Anh Chồng Quân Nhân Cuồng Dã Eo Thon Chân Dài, Năng Lực Siêu Cường!
Không Phải Cô Đ...
Vân Thụ
2024-11-21 11:46:02
Lục Cảnh Xuyên chưa từng trải qua cảm giác được lựa chọn một cách kiên định như vậy, hơn nữa đây lại là từ một cô gái mới gặp lần đầu.
"Tôi vẫn chưa xuất ngũ." Anh nghiêm túc nhìn Ôn Kiều nói: "Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, nếu muốn kết hôn, tôi cần phải nộp đơn xin kết hôn."
"Ừm, được." Ôn Kiều gật đầu, lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy và một cây bút, viết địa chỉ của mình lên: "Chuyện này không thành vấn đề, anh nộp đơn xin kết hôn xong thì đến nhà tôi sớm một chút, tôi chờ anh."
"Đúng rồi, quên hỏi tên anh là gì." Sau khi quyết định chuyện kết hôn, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
"Lục Cảnh Xuyên." Lục Cảnh Xuyên đáp.
Cô gái này không biết anh là ai, hình như cũng không quen biết anh, nhưng lại kiên quyết lựa chọn gả cho anh như vậy?
Ánh mắt Lục Cảnh Xuyên đánh giá trên người Ôn Kiều, mang theo sự dò xét.
Sau khi cơm nước được dọn lên, Ôn Kiều cũng không khách sáo, cầm đũa lên bắt đầu ăn, Lý Hương Cầm ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị cho cô, đến giờ cô vẫn chưa được ăn gì.
Tuy rằng Ôn Kiều đói, nhưng ăn rất tao nhã.
"Cô..." Lục Cảnh Xuyên nhìn cô ăn ngon lành như vậy, dừng một chút, vẫn là quyết định mở miệng hỏi: "Không phải cô đến ăn chực đấy chứ?"
Không còn cách nào khác, Lục Cảnh Xuyên trong xương cốt vẫn có chút không tin sẽ có cô gái nhìn trúng một tên tàn phế như anh.
"Đồng chí Lục, tôi cũng không đến nỗi vì ăn chực một bữa cơm mà tùy tiện kết hôn với người khác." Ôn Kiều nghiêm túc nhìn anh nói.
Hai người thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, nhưng chủ yếu là Ôn Kiều chủ động bắt chuyện, Lục Cảnh Xuyên sẽ đáp lại cô, cũng không nói nhiều.
Tuy nhiên, từ trong cuộc trò chuyện, Ôn Kiều biết được anh vậy mà là một vị đoàn trưởng, càng thêm bội phục Lục Cảnh Xuyên, cảm thấy ánh mắt của mình thật sự rất tốt.
"Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha kia vậy mà cho tôi leo cây, để tôi đợi lâu như vậy!"
Đang nói chuyện vui vẻ, người đàn ông ban đầu vốn nên xem mắt với Ôn Kiều ở cách đó không xa, vì không đợi được người, tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía người đàn ông kia.
"Nhìn cái gì?" Không đợi được đối tượng xem mắt, người đàn ông bị mất mặt, tính tình lập tức trở nên nóng nảy.
Mọi người: “..."
Muốn đánh chết tên này quá đi!
"Tôi vẫn chưa xuất ngũ." Anh nghiêm túc nhìn Ôn Kiều nói: "Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, nếu muốn kết hôn, tôi cần phải nộp đơn xin kết hôn."
"Ừm, được." Ôn Kiều gật đầu, lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy và một cây bút, viết địa chỉ của mình lên: "Chuyện này không thành vấn đề, anh nộp đơn xin kết hôn xong thì đến nhà tôi sớm một chút, tôi chờ anh."
"Đúng rồi, quên hỏi tên anh là gì." Sau khi quyết định chuyện kết hôn, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
"Lục Cảnh Xuyên." Lục Cảnh Xuyên đáp.
Cô gái này không biết anh là ai, hình như cũng không quen biết anh, nhưng lại kiên quyết lựa chọn gả cho anh như vậy?
Ánh mắt Lục Cảnh Xuyên đánh giá trên người Ôn Kiều, mang theo sự dò xét.
Sau khi cơm nước được dọn lên, Ôn Kiều cũng không khách sáo, cầm đũa lên bắt đầu ăn, Lý Hương Cầm ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị cho cô, đến giờ cô vẫn chưa được ăn gì.
Tuy rằng Ôn Kiều đói, nhưng ăn rất tao nhã.
"Cô..." Lục Cảnh Xuyên nhìn cô ăn ngon lành như vậy, dừng một chút, vẫn là quyết định mở miệng hỏi: "Không phải cô đến ăn chực đấy chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn cách nào khác, Lục Cảnh Xuyên trong xương cốt vẫn có chút không tin sẽ có cô gái nhìn trúng một tên tàn phế như anh.
"Đồng chí Lục, tôi cũng không đến nỗi vì ăn chực một bữa cơm mà tùy tiện kết hôn với người khác." Ôn Kiều nghiêm túc nhìn anh nói.
Hai người thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, nhưng chủ yếu là Ôn Kiều chủ động bắt chuyện, Lục Cảnh Xuyên sẽ đáp lại cô, cũng không nói nhiều.
Tuy nhiên, từ trong cuộc trò chuyện, Ôn Kiều biết được anh vậy mà là một vị đoàn trưởng, càng thêm bội phục Lục Cảnh Xuyên, cảm thấy ánh mắt của mình thật sự rất tốt.
"Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha kia vậy mà cho tôi leo cây, để tôi đợi lâu như vậy!"
Đang nói chuyện vui vẻ, người đàn ông ban đầu vốn nên xem mắt với Ôn Kiều ở cách đó không xa, vì không đợi được người, tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía người đàn ông kia.
"Nhìn cái gì?" Không đợi được đối tượng xem mắt, người đàn ông bị mất mặt, tính tình lập tức trở nên nóng nảy.
Mọi người: “..."
Muốn đánh chết tên này quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro