Anh Chồng Quân Nhân Cuồng Dã Eo Thon Chân Dài, Năng Lực Siêu Cường!
Xuyên Thành Bao Cát Trút Giận 3
Vân Thụ
2024-11-21 11:46:02
Đồng thời dưới sự trợ giúp của “tứ đại tà thuật” nên đã cố tình nâng nhan sắc của mình lên vài phần.
"Khụ khụ... xem em nói kìa, nếu mọi người không ép chị lấy chồng, tự nhiên chị lại đi nhảy sông sao?" Ôn Kiều thờ ơ nói.
"Thì, thì cũng đâu phải bắt chị lấy đại ai đâu, người ta là phó giám đốc nhà máy đấy, gả cho anh ta là phúc lớn mà." Ôn Hinh vẫn cố gắng tẩy não Ôn Kiều.
"Ồ, vậy thì nhường phúc này cho em nhé, em lấy không?"
Ôn Hinh: "..."
Cô ta lập tức cứng họng.
Thân phận của vị phó giám đốc kia quả thực rất hấp dẫn, nhưng người ta đã là một lão già bốn mươi tám tuổi, còn già hơn cả Văn Thụ Vinh, nghe nói tính tình còn không tốt lắm, người vợ trước chính là bị ông ta bạo hành gia đình, đánh đập đến mức thừa sống thiếu chết nên mới bế con bỏ trốn.
Lão già này còn thích những cô gái trẻ đẹp, mà Ôn Kiều...
Quả thực là người xinh đẹp nhất khu tập thể công chức!
Cho dù ở nhà họ Văn cô chỉ được mặc quần áo cũ của Ôn Hinh, dùng loại kem dưỡng da rẻ tiền nhất, nhưng cô vẫn xinh đẹp, đặc biệt là lúc này, vì bị sốt cao nên khuôn mặt trắng nõn hồng hào, trông có vẻ đẹp mong manh yếu ớt.
Sao có thể có người ốm mà vẫn xinh đẹp như vậy chứ?
Cô ta thật sự rất ghét khuôn mặt này!
"Kiều Kiều con..."
Lý Hương Cầm còn muốn nói gì đó thì thấy một cô y tá đi vào, rút kim tiêm trên mu bàn tay Ôn Kiều ra.
"Bệnh nhân hiện tại vẫn còn hơi sốt, may mà đã tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục sốt như thế này sẽ hỏng não mất."
Cô y tá nói: “Còn cần tiếp tục nằm viện nữa không?"
"Không nằm nữa không nằm nữa." Lý Hương Cầm vội vàng xua tay: “Con bé đã tỉnh rồi, về nhà nghỉ ngơi cũng như nhau thôi."
Vốn dĩ gia đình họ đã không ưa Ôn Kiều, có thể để cô nằm viện ba ngày đã là nhân từ lắm rồi, giờ người đã tỉnh, làm gì còn ai nỡ tiêu tiền cho cô nữa?
"Vâng..." Cô y tá liếc nhìn Ôn Kiều vẫn đang ho, khẽ thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.
Nhà nào cũng có cái khó của họ, nhìn cô bé này là biết ngay không được người nhà cưng chiều.
Lý Hương Cầm làm thủ tục xuất viện xong thì dẫn Ôn Kiều về nhà.
"Khụ khụ... xem em nói kìa, nếu mọi người không ép chị lấy chồng, tự nhiên chị lại đi nhảy sông sao?" Ôn Kiều thờ ơ nói.
"Thì, thì cũng đâu phải bắt chị lấy đại ai đâu, người ta là phó giám đốc nhà máy đấy, gả cho anh ta là phúc lớn mà." Ôn Hinh vẫn cố gắng tẩy não Ôn Kiều.
"Ồ, vậy thì nhường phúc này cho em nhé, em lấy không?"
Ôn Hinh: "..."
Cô ta lập tức cứng họng.
Thân phận của vị phó giám đốc kia quả thực rất hấp dẫn, nhưng người ta đã là một lão già bốn mươi tám tuổi, còn già hơn cả Văn Thụ Vinh, nghe nói tính tình còn không tốt lắm, người vợ trước chính là bị ông ta bạo hành gia đình, đánh đập đến mức thừa sống thiếu chết nên mới bế con bỏ trốn.
Lão già này còn thích những cô gái trẻ đẹp, mà Ôn Kiều...
Quả thực là người xinh đẹp nhất khu tập thể công chức!
Cho dù ở nhà họ Văn cô chỉ được mặc quần áo cũ của Ôn Hinh, dùng loại kem dưỡng da rẻ tiền nhất, nhưng cô vẫn xinh đẹp, đặc biệt là lúc này, vì bị sốt cao nên khuôn mặt trắng nõn hồng hào, trông có vẻ đẹp mong manh yếu ớt.
Sao có thể có người ốm mà vẫn xinh đẹp như vậy chứ?
Cô ta thật sự rất ghét khuôn mặt này!
"Kiều Kiều con..."
Lý Hương Cầm còn muốn nói gì đó thì thấy một cô y tá đi vào, rút kim tiêm trên mu bàn tay Ôn Kiều ra.
"Bệnh nhân hiện tại vẫn còn hơi sốt, may mà đã tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục sốt như thế này sẽ hỏng não mất."
Cô y tá nói: “Còn cần tiếp tục nằm viện nữa không?"
"Không nằm nữa không nằm nữa." Lý Hương Cầm vội vàng xua tay: “Con bé đã tỉnh rồi, về nhà nghỉ ngơi cũng như nhau thôi."
Vốn dĩ gia đình họ đã không ưa Ôn Kiều, có thể để cô nằm viện ba ngày đã là nhân từ lắm rồi, giờ người đã tỉnh, làm gì còn ai nỡ tiêu tiền cho cô nữa?
"Vâng..." Cô y tá liếc nhìn Ôn Kiều vẫn đang ho, khẽ thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.
Nhà nào cũng có cái khó của họ, nhìn cô bé này là biết ngay không được người nhà cưng chiều.
Lý Hương Cầm làm thủ tục xuất viện xong thì dẫn Ôn Kiều về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro