng không phải là họ không đủ tiền.
Hai người đến muộn vì đường kẹt xe, trước cửa hàng đã có rất nhiều người xếp hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro