Chương 33
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-10-15 21:27:56
Một thời gian sau, Nghê Bảo Gia nhận được điện thoại của Giang Lê, Giang Lê hẹn cô gặp mặt. Lúc đó đã là nghỉ hè, nhiệt độ ngoài trời dần dần
tăng lên, thoạt nghe giọng nói của Giang Lê không khác gì trước kia.
Nghê Bảo Gia đồng ý, hai người hẹn gặp nhau vào lúc bảy giờ tối, vẫn là nhà hàng lẩu mà họ từng ghé qua trước đó.
Lần này hai người không phải xếp hàng quá dài nữa, bởi vì đàn em cùng trường của Giang Lê làm thêm ở đây, cho nên đã sắp xếp chỗ thuận tiện cho hai người họ.
Giang Lê vừa nhìn thấy cô, vội vàng lên tiếng với vẻ hơi ái ngại: “Tôi đã đọc được dòng tin nhắn lần trước cậu gửi rồi, chỉ là thời gian gần đây tôi khá bận vì phải đi khảo nghiệm, giờ mới có thời gian rảnh tìm cậu.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười và nói không sao cả.
Giang Lê đổ dầu mè vào đĩa, hùng hồn nói: “Tôi và Tạ Điểu chia tay rồi, nên nói thế nào nhỉ? Tạ Điểu là người có chút hư hỏng, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc khá đáng yêu, tôi sợ ở chung lâu dài không kiểm soát được tình cảm của chính mình. Tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy vẫn nên chia tay anh ta sớm chút, người như bọn họ, khi chọn vợ cũng là phải lựa chọn kỹ càng, gia cảnh nhà tôi lại thế kia, còn một điều nữa, tôi không muốn vui đùa rồi đưa chính mình vào tròng.”
Giang Lê nửa đùa nửa thật cười nhạo chính mình: “Có một gia đình như vậy cũng đã đủ thảm rồi, nếu còn phải đau khổ về một mối quan hệ mà tôi biết là không có kết quả thì tôi sống không nổi.”
Nghê Bảo Gia cầm lon Coca lên nhấp một ngụm, không biết nên nói gì.
Giang Lê liếc nhìn Nghê Bảo Gia: “Tôi nói lời này không phải có ý tổn thương cậu, chỉ là hoàn cảnh của chúng ta khác nhau. Cậu thấy lúc tôi ở bên Tạ Điểu, ngoại trừ tôi thì anh ta còn có người phụ nữ khác mà. Nhưng mà anh Chu đối xử với cậu không giống thế, vả lại hoàn cảnh gia đình của cậu cũng khá tốt, tôi cảm thấy hai người vẫn còn chút hy vọng.”
Cũng chỉ là có một chút thôi.
Nghê Bảo Gia bĩu môi rồi nói: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có kết quả với anh ấy, dù gì năm nay ăn Tết xong là anh ấy đã hai mươi chín tuổi rồi, tôi nghĩ gia đình anh ấy chắc cũng đang hối thúc anh ấy, huống hồ lúc tôi vừa mới quen biết anh ấy, gia đình anh ấy đã sắp xếp để anh ấy đi xem mắt rồi.”
Giang Lê vui vẻ: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười, lại nói xấu Chu Văn Đường: “Thật ra những người như bọn họ sau khi kết hôn, có lẽ sẽ chẳng phải người thành thật.”
Nghê Bảo Gia cảm thấy lời mình nói có một chút giả dối và vài phần chua chát nào đó, nhưng sự chua chát này thật kỳ quái và buồn cười.
Vài ngày sau khi Nghê Bảo Gia và Giang Lê gặp nhau, cô cùng bố và mẹ Nghê đến thành phố Dung để thăm dì Chi, thuận đường ở lại thành phố Dung vài ngày.
Hai năm nay bố Nghê đã được thăng chức thành trưởng phòng của phòng giáo vụ, công việc rất nhiều, ông và mẹ Nghê hiếm khi đi du lịch một mình, tranh thủ thời gian này, ông và mẹ Nghê đã đến thành phố Dung nghỉ ngơi.
Đường Hiểu Hiểu dường như đã trưởng thành hơn sau cơn bệnh của dì Chi, con người cũng nhiệt tình hơn, cô ấy còn đặc biệt xin nghỉ phép vài ngày để dành thời gian cho Nghê Bảo Gia, quan hệ hai người trở nên gần gũi hơn không ít.
Mùa hè ở thành phố Dung nóng nực không chịu nổi, ánh nắng chiếu vào da khiến người ta cảm thấy nóng rát.
Ban ngày Nghê Bảo Gia không dám ra ngoài, cứ ở trong phòng xem phim truyền hình.
Đường Hiểu Hiểu cảm thấy cô đến thành phố Dung ở trong phòng cả ngày cũng không thành vấn đề. Cô ấy đã thi đỗ bằng lái xe năm ngoái nhưng vẫn chưa mua được ô tô nên đã mượn xe của bạn trai để chở Nghê Bảo Gia đi khắp nơi.
Nghê Bảo Gia lại đến nhà thờ đá, cô chụp vài bức ảnh gửi cho Chu Văn Đường, nói rằng lá bạch quả ở nhà thờ đá mùa này chưa chuyển sang màu vàng.
Chu Văn Đường gọi điện thoại nói rằng cô vẫn đang là sinh viên Đại học Bắc Kinh, làm gì có chuyện lá bạch quả đã chuyển sang màu vàng vào tháng sáu kia chứ.
Nghê Bảo Gia: “Anh chẳng hiểu chuyện lãng mạn gì cả.”
Chu Văn Đường im lặng một lát, sau đó mỉm cười nói: “Anh biết Gia Gia đang nhớ anh rồi.”
Nghê Bảo Gia giống như bị ai đó bóp nghẹt yết hầu, cuống họng cực kỳ khô khốc, cả hồi lâu cũng không phát ra âm thanh, sững người đứng tại chỗ.
Thấy cô không đi theo, Đường Hiểu Hiểu quay người lại, nói với vẻ mệt mỏi:
“Chị, đi nhanh lên nào, chị không thấy nóng à?”
Nghê Bảo Gia kiềm chế cảm xúc, giả vờ nói: “Em nhớ anh khi nào chứ.” Sau đó cúp điện thoại.
Nghê Bảo Gia lên xe, điều hòa thổi vào khiến cô mát mẻ dễ chịu.
Đường Hiểu Hiểu đưa cho cô một chai nước khoáng.
Lòng bàn tay Nghê Bảo Gia ướt đẫm mồ hôi, cô phải mất rất lâu mới mở nắp nước khoáng ra.
Cô uống một ngụm nước, màn hình điện thoại sáng lên.
Cô nhìn thấy tin nhắn Chu Văn Đường gửi đến: [Là anh thấy nhớ em.]
Nghê Bảo Gia nghi ngờ thứ cô vừa uống không phải nước khoáng mà có thể là nước pha với mật ong, nếu không tại sao lại ngọt đến tận cả tim cô.
Đêm trước khi Nghê Bảo Gia trở về Bắc Kinh, Đường Hiểu Hiểu đã bí ẩn kéo cô sang một bên, nói rằng bạn trai cô ấy muốn đãi Nghê Bảo Gia một bữa tối và hỏi cô có muốn đi không.
Nghê Bảo Gia gật đầu đồng ý, sau đó cùng Đường Hiểu Hiểu bí mật đi xuống lầu.
Nghê Bảo Gia hỏi cô ấy: “Dì Chi có biết về bạn trai của em không?”
Đường Hiểu Hiểu gật đầu: “Mẹ em biết, bọn họ đã từng gặp nhau rồi.”
Nghê Bảo Gia: “Chắc là người đó được lắm, nếu không thì dì Chi sẽ không đồng ý.”
“Chỉ là không biết cách nói chuyện như nào thôi ạ.” Đường Hiểu Hiểu cười nói: “Nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt, dù sao em cũng như thế này, em cũng đâu nghĩ muốn tìm người nào tốt hơn nữa, nói cho cùng nếu mà tìm người tốt hơn nữa thì em lại không có cảm giác an toàn.”
Đường Hiểu Hiểu nói thêm: “Chị, chị ưu tú như thế, có lẽ sau này sẽ tìm được một người rất tốt.”
Bạn trai của Đường Hiểu Hiểu hơn cô ấy năm tuổi, anh ấy là lập trình viên của một công ty phần mềm, trông có vẻ hơi hiền lành thành thật, thuộc kiểu người không giỏi giao tiếp xã hội.
Khi nhìn thấy Nghê Bảo Gia, anh ấy hơi xấu hổ khi gọi cô là “chị”, thật ra nếu tính toán kỹ thì Nghê Bảo Gia nhỏ tuổi hơn anh ấy rất nhiều, có lẽ anh ấy cũng không cảm thấy thoải mái khi gọi một cô gái nhỏ tuổi hơn mình là chị.
Nghê Bảo Gia: “Anh cứ gọi tôi bằng Bảo Gia là được.”
Đường Hiểu Hiểu từ chối, nắm lấy cổ tay bạn trai và nói: “Anh nhất định phải giống em, phải gọi chị ấy là chị.”
Bạn trai Đường Hiểu Hiểu gãi đầu ngượng ngùng: “Chẳng phải anh đã gọi rồi sao?”
Lúc này Đường Hiểu Hiểu mới tha cho anh ấy.
...
Dù ra khỏi nhà là có xe đưa đón, nhưng Nghê Bảo Gia vẫn bị đen đi rất nhiều vì rám nắng, cho đến khi cô trở về Bắc Kinh, lúc Chu Văn Đường vừa nhìn thấy cô đã nói có phải cô bị rám nắng rất nhiều rồi không.
Nghê Bảo Gia đứng thẳng người, nhìn mình trong kính chiếu hậu ô tô: “Ngày nào ra đường em cũng thoa kem chống nắng, sao có thể bị rám nắng kia chứ?”
Nghê Bảo Gia yêu cầu anh nói lại, Chu Văn Đường làm trái với lương tâm mình, hợp tác với cô, nói rằng vừa rồi mắt anh không tốt lắm, anh bảo cô vẫn trắng trẻo như trước.
Nghê Bảo Gia cười ha ha, ngã vào trong ngực anh, cảm thấy gần đây anh nói chuyện đặc biệt bùi tai.
Chu Văn Đường nhéo nhéo dái tai cô: “Thế này mà đã vui vẻ rồi sao?”
Bạn gái mới của Tạ Điểu là một sinh viên hệ tiếng Trung, có mái tóc ngắn ngang tai, dáng dấp rất ngọt ngào và kém Nghê Bảo Gia một tuổi. Cô ta trông không khác là mấy so với những người mà anh ấy từng có quan hệ trước kia, tuy Nghê Bảo Gia và cô ta cùng là sinh viên, nhưng quan hệ giữa hai người không gần gũi cho lắm. Có lẽ trong lòng cô, ít nhiều gì cũng thấy bất bình cho Giang Lê.
Nghê Bảo Gia nhắc lại chuyện này với Chu Văn Đường, nhỏ giọng phàn nàn: “Hình như anh ta đã quên đi mất người tên Giang Lê rồi ấy.”
Đối với chủ đề này của cô, Chu Văn Đường không có quá nhiều cảm xúc.
Nghê Bảo Gia nhân cơ hội này hỏi anh nếu một ngày hai người chia tay, liệu anh có giống như Tạ Điểu, trong nháy mắt quên mất cô, coi như chưa từng quen người nào như cô không.
Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc trong miệng, nheo mắt nhìn cô một lúc, nhất thời không nói gì. Cuối cùng, anh nói rằng mình cũng không biết, phải chờ đến ngày đó mới có thể biết được.
Nghê Bảo Gia tức giận mắng anh và Tạ Điểu đúng là cùng kiểu người háo sắc.
Chu Văn Đường không tức giận, dường như cảm thấy cô dùng từ “háo sắc” để mắng anh rất buồn cười.
Nghê Bảo Gia lại có phần không cam lòng: “Anh không biết nói lời dễ nghe để dỗ dành em sao?”
Chu Văn Đường thấy dáng vẻ này của cô trông buồn cười, cô giống như một học sinh đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ và háo hức đợi cha mẹ khen ngợi. Anh bèn xen vào vài câu, nói rằng nếu cô và anh chia tay nhau có lẽ anh sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Tháng Chín khai giảng xong, trong trường đón chào một lứa học sinh mới.
Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp cũng đã bước vào năm cuối, các khóa học dành cho sinh viên năm cuối ở các chuyên ngành khác đã giảm đi rất nhiều trong học kỳ đầu tiên, ngoại trừ chuyên ngành ra, hầu như mỗi ngày họ đều học đầy đủ tám tiết.
Mễ Lạp thở dài phàn nàn rằng cuộc sống năm cuối quá vất vả. Mối quan hệ giữa Tiền Tuyết và bạn trai dường như đã vượt qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt trong học kỳ này. Tiền Tuyết về ký túc xá thường xuyên hơn, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy Tiền Tuyết và bạn trai cãi nhau qua điện thoại vào ban đêm.
Một ngày nọ, Tiền Tuyết cãi nhau căng thẳng với bạn trai và bạn trai Tiền Tuyết đã tát cô ấy. Tiền Tuyết đỏ hoe mắt mặc bộ đồ ngủ mỏng manh chạy về ký túc xá khiến cả Mễ Lạp và Nghê Bảo Gia đều bị giật mình kinh ngạc.
Trong ký túc xá không có túi chườm đá nên Nghê Bảo Gia đi đến siêu thị gần ký túc xá, mua hai cây kem rồi gói vào khăn tắm để chườm lên mặt Tiền Tuyết.
Mễ Lạp lo lắng đến mức hỏi Tiền Tuyết rằng bạn trai cô ấy đã đánh cô ấy ở đâu và có cần gọi cảnh sát hay không.
Tiền Tuyết nghẹn ngào khóc một hồi, sau khi bình tĩnh lại mới bắt đầu thuật lại ngọn ngành sự việc. Đại khái là bạn trai Tiền Tuyết đi tắm, cô nàng rảnh rỗi nhàm chán mới cầm điện thoại bạn trai lên nghịch, thì nhìn thấy tin nhắn của một cô gái với giọng điệu mờ ám.
Đánh giá từ những tin nhắn do cô gái kia gửi, hai người đã lén lút sau lưng Tiền Tuyết được một thời gian, nhưng sau mỗi lần trò chuyện, bạn trai của cô ấy lại xóa lịch sử trò chuyện, lần này thì bất ngờ bị Tiền Tuyết trông thấy.
Hai người cãi nhau, Tiền Tuyết tức giận đến mức tát vào mặt bạn trai, bạn trai cũng tát lại cô ấy.
Tiền Tuyết nói: “Mình thật mù quáng khi yêu loại đàn ông này.”
Mễ Lạp hỏi cô ấy tiếp theo nên làm gì, Tiền Tuyết khịt mũi: “Ngày mai mình sẽ chia tay anh ta, mình vẫn còn một số đồ đạc ở chỗ anh ta, ngày mai hai cậu có thể đi lấy với mình không?”
Nghê Bảo Gia: “Nếu ngày mai cậu không muốn gặp anh ta, mình và Mễ Lạp có thể đi.”
Tiền Tuyết cảm kích nói: “Cảm ơn hai cậu.”
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã thống nhất hôm nay sẽ đến chỗ bà ngoại anh.
Nghê Bảo Gia lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Chu Văn Đường, nói ngày mai cô có việc phải làm, sẽ không đến chỗ bà ngoại anh.
Trong khi Mễ Lạp và Nghê Bảo Gia đang tắm rửa thì Tiền Tuyết vẫn đang ngủ.
Hai người ngầm thỏa thuận không đánh thức cô ấy, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Khi bắt taxi đến nơi ở của bạn trai Tiền Tuyết, Mễ Lạp nắm tay Nghê Bảo Gia thở ngắn than dài: “Người ta nói tốt nghiệp là mùa chia tay. Tại sao Tiền Tuyết lại chia tay bạn trai trước khi tốt nghiệp, khiến mình thấy hơi lo lắng, mình với Trần Diên nhà mình có thể tiếp tục không đây?”
Nghê Bảo Gia an ủi cô ấy: “Mình thấy Trần Diên khá đáng tin cậy. Đừng suy nghĩ lung tung như vậy nữa.”
Nghê Bảo Gia đồng ý, hai người hẹn gặp nhau vào lúc bảy giờ tối, vẫn là nhà hàng lẩu mà họ từng ghé qua trước đó.
Lần này hai người không phải xếp hàng quá dài nữa, bởi vì đàn em cùng trường của Giang Lê làm thêm ở đây, cho nên đã sắp xếp chỗ thuận tiện cho hai người họ.
Giang Lê vừa nhìn thấy cô, vội vàng lên tiếng với vẻ hơi ái ngại: “Tôi đã đọc được dòng tin nhắn lần trước cậu gửi rồi, chỉ là thời gian gần đây tôi khá bận vì phải đi khảo nghiệm, giờ mới có thời gian rảnh tìm cậu.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười và nói không sao cả.
Giang Lê đổ dầu mè vào đĩa, hùng hồn nói: “Tôi và Tạ Điểu chia tay rồi, nên nói thế nào nhỉ? Tạ Điểu là người có chút hư hỏng, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc khá đáng yêu, tôi sợ ở chung lâu dài không kiểm soát được tình cảm của chính mình. Tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy vẫn nên chia tay anh ta sớm chút, người như bọn họ, khi chọn vợ cũng là phải lựa chọn kỹ càng, gia cảnh nhà tôi lại thế kia, còn một điều nữa, tôi không muốn vui đùa rồi đưa chính mình vào tròng.”
Giang Lê nửa đùa nửa thật cười nhạo chính mình: “Có một gia đình như vậy cũng đã đủ thảm rồi, nếu còn phải đau khổ về một mối quan hệ mà tôi biết là không có kết quả thì tôi sống không nổi.”
Nghê Bảo Gia cầm lon Coca lên nhấp một ngụm, không biết nên nói gì.
Giang Lê liếc nhìn Nghê Bảo Gia: “Tôi nói lời này không phải có ý tổn thương cậu, chỉ là hoàn cảnh của chúng ta khác nhau. Cậu thấy lúc tôi ở bên Tạ Điểu, ngoại trừ tôi thì anh ta còn có người phụ nữ khác mà. Nhưng mà anh Chu đối xử với cậu không giống thế, vả lại hoàn cảnh gia đình của cậu cũng khá tốt, tôi cảm thấy hai người vẫn còn chút hy vọng.”
Cũng chỉ là có một chút thôi.
Nghê Bảo Gia bĩu môi rồi nói: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có kết quả với anh ấy, dù gì năm nay ăn Tết xong là anh ấy đã hai mươi chín tuổi rồi, tôi nghĩ gia đình anh ấy chắc cũng đang hối thúc anh ấy, huống hồ lúc tôi vừa mới quen biết anh ấy, gia đình anh ấy đã sắp xếp để anh ấy đi xem mắt rồi.”
Giang Lê vui vẻ: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười, lại nói xấu Chu Văn Đường: “Thật ra những người như bọn họ sau khi kết hôn, có lẽ sẽ chẳng phải người thành thật.”
Nghê Bảo Gia cảm thấy lời mình nói có một chút giả dối và vài phần chua chát nào đó, nhưng sự chua chát này thật kỳ quái và buồn cười.
Vài ngày sau khi Nghê Bảo Gia và Giang Lê gặp nhau, cô cùng bố và mẹ Nghê đến thành phố Dung để thăm dì Chi, thuận đường ở lại thành phố Dung vài ngày.
Hai năm nay bố Nghê đã được thăng chức thành trưởng phòng của phòng giáo vụ, công việc rất nhiều, ông và mẹ Nghê hiếm khi đi du lịch một mình, tranh thủ thời gian này, ông và mẹ Nghê đã đến thành phố Dung nghỉ ngơi.
Đường Hiểu Hiểu dường như đã trưởng thành hơn sau cơn bệnh của dì Chi, con người cũng nhiệt tình hơn, cô ấy còn đặc biệt xin nghỉ phép vài ngày để dành thời gian cho Nghê Bảo Gia, quan hệ hai người trở nên gần gũi hơn không ít.
Mùa hè ở thành phố Dung nóng nực không chịu nổi, ánh nắng chiếu vào da khiến người ta cảm thấy nóng rát.
Ban ngày Nghê Bảo Gia không dám ra ngoài, cứ ở trong phòng xem phim truyền hình.
Đường Hiểu Hiểu cảm thấy cô đến thành phố Dung ở trong phòng cả ngày cũng không thành vấn đề. Cô ấy đã thi đỗ bằng lái xe năm ngoái nhưng vẫn chưa mua được ô tô nên đã mượn xe của bạn trai để chở Nghê Bảo Gia đi khắp nơi.
Nghê Bảo Gia lại đến nhà thờ đá, cô chụp vài bức ảnh gửi cho Chu Văn Đường, nói rằng lá bạch quả ở nhà thờ đá mùa này chưa chuyển sang màu vàng.
Chu Văn Đường gọi điện thoại nói rằng cô vẫn đang là sinh viên Đại học Bắc Kinh, làm gì có chuyện lá bạch quả đã chuyển sang màu vàng vào tháng sáu kia chứ.
Nghê Bảo Gia: “Anh chẳng hiểu chuyện lãng mạn gì cả.”
Chu Văn Đường im lặng một lát, sau đó mỉm cười nói: “Anh biết Gia Gia đang nhớ anh rồi.”
Nghê Bảo Gia giống như bị ai đó bóp nghẹt yết hầu, cuống họng cực kỳ khô khốc, cả hồi lâu cũng không phát ra âm thanh, sững người đứng tại chỗ.
Thấy cô không đi theo, Đường Hiểu Hiểu quay người lại, nói với vẻ mệt mỏi:
“Chị, đi nhanh lên nào, chị không thấy nóng à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghê Bảo Gia kiềm chế cảm xúc, giả vờ nói: “Em nhớ anh khi nào chứ.” Sau đó cúp điện thoại.
Nghê Bảo Gia lên xe, điều hòa thổi vào khiến cô mát mẻ dễ chịu.
Đường Hiểu Hiểu đưa cho cô một chai nước khoáng.
Lòng bàn tay Nghê Bảo Gia ướt đẫm mồ hôi, cô phải mất rất lâu mới mở nắp nước khoáng ra.
Cô uống một ngụm nước, màn hình điện thoại sáng lên.
Cô nhìn thấy tin nhắn Chu Văn Đường gửi đến: [Là anh thấy nhớ em.]
Nghê Bảo Gia nghi ngờ thứ cô vừa uống không phải nước khoáng mà có thể là nước pha với mật ong, nếu không tại sao lại ngọt đến tận cả tim cô.
Đêm trước khi Nghê Bảo Gia trở về Bắc Kinh, Đường Hiểu Hiểu đã bí ẩn kéo cô sang một bên, nói rằng bạn trai cô ấy muốn đãi Nghê Bảo Gia một bữa tối và hỏi cô có muốn đi không.
Nghê Bảo Gia gật đầu đồng ý, sau đó cùng Đường Hiểu Hiểu bí mật đi xuống lầu.
Nghê Bảo Gia hỏi cô ấy: “Dì Chi có biết về bạn trai của em không?”
Đường Hiểu Hiểu gật đầu: “Mẹ em biết, bọn họ đã từng gặp nhau rồi.”
Nghê Bảo Gia: “Chắc là người đó được lắm, nếu không thì dì Chi sẽ không đồng ý.”
“Chỉ là không biết cách nói chuyện như nào thôi ạ.” Đường Hiểu Hiểu cười nói: “Nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt, dù sao em cũng như thế này, em cũng đâu nghĩ muốn tìm người nào tốt hơn nữa, nói cho cùng nếu mà tìm người tốt hơn nữa thì em lại không có cảm giác an toàn.”
Đường Hiểu Hiểu nói thêm: “Chị, chị ưu tú như thế, có lẽ sau này sẽ tìm được một người rất tốt.”
Bạn trai của Đường Hiểu Hiểu hơn cô ấy năm tuổi, anh ấy là lập trình viên của một công ty phần mềm, trông có vẻ hơi hiền lành thành thật, thuộc kiểu người không giỏi giao tiếp xã hội.
Khi nhìn thấy Nghê Bảo Gia, anh ấy hơi xấu hổ khi gọi cô là “chị”, thật ra nếu tính toán kỹ thì Nghê Bảo Gia nhỏ tuổi hơn anh ấy rất nhiều, có lẽ anh ấy cũng không cảm thấy thoải mái khi gọi một cô gái nhỏ tuổi hơn mình là chị.
Nghê Bảo Gia: “Anh cứ gọi tôi bằng Bảo Gia là được.”
Đường Hiểu Hiểu từ chối, nắm lấy cổ tay bạn trai và nói: “Anh nhất định phải giống em, phải gọi chị ấy là chị.”
Bạn trai Đường Hiểu Hiểu gãi đầu ngượng ngùng: “Chẳng phải anh đã gọi rồi sao?”
Lúc này Đường Hiểu Hiểu mới tha cho anh ấy.
...
Dù ra khỏi nhà là có xe đưa đón, nhưng Nghê Bảo Gia vẫn bị đen đi rất nhiều vì rám nắng, cho đến khi cô trở về Bắc Kinh, lúc Chu Văn Đường vừa nhìn thấy cô đã nói có phải cô bị rám nắng rất nhiều rồi không.
Nghê Bảo Gia đứng thẳng người, nhìn mình trong kính chiếu hậu ô tô: “Ngày nào ra đường em cũng thoa kem chống nắng, sao có thể bị rám nắng kia chứ?”
Nghê Bảo Gia yêu cầu anh nói lại, Chu Văn Đường làm trái với lương tâm mình, hợp tác với cô, nói rằng vừa rồi mắt anh không tốt lắm, anh bảo cô vẫn trắng trẻo như trước.
Nghê Bảo Gia cười ha ha, ngã vào trong ngực anh, cảm thấy gần đây anh nói chuyện đặc biệt bùi tai.
Chu Văn Đường nhéo nhéo dái tai cô: “Thế này mà đã vui vẻ rồi sao?”
Bạn gái mới của Tạ Điểu là một sinh viên hệ tiếng Trung, có mái tóc ngắn ngang tai, dáng dấp rất ngọt ngào và kém Nghê Bảo Gia một tuổi. Cô ta trông không khác là mấy so với những người mà anh ấy từng có quan hệ trước kia, tuy Nghê Bảo Gia và cô ta cùng là sinh viên, nhưng quan hệ giữa hai người không gần gũi cho lắm. Có lẽ trong lòng cô, ít nhiều gì cũng thấy bất bình cho Giang Lê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghê Bảo Gia nhắc lại chuyện này với Chu Văn Đường, nhỏ giọng phàn nàn: “Hình như anh ta đã quên đi mất người tên Giang Lê rồi ấy.”
Đối với chủ đề này của cô, Chu Văn Đường không có quá nhiều cảm xúc.
Nghê Bảo Gia nhân cơ hội này hỏi anh nếu một ngày hai người chia tay, liệu anh có giống như Tạ Điểu, trong nháy mắt quên mất cô, coi như chưa từng quen người nào như cô không.
Chu Văn Đường ngậm điếu thuốc trong miệng, nheo mắt nhìn cô một lúc, nhất thời không nói gì. Cuối cùng, anh nói rằng mình cũng không biết, phải chờ đến ngày đó mới có thể biết được.
Nghê Bảo Gia tức giận mắng anh và Tạ Điểu đúng là cùng kiểu người háo sắc.
Chu Văn Đường không tức giận, dường như cảm thấy cô dùng từ “háo sắc” để mắng anh rất buồn cười.
Nghê Bảo Gia lại có phần không cam lòng: “Anh không biết nói lời dễ nghe để dỗ dành em sao?”
Chu Văn Đường thấy dáng vẻ này của cô trông buồn cười, cô giống như một học sinh đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ và háo hức đợi cha mẹ khen ngợi. Anh bèn xen vào vài câu, nói rằng nếu cô và anh chia tay nhau có lẽ anh sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Tháng Chín khai giảng xong, trong trường đón chào một lứa học sinh mới.
Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp cũng đã bước vào năm cuối, các khóa học dành cho sinh viên năm cuối ở các chuyên ngành khác đã giảm đi rất nhiều trong học kỳ đầu tiên, ngoại trừ chuyên ngành ra, hầu như mỗi ngày họ đều học đầy đủ tám tiết.
Mễ Lạp thở dài phàn nàn rằng cuộc sống năm cuối quá vất vả. Mối quan hệ giữa Tiền Tuyết và bạn trai dường như đã vượt qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt trong học kỳ này. Tiền Tuyết về ký túc xá thường xuyên hơn, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy Tiền Tuyết và bạn trai cãi nhau qua điện thoại vào ban đêm.
Một ngày nọ, Tiền Tuyết cãi nhau căng thẳng với bạn trai và bạn trai Tiền Tuyết đã tát cô ấy. Tiền Tuyết đỏ hoe mắt mặc bộ đồ ngủ mỏng manh chạy về ký túc xá khiến cả Mễ Lạp và Nghê Bảo Gia đều bị giật mình kinh ngạc.
Trong ký túc xá không có túi chườm đá nên Nghê Bảo Gia đi đến siêu thị gần ký túc xá, mua hai cây kem rồi gói vào khăn tắm để chườm lên mặt Tiền Tuyết.
Mễ Lạp lo lắng đến mức hỏi Tiền Tuyết rằng bạn trai cô ấy đã đánh cô ấy ở đâu và có cần gọi cảnh sát hay không.
Tiền Tuyết nghẹn ngào khóc một hồi, sau khi bình tĩnh lại mới bắt đầu thuật lại ngọn ngành sự việc. Đại khái là bạn trai Tiền Tuyết đi tắm, cô nàng rảnh rỗi nhàm chán mới cầm điện thoại bạn trai lên nghịch, thì nhìn thấy tin nhắn của một cô gái với giọng điệu mờ ám.
Đánh giá từ những tin nhắn do cô gái kia gửi, hai người đã lén lút sau lưng Tiền Tuyết được một thời gian, nhưng sau mỗi lần trò chuyện, bạn trai của cô ấy lại xóa lịch sử trò chuyện, lần này thì bất ngờ bị Tiền Tuyết trông thấy.
Hai người cãi nhau, Tiền Tuyết tức giận đến mức tát vào mặt bạn trai, bạn trai cũng tát lại cô ấy.
Tiền Tuyết nói: “Mình thật mù quáng khi yêu loại đàn ông này.”
Mễ Lạp hỏi cô ấy tiếp theo nên làm gì, Tiền Tuyết khịt mũi: “Ngày mai mình sẽ chia tay anh ta, mình vẫn còn một số đồ đạc ở chỗ anh ta, ngày mai hai cậu có thể đi lấy với mình không?”
Nghê Bảo Gia: “Nếu ngày mai cậu không muốn gặp anh ta, mình và Mễ Lạp có thể đi.”
Tiền Tuyết cảm kích nói: “Cảm ơn hai cậu.”
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã thống nhất hôm nay sẽ đến chỗ bà ngoại anh.
Nghê Bảo Gia lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Chu Văn Đường, nói ngày mai cô có việc phải làm, sẽ không đến chỗ bà ngoại anh.
Trong khi Mễ Lạp và Nghê Bảo Gia đang tắm rửa thì Tiền Tuyết vẫn đang ngủ.
Hai người ngầm thỏa thuận không đánh thức cô ấy, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Khi bắt taxi đến nơi ở của bạn trai Tiền Tuyết, Mễ Lạp nắm tay Nghê Bảo Gia thở ngắn than dài: “Người ta nói tốt nghiệp là mùa chia tay. Tại sao Tiền Tuyết lại chia tay bạn trai trước khi tốt nghiệp, khiến mình thấy hơi lo lắng, mình với Trần Diên nhà mình có thể tiếp tục không đây?”
Nghê Bảo Gia an ủi cô ấy: “Mình thấy Trần Diên khá đáng tin cậy. Đừng suy nghĩ lung tung như vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro