Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 37

Hoàng Ngư Thính Lôi

2024-10-15 21:27:56

Lý Thước đang đợi ở tầng dưới ký túc xá, Nghê Bảo Gia mở cửa sau rồi ngồi vào.

Lý Thước nhìn qua kính chiếu hậu khẽ gật đầu chào hỏi.

Khi xe đến gần cửa nhà bà cụ Hạ, Nghê Bảo Gia cảm ơn Lý Thước rồi định mở cửa bước ra ngoài.

Lý Thước quay đầu lại nhìn cô, gọi giữ cô lại: “Cô Nghê.”

Nghê Bảo Gia theo bản năng giương mắt nhìn sang: “Sao ạ?”

Dường như Lý Thước có lời khó nói: “Hôm nay có lẽ tâm trạng anh Chu không tốt.”

Nghê Bảo Gia khẽ cau mày, hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Anh ấy làm sao vậy?”



Nghê Bảo Gia xuống xe, tâm trạng cô hơi phức tạp.

Vừa vào cửa, cô đã gặp vú Chu, vú Chu gọi cô nhưng cô không để ý. Mãi đến khi vú Chu đưa tay kéo cổ tay cô, Nghê Bảo Gia mới bừng tỉnh: “Vú Chu?”

Vú Chu cười nói: “Cô đang suy nghĩ gì thế?”

Nghê Bảo Gia mỉm cười, thuận miệng đáp cho có lệ: “Cháu đang nghĩ đến việc học ở trường.”

Vú Chu còn nói: “Văn Đường đang nghỉ ngơi trên lầu.”

Cửa phòng Chu Văn Đường hé mở, Nghê Bảo Gia mở cửa, trong phòng ngủ không có người, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước yếu ớt. Nghê Bảo Gia đặt túi xách của mình lên ghế sofa, bước tới cửa phòng tắm.

Chu Văn Đường quay lưng về phía cô, đang rửa tay. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh nhướng mắt, nhìn vào ánh mắt cô phản chiếu từ trong gương, nói: “Em đến rồi à?”

Nghê Bảo Gia nhìn anh chằm chằm một lúc, Chu Văn Đường nhận ra có gì đó kỳ lạ bèn nhìn sang: “Sao thế, em không nhận ra anh?”

Nghê Bảo Gia đưa tay sờ sờ má bên trái của anh, làn da anh rất trắng, vết tích trên gương mặt thật ra cũng có chút rõ ràng.

Chu Văn Đường nắm tay cô kéo xuống nhưng không buông tay cô ra: “Lý Thước nói cho em biết à?”

“Dạ.”

Chu Văn Đường khẽ cười: “Xem ra anh ta không muốn lãnh tiền lương tháng này rồi.”

“Đừng trách anh ấy, anh ấy cũng có ý tốt.” Nghê Bảo Gia khẽ cau mày: “Anh có đau không? Đã chườm lạnh lên đó chưa?”

“Ông ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, sức lực cũng chỉ có như vậy.” Chu Văn Đường nói: “Làm gì cần phải chườm lạnh chứ.”

“Sao bố anh lại như thế này?” Nghê Bảo Gia bất mãn nói: “Từ khi em lên cấp hai, bố em chưa từng động tay động chân với em.”

Chu Văn Đường thản nhiên cười một tiếng, đi đến trên bàn lấy hộp thuốc và bật lửa, lấy ra một điếu thuốc đưa vào miệng, nói: “Lát nữa ở trước mặt bà ngoại, em giúp anh che giấu chút nhé.”

“Sao có thể giấu được? Kiểu gì thì cũng không thể nói là do em đánh anh đúng không?”

Chu Văn Đường hất cằm: “Cũng không phải không thể nói như thế.”

“Vậy nếu bà ngoại anh hỏi tại sao em lại đánh anh?”

“Không phải em rất giỏi kiếm cớ sao? Cứ bịa ra vài lý do thôi.”

“Sao bà ngoại có thể tin được?” Nghê Bảo Gia lại nhìn mặt anh, có phần đau lòng nói: “Hay là em xuống lầu lấy mấy viên đá chườm cho anh.”

Cô quay người định đi.

Chu Văn Đường nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên đùi anh, anh vòng tay qua eo cô nói: “Không cần, chờ lát nữa nhạt dần rồi xuống nhà.”

Nghê Bảo Gia nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, ngồi lên đùi anh.

Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng nhau trong tư thế thân mật như vậy, Nghê Bảo Gia không dám ngồi xuống hoàn toàn, một lúc sau cô mới quay lại hỏi: “Anh có mệt không?”

Khóe miệng anh nhếch lên: “Với sức nặng của em thì mệt ở chỗ nào chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghê Bảo Gia nhếch môi, sau khi anh hút xong điếu thuốc, cô nói: “Em phải vào nhà vệ sinh.”

Chu Văn Đường buông tay đang ôm eo cô ra.

Khi Nghê Bảo Gia đứng dậy, cô vô tình giật lấy chiếc túi đặt trên ghế sofa, đồ bên trong rơi vãi khắp sàn mà cô không hề hay biết.

Chu Văn Đường dập tàn thuốc, cúi người nhặt từng thứ rơi lung tung trên mặt đất cho vào túi xách. Cho đến khi nhìn thấy tấm bưu thiếp, Chu Văn Đường mới cầm lên lật ra sau, chỉ nhìn thấy chữ Khang Hạo trên đó.

Vẻ mặt Chu Văn Đường không chút dao động, anh nhét tấm bưu thiếp lại vào túi rồi kéo khóa lại.

Nghê Bảo Gia từ phòng tắm đi ra, Chu Văn Đường nhắm mắt lại, nằm ngửa trên ghế sofa.

Nghê Bảo Gia nhìn vết đỏ trên mặt còn chưa kịp biến mất, suy nghĩ một chút, cô nhẹ nhàng bước xuống bếp lấy đá viên.

Khi cô rời đi và quay lại, cô nửa ngồi cúi xuống trước mặt anh. Giấc ngủ của anh rất nông, anh gần như mở mắt ngay khi cô ấn cục nước đá bọc khăn vào mặt anh.

Nghê Bảo Gia nhẹ giọng nói: “Không bị vú Chu phát hiện, để em chườm cho anh một lát.”

Chu Văn Đường không cự tuyệt, anh thờ ơ đáp “Ừ” rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Nghê Bảo Gia chườm một lúc, cho đến khi hai chân cô tê dại vì ngồi xổm, cô đặt một tay xuống sàn và từ từ đứng dậy.

...

Kỳ nghỉ đông năm nay bắt đầu sớm hơn trước nhưng những sinh viên chuyên ngành như Nghê Bảo Gia lại là những người cuối cùng tan học. Bắt đầu từ học kỳ tiếp theo, mọi người sẽ bắt đầu lần lượt tìm kiếm các đơn vị thực tập. Đầu tháng Một, Mễ Lạp và Tiền Tuyết đóng gói một số đồ đạc trong ký túc xá vào thùng giấy và gửi về nhà.

Tiền Tuyết và Mễ Lạp đều đến từ miền Nam, Mễ Lạp không có ý định ở lại Bắc Kinh phát triển. Thật khó để tránh cảm giác buồn bã một chút khi nghĩ đến việc tốt nghiệp. Suy cho cùng, ba người họ đã rất thân thiết trong bốn năm qua và chưa bao giờ cãi nhau.

Sau khi học xong môn cuối cùng ở trường, Nghê Bảo Gia cũng không vội về nhà, cô gọi điện cho bố mẹ, nói đêm đó sẽ không về. Ba người gọi món cá nướng mang về ký túc xá, còn mua cả một thùng bia.

Toàn bộ khu ký túc xá cực kỳ yên tĩnh, hình như chỉ có phòng ký túc xá của họ là sáng đèn.

Tiền Tuyết cầm một lon bia nói: “Bảo Gia, tốt nghiệp xong chắc cậu dự định ở lại Bắc Kinh đúng không?”

Khi đó Nghê Bảo Gia cũng chưa biết được chuyện tương lai, cô bèn gật đầu nói có lẽ là như vậy.

Mễ Lạp thở dài, chống cằm: “Thật ra ở Bắc Kinh cũng tốt, dù sao bố mẹ cậu cũng ở đây, tài nguyên của Bắc Kinh cũng không tệ, mình là người sợ cô đơn, vẫn muốn phát triển ở Nam Kinh với Trần Diên, sau này hai đứa mình sẽ chăm sóc lẫn nhau.”

Trong dịp Tết Nguyên đán năm nay, Mễ Lạp dự định sẽ cùng Trần Diên về gặp bố mẹ anh.

Nghê Bảo Gia hỏi Tiền Tuyết nơi cô ấy dự định tìm đơn vị thực tập.

“Mình định thử ở Bắc Kinh trước. Mặc dù áp lực sinh sống ở đây nặng nề nhưng cơ hội cũng không ít.” Tiền Tuyết liếc nhìn Mễ Lạp với ánh mắt nửa đùa nửa thật: “Hơn nữa mình cũng không có bạn trai chăm sóc.”

Mễ Lạp xấu hổ che mặt lại.

Hôm đó bọn họ uống rượu đến rất khuya, trong lúc này Nghê Bảo Gia nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, cô trốn ở ban công nghe máy, chống tay lên lan can, nhìn chằm chằm vào đèn đường phía dưới.

Vào thời điểm này lúc trước sẽ có rất nhiều sinh viên đi ngang qua ký túc xá ở tầng dưới, nhưng hôm nay lại không có nhiều người.

Chu Văn Đường hỏi cô đang làm gì.

Nghê Bảo Gia nói: “Em đang tâm sự với bạn cùng phòng.”

Dường như Chu Văn Đường đã bật cười: “Tâm sự gì thế?”

Nghê Bảo Gia loáng thoáng mỉm cười: “Đều là chuyện giữa con gái, anh sẽ không thích nghe đâu.”

Chu Văn Đường không truy hỏi thêm, trước giờ anh không quan tâm tới chuyện của mấy cô gái, anh dặn cô đi ngủ sớm rồi cúp điện thoại.

Nghê Bảo Gia cầm điện thoại di động trở lại phòng ký túc xá.

Mễ Lạp ngẩng đầu nhìn cô: “Là điện thoại của anh Chu à?”

Nghê Bảo Gia khẽ đáp “Ừ”.

Tiền Tuyết: “Chẳng phải lần trước cậu bảo anh Chu xem mắt cô Phùng sao? Sau đó có xảy ra chuyện gì không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mình cũng không rõ cho lắm.” Nghê Bảo Gia lắc đầu.

Tiền Tuyết trợn mắt, không nói nên lời: “Cậu bị ngốc hả? Không biết lén lút xem điện thoại di động của anh ấy sao?”

Nghê Bảo Gia dừng một chút: “Làm vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”

“Có gì mà không tốt?” Giọng điệu Tiền Tuyết nghe như người từng trải: “Tại sao mình với Hứa Thụy Lâm lại đến nước này? Đó là do lúc đầu mình quá tin tưởng anh ta, không thèm xem điện thoại của anh ta, cậu đã quên bài học đẫm máu này rồi à, đàn ông là phải quản lý, một ngày không quản là nhảy lên đầu lật ngói ngay.”

Mễ Lạp bật cười nói: “Tuyết Tuyết, cậu đang nuôi trẻ con hả, một ngày không quản là leo lên đầu ngồi.”

Nghê Bảo Gia cũng cười lớn, cô cảm thấy mình không có năng lực có thể quản Chu Văn Đường.

Ngày hôm đó họ nói chuyện muộn, mãi đến bốn giờ sáng mới về giường của mình.

Mễ Lạp nằm trên giường thở dài: “Chiếc giường này ngủ thêm một ngày là ngắn thêm một ngày rồi.”

Nghê Bảo Gia nghĩ thầm, nào chỉ có mỗi chiếc giường, mà rất nhiều người gặp một lần là lại bớt đi một lần gặp mặt.

Ngày hôm sau Chu Văn Đường đến đón cô, nhưng lúc đó Nghê Bảo Gia vẫn đang ngủ, điện thoại di động của cô hết pin tự động tắt.

Khi Nghê Bảo Gia tỉnh lại, cô trèo xuống giường sạc điện thoại, chỉ nhìn thấy bốn cuộc gọi từ Chu Văn Đường và một tin nhắn.

Chu Văn Đường: [Em còn chưa dậy sao, tối qua em uống bao nhiêu?]

Sau khi sạc điện thoại di động, việc đầu tiên Nghê Bảo Gia làm là gọi lại cho anh.

Gần như anh ngay lập tức nhận cuộc gọi, Nghê Bảo Gia có ảo tưởng rằng anh luôn đợi cô tỉnh dậy và gọi lại cho anh.

Chu Văn Đường không những xác nhận suy nghĩ ​​của cô, còn nói anh đang ở dưới lầu ký túc xá, hỏi cô bao lâu thì có thể xuống.

Nghê Bảo Gia vô cớ cảm thấy áy náy: “Anh đến từ khi nào vậy?”

“Khoảng bảy giờ.”

Nghê Bảo Gia: “Sao anh đến sớm như vậy?”

Chu Văn Đường thản nhiên nói: “Không phải tối hôm qua em đã gửi tin nhắn thoại cho anh, nói rằng sau khi tỉnh dậy là muốn gặp anh ngay sao?”

Nghê Bảo Gia mơ hồ cho rằng tối qua cô uống quá nhiều, trước khi ngủ có gửi tin nhắn thoại cho anh, nhưng cô lại quên cụ thể mình đã nói gì.

Nghê Bảo Gia sửng sốt: “Vậy anh đợi em một lát, em tắm rửa xong là xuống ngay.”

Chu Văn Đường đã đợi cô cả buổi sáng, cơn cáu kỉnh đã biến mất từ lâu. Anh cảm thấy dạo này mình ngày càng trở nên kiên nhẫn hơn, đặc biệt là chuyện liên quan đến cô. Chu Văn Đường lại nghĩ đến tấm bưu thiếp, thầm nghĩ với sự kiên nhẫn này, anh đã bao dung với cô biết bao nhiêu.

Anh thì thầm: “Không cần vội, em cứ thong thả.”

Những lời này khiến Nghê Bảo Gia có ảo giác, giống như quay lại lúc hai người vừa mới gặp mặt, nửa đêm nọ, anh gọi điện mời cô đi ăn tối, còn hỏi cô có tiện không, nói rằng anh đã đợi ở dưới ký túc xá rồi.

Cô cũng yêu cầu anh đợi một lúc, và những gì anh trả lời sau đó dường như giống hệt nhau: “Đừng vội, em cứ từ từ.”

Tiền Tuyết và Mễ Lạp vẫn đang ngủ, Nghê Bảo Gia không đánh thức họ, cô nhanh chóng tắm rửa và đến gặp anh mà không trang điểm.

Bây giờ cô ngày càng quen với việc để mặt mộc trước mặt anh, có một số cô gái luôn phải tỏ ra mình đẹp nhất trước mặt người mình thích. Nhưng trước khi hiểu rõ về anh, cô đã đến gặp anh vào lúc nửa đêm mà thậm chí còn không thoa son, vậy bây giờ cô còn phải lo lắng làm gì nữa chứ.

Lúc Nghê Bảo Gia đi xuống lầu, Chu Văn Đường đang ngồi trong xe hút thuốc.

Cô mở cửa xe nói: “Anh đợi lâu chưa?”

Chu Văn Đường liếc nhìn, giơ tay nhéo cằm cô: “Cả người vẫn còn mùi rượu, tối qua uống bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm.” Nghê Bảo Gia hơi chột dạ cụp mắt xuống: “Chỉ có bốn lon bia thôi.”

“Tửu lượng càng ngày càng cao nhỉ.” Anh trêu chọc.

Thật ra Nghê Bảo Gia nghe được trong giọng nói của anh có chút bất mãn, cô ngồi thẳng dậy, cao giọng nói: “Năm sau em phải ra ngoài thực tập, sau này kiểu gì cũng có nhiều buổi xã giao, xem như em rèn luyện tửu lượng trước vậy.”

Chu Văn Đường khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Số ký tự: 0