Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới Pk
Em vừa hát thì anh thu hoạch (1)
Công Tử Diễn
2024-07-22 08:44:52
Anh ta cho là, Mạc Tây Thừa biết sợ.
Thế nhưng sau khi thân thể anh, trực tiếp đánh anh ta lần nữa, đồng thời cảnh cáo anh ta: "Nếu như anh dám tố cáo, cẩn thận tôi đánh anh ác hơn!"
Anh ta thật sự bị dọa không dám cáo trạng.
Mặc dù Mạc Tây Thừa là con riêng, với người ngoài địa vị ti tiện, thế nhưng chỉ có anh ta biết, ở trong nội tâm, anh ta kiêng kị anh cỡ nào!
Giờ này khắc này, một câu đủ rồi của Mạc Tây Thừa, để anh ta thật sự không còn dám qua gây sự với Thi Niệm Diêu.
Tròng mắt anh ta hơi híp, nhìn chằm chằm Mạc Tây Thừa: " tốt, tốt, cậu nhất định phải bảo vệ tiện nhân này, cậu chờ đó!"
Nhưng sau đó xoay người rời đi.
Chờ đến khi Mạch Chấp rời đi, Thi Niệm Diêu còn đang mắng anh ta: "Thật sự là không có tiền đồ! Còn muốn so với nam thần của tôi, nam thần của tôi mạnh hơn gấp trăm lần! Còn nữa, trước khi đi còn nói một câu chờ đó, chúng ta sẽ đợi! Hừ!"
Giọng Thi Niệm Diêu thanh thúy, mắng xong những lời này, lúc này mới nhìn về phía Mạc Tây Thừa lần nữa.
Đã thấy mắt anh thâm thúy nhìn mình chằm chằm, nhất thời hơi sững sờ: " Anh, anh sao thế?"
Mạc Tây Thừa nhìn cô chằm chằm, nhìn nửa ngày, đột nhiên vươn cánh tay, ôm cô vào trong ngực của mình!
Anh vốn muốn đẩy cô ra, bời vì tự nhận thân phận không cách nào mang đến hạnh phúc cho cô, không muốn để cho đoạn tình yêu không thể nảy sinh này, làm trễ nải hạnh phúc của Thi Niệm Diêu.
Đến khi nhìn thấy nhà sản xuất và cô thân mật, tác động qua lại, anh càng xác định, Thi Niệm Diêu có thể tìm được tốt hơn.
Thế nhưng ngay vừa rồi...
Một câu nói của cô: "... Trong lòng tôi, anh đến một đầu ngón chân của Mạc Tây Thừa cũng không sánh nổi!"
Không khỏi đâm vào nội tâm của an.
Để những ngày này, tưởng niệm đè nén, giống như lũ lụt thú dữ đánh tới.
Giờ này khắc này, Mạc Tây Thừa mới phát hiện, chính mình nhớ cô như thế.
Vả lại, khi Mạc Chấp muốn dắt tay cô, anh mới phát hiện, chính mình cũng sẽ khẩn trương, cũng sẽ bất an.
Anh xác định.
Anh hẳn là... Thích cô.
Cho nên, anh liền không nhịn được, liền kéo cô vào trong ngực.
Thi Niệm Diêu sợ ngây người.
Trong mũi tràn ngập hơi thở của anh, mà giờ khắc này, cô ghé vào ngực của anh như thế, có thể nghe được tiếng tim đập có lực của anh.
Một loại cảm giác an toàn, lan khắp toàn thân.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười.
Cô trực tiếp đưa tay ra, ôm lấy eo anh.
Từ lần trước, tỏ tình bị cự tuyệt, trong khoảng thời gian này, tâm tình cô vẫn không tốt.
Trong lúc ăn tết, theo cha mẹ xuất ngoại du lịch một chuyến, thế nhưng thủy chung lại không bỏ anh xuống được.
Cho nên, trở lại Bắc Kinh, cô liền lập tức thu dọn đồ đạc, lại đến đây.
Cô giống như là muốn hỏi anh một chút, thật sự cũng không thích cô một chút sao?
Hiện tại... Cô hiểu rồi...
Cô cắn môi, cười giống như là đứa bé.
Hai người cũng không biết ôm bao lâu, lúc này Thi Niệm Diêu mới mặt ửng hồng mở miệng: "Cái kia, nam thần có thể buông em ra không?"
Mạc Tây Thừa:...?
"Thẻ của anh, chọc em không thoải mái!"
Mạc Tây Thừa:...!!
Lúc này Mạc Tây Thừa mới buông lỏng cánh tay ra.
Thi Niệm Diêu liền đứng thẳng người, sắc mặt cô phát hồng, ánh mắt lấp lánh, rõ ràng không dám nhìn tới Mạc Tây Thừa.
Cô ho khan một tiếng, lúc này mới lên tiếng nói: "Cái kia... ânh... em... Chúng ta......"
Cô nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa mở miệng: "Sao em lại tới đây?"
Thế nhưng sau khi thân thể anh, trực tiếp đánh anh ta lần nữa, đồng thời cảnh cáo anh ta: "Nếu như anh dám tố cáo, cẩn thận tôi đánh anh ác hơn!"
Anh ta thật sự bị dọa không dám cáo trạng.
Mặc dù Mạc Tây Thừa là con riêng, với người ngoài địa vị ti tiện, thế nhưng chỉ có anh ta biết, ở trong nội tâm, anh ta kiêng kị anh cỡ nào!
Giờ này khắc này, một câu đủ rồi của Mạc Tây Thừa, để anh ta thật sự không còn dám qua gây sự với Thi Niệm Diêu.
Tròng mắt anh ta hơi híp, nhìn chằm chằm Mạc Tây Thừa: " tốt, tốt, cậu nhất định phải bảo vệ tiện nhân này, cậu chờ đó!"
Nhưng sau đó xoay người rời đi.
Chờ đến khi Mạch Chấp rời đi, Thi Niệm Diêu còn đang mắng anh ta: "Thật sự là không có tiền đồ! Còn muốn so với nam thần của tôi, nam thần của tôi mạnh hơn gấp trăm lần! Còn nữa, trước khi đi còn nói một câu chờ đó, chúng ta sẽ đợi! Hừ!"
Giọng Thi Niệm Diêu thanh thúy, mắng xong những lời này, lúc này mới nhìn về phía Mạc Tây Thừa lần nữa.
Đã thấy mắt anh thâm thúy nhìn mình chằm chằm, nhất thời hơi sững sờ: " Anh, anh sao thế?"
Mạc Tây Thừa nhìn cô chằm chằm, nhìn nửa ngày, đột nhiên vươn cánh tay, ôm cô vào trong ngực của mình!
Anh vốn muốn đẩy cô ra, bời vì tự nhận thân phận không cách nào mang đến hạnh phúc cho cô, không muốn để cho đoạn tình yêu không thể nảy sinh này, làm trễ nải hạnh phúc của Thi Niệm Diêu.
Đến khi nhìn thấy nhà sản xuất và cô thân mật, tác động qua lại, anh càng xác định, Thi Niệm Diêu có thể tìm được tốt hơn.
Thế nhưng ngay vừa rồi...
Một câu nói của cô: "... Trong lòng tôi, anh đến một đầu ngón chân của Mạc Tây Thừa cũng không sánh nổi!"
Không khỏi đâm vào nội tâm của an.
Để những ngày này, tưởng niệm đè nén, giống như lũ lụt thú dữ đánh tới.
Giờ này khắc này, Mạc Tây Thừa mới phát hiện, chính mình nhớ cô như thế.
Vả lại, khi Mạc Chấp muốn dắt tay cô, anh mới phát hiện, chính mình cũng sẽ khẩn trương, cũng sẽ bất an.
Anh xác định.
Anh hẳn là... Thích cô.
Cho nên, anh liền không nhịn được, liền kéo cô vào trong ngực.
Thi Niệm Diêu sợ ngây người.
Trong mũi tràn ngập hơi thở của anh, mà giờ khắc này, cô ghé vào ngực của anh như thế, có thể nghe được tiếng tim đập có lực của anh.
Một loại cảm giác an toàn, lan khắp toàn thân.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười.
Cô trực tiếp đưa tay ra, ôm lấy eo anh.
Từ lần trước, tỏ tình bị cự tuyệt, trong khoảng thời gian này, tâm tình cô vẫn không tốt.
Trong lúc ăn tết, theo cha mẹ xuất ngoại du lịch một chuyến, thế nhưng thủy chung lại không bỏ anh xuống được.
Cho nên, trở lại Bắc Kinh, cô liền lập tức thu dọn đồ đạc, lại đến đây.
Cô giống như là muốn hỏi anh một chút, thật sự cũng không thích cô một chút sao?
Hiện tại... Cô hiểu rồi...
Cô cắn môi, cười giống như là đứa bé.
Hai người cũng không biết ôm bao lâu, lúc này Thi Niệm Diêu mới mặt ửng hồng mở miệng: "Cái kia, nam thần có thể buông em ra không?"
Mạc Tây Thừa:...?
"Thẻ của anh, chọc em không thoải mái!"
Mạc Tây Thừa:...!!
Lúc này Mạc Tây Thừa mới buông lỏng cánh tay ra.
Thi Niệm Diêu liền đứng thẳng người, sắc mặt cô phát hồng, ánh mắt lấp lánh, rõ ràng không dám nhìn tới Mạc Tây Thừa.
Cô ho khan một tiếng, lúc này mới lên tiếng nói: "Cái kia... ânh... em... Chúng ta......"
Cô nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa mở miệng: "Sao em lại tới đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro