Anh Chồng Quân Nhân Cuồng Dã Eo Thon Chân Dài, Năng Lực Siêu Cường!
Con Bé Chết Tiệ...
Vân Thụ
2024-11-21 11:46:02
Dáng đi của anh tuy vững vàng, nhưng mỗi bước đi đều toát lên sự kiên cường và khó khăn, với tình trạng như anh, kỳ thực nên ngồi xe lăn, nhưng anh vẫn kiên trì tự mình bước đi.
Là một quân nhân, trong lòng nhất định là không cam tâm, có lẽ sẽ cho rằng một khi đã ngồi xe lăn, thì anh sẽ trở thành một kẻ tàn phế thực sự?
Khách hàng trong quán thỉnh thoảng cũng hướng ánh mắt tò mò, thương hại, thậm chí là khinh thường về phía anh.
Nhưng Lục Cảnh Xuyên dường như đã sớm quen với điều đó, thần sắc tự nhiên.
Ôn Kiều chú ý đến những ánh mắt kia, trong lòng có chút khó chịu, chẳng qua chỉ là chân bị què thôi mà, có gì đáng xem chứ?
Cô đột nhiên bước nhanh đến bên cạnh Lục Cảnh Xuyên, che chắn cho anh một chút, tuy rằng không thể che hết, nhưng có thể ngăn cản một số ánh mắt tò mò.
Ôn Kiều không hề đỡ Lục Cảnh Xuyên, cô nhìn thấy anh không ngồi xe lăn, liền có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của anh, đi tới đỡ anh ngược lại sẽ khiến Lục Cảnh Xuyên không thoải mái.
Lục Cảnh Xuyên chú ý đến sự quan tâm cẩn thận của Ôn Kiều, nhưng lại không phải là thương hại, giống như gió xuân, nhẹ nhàng len lỏi vào ruộng đồng.
"Để tôi đưa cô về nhé." Lục Cảnh Xuyên nhỏ giọng nói, như thể sợ giọng nói quá lớn sẽ dọa Ôn Kiều sợ hãi.
"Không cần đâu." Ôn Kiều lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi tự về được rồi, nhưng anh nhớ đến nhà tôi sớm một chút nhé! Anh là quân nhân, đã nói là phải làm."
“..." Lục Cảnh Xuyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc.
Anh không hiểu, bản thân là một tên tàn phế như vậy, rốt cuộc có điểm nào đáng để cô an tâm như vậy.
Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu, coi như là đồng ý yêu cầu của cô.
...
Ôn Kiều tự mình đi trên đường về nhà.
Kỳ thực ấn tượng của cô về Lục Cảnh Xuyên khá tốt, nếu có thể kết hôn sớm một chút thì càng tốt, cũng có thể sớm thoát khỏi cái nhà họ Ôn khiến người ta bực bội này!
Dù sao bây giờ mới là những năm 70, ra khỏi cửa còn phải có giấy giới thiệu, làm gì cũng không tiện.
Trở về nhà, Ôn Kiều phát hiện mẹ cô là Lý Hương Cầm đang tức giận ngồi trên ghế sô pha.
"Con bé chết tiệt kia, sao con lại không đi xem mắt hả?" Lý Hương Cầm chất vấn, giọng điệu tràn đầy bất mãn.
Là một quân nhân, trong lòng nhất định là không cam tâm, có lẽ sẽ cho rằng một khi đã ngồi xe lăn, thì anh sẽ trở thành một kẻ tàn phế thực sự?
Khách hàng trong quán thỉnh thoảng cũng hướng ánh mắt tò mò, thương hại, thậm chí là khinh thường về phía anh.
Nhưng Lục Cảnh Xuyên dường như đã sớm quen với điều đó, thần sắc tự nhiên.
Ôn Kiều chú ý đến những ánh mắt kia, trong lòng có chút khó chịu, chẳng qua chỉ là chân bị què thôi mà, có gì đáng xem chứ?
Cô đột nhiên bước nhanh đến bên cạnh Lục Cảnh Xuyên, che chắn cho anh một chút, tuy rằng không thể che hết, nhưng có thể ngăn cản một số ánh mắt tò mò.
Ôn Kiều không hề đỡ Lục Cảnh Xuyên, cô nhìn thấy anh không ngồi xe lăn, liền có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của anh, đi tới đỡ anh ngược lại sẽ khiến Lục Cảnh Xuyên không thoải mái.
Lục Cảnh Xuyên chú ý đến sự quan tâm cẩn thận của Ôn Kiều, nhưng lại không phải là thương hại, giống như gió xuân, nhẹ nhàng len lỏi vào ruộng đồng.
"Để tôi đưa cô về nhé." Lục Cảnh Xuyên nhỏ giọng nói, như thể sợ giọng nói quá lớn sẽ dọa Ôn Kiều sợ hãi.
"Không cần đâu." Ôn Kiều lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi tự về được rồi, nhưng anh nhớ đến nhà tôi sớm một chút nhé! Anh là quân nhân, đã nói là phải làm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“..." Lục Cảnh Xuyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc.
Anh không hiểu, bản thân là một tên tàn phế như vậy, rốt cuộc có điểm nào đáng để cô an tâm như vậy.
Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu, coi như là đồng ý yêu cầu của cô.
...
Ôn Kiều tự mình đi trên đường về nhà.
Kỳ thực ấn tượng của cô về Lục Cảnh Xuyên khá tốt, nếu có thể kết hôn sớm một chút thì càng tốt, cũng có thể sớm thoát khỏi cái nhà họ Ôn khiến người ta bực bội này!
Dù sao bây giờ mới là những năm 70, ra khỏi cửa còn phải có giấy giới thiệu, làm gì cũng không tiện.
Trở về nhà, Ôn Kiều phát hiện mẹ cô là Lý Hương Cầm đang tức giận ngồi trên ghế sô pha.
"Con bé chết tiệt kia, sao con lại không đi xem mắt hả?" Lý Hương Cầm chất vấn, giọng điệu tràn đầy bất mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro