Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới Pk
Kiều Luyến, chúng ta thật tốt (2)
Công Tử Diễn
2024-07-22 08:44:52
Một câu dứt lời, Mai Phượng lập tức ngẩng đầu lên.
Bà ta nhíu mày, nhìn Kiều Luyến, lộ ra bộ dạng ủy khuất.
Bà ta hít sâu mấy hơi, lúc này mới lên tiếng: "Tôi đã đi qua trại an dưỡng, tôi cũng thực sự gặp qua Tống tiểu thư!"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại.
Nhưng tiếp theo, liền nghe được Mai Phượng nói, "Thế nhưng, vậy cũng là chuyện trong công ty! Xí nghiệp Thẩm gia chúng tôi, hàng năm đều sẽ quyên tiền, hiến yêu thương. Tôi hàng năm đại biểu công ty qua mấy nơi động viên, đại bộ phận đều là Cô Nhi Viện, viện dưỡng lão, năm nay là trại an dưỡng! Tôi thực sự tới trại an dưỡng, thậm chí còn đi qua nhiều lần, nhưng mỗi một lần tôi qua, đều sẽ gặp rất nhiều người! Tôi làm sao nhớ được, ta đến cùng gặp người nào? !"
Nói xong câu đó, chỉ ủy khuất cắn môi, nước mắt lăn xuống.
Mà lời rơi xuống, cũng cuối Thẩm Tu mở miệng: "Năm nay quyên tiền cho trại an dưỡng, là quyết định của tôi, mấy ngày nay, dì Mai thực sự do tôi phái đi qua trại an dưỡng."
Mai Phượng cắn chặt bờ môi, khóc không kềm chế được, bà ta nhìn chằm chằm Hạ Diệp Hoa: "chị Hạ, tôi biết chị muốn để Tử Hòa hồi tâm chuyển ý. Thế nhưng chị chỉ cần đối tốt với nó, nó sẽ sớm biết chị tốt, vì sao chị lại đối với tôi như vậy? Người nào không biết Tống Nguyên Hi là con gái nuôi nhà chị, tuy cô ta không cùng dòng máu, thế nhưng quan hệ với chị đã tốt từ nhỏ. . ."
Lời trong ý ngoài, là nói Hạ Diệp Hoa cố ý hãm hại bà ta!
Ánh mắt Thẩm Tử Hào, di chuyển giữa Hạ Diệp Hoa và Mai Phượng, trong lúc nhất thời, lại không biết mình nên tin ai.
Đúng lúc này, Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Diệp Hoa mở miệng nói: "Không nghĩ tới tám năm trôi qua, thủ đoạn của bà vẫn như thế! Hạ Diệp Hoa, tôi thực sự là coi thường bà!"
Nói đến đây, ông ta trực tiếp quay đầu, ánh mắt lướt qua người Kiều Luyến, sau cùng rơi vào người Hạ Noãn Noãn.
Lông mày của ông ta nhíu lại : " Cô sau này sẽ là con dâu Thẩm gia! Làm chuyện gì, nói cái gì, đều phải hiểu rõ rồi nói!"
Đây là giận chó đánh mèo cô vừa chỉ vào Mai Phượng rồi.
Nói đến đây, lại hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía cha Hạ: "Chuyện hôn lễ, hôm nào chúng ta hẹn lại, chuyện của hôm nay náo thành dạng này, không có cách nào nói chuyện!"
Nói đến đây, phất ống tay áo một cái, trực tiếp rời đi!
Mai Phượng khóc không kềm chế được, thế nhưng giờ phút này lại theo sát tại sau lưng Thẩm Tu: "Cha Tử Hào, ông đừng đi, hôn lễ này còn có nửa tháng là phải cử hành, ông ở lại, trò chuyện một chút, đừng bởi chuyện này làm trễ nải hôn lễ Tử Hào! Tôi không sao, tôi thật sự không ủy khuất, ông đừng nóng giận. . ."
"Là tính khí bà quá tốt! Sự tình náo thành như vậy, còn trò chuyện cái gì? Tôi đã nói tại sao bà ta cứ cùng theo dùng cơm cùng, thì ra là không chuyện tốt! . . ."
Hai giọng nói, dần dần đi xa.
Trong phòng, sắc mặt Hạ Diệp Hoa trắng bệch.
Bà thấy Thẩm Tử Hào, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện mình nói cái gì, đều vô ích.
Giờ này khắc này, song phương đều không có chứng cứ.
Dựa vào trực giác của Thẩm Tử Hào thôi.
Thế nhưng bà từ trong mắt Thẩm Tử Hào, đã sớm là một người mẹ vứt bỏ đứa con, cho nên sao cậu tin tưởng mình được?
Quả nhiên, bà từ trong mắt của Thẩm Tử Hào, thấy được thất vọng.
Bà cho là, Thẩm Tử Hào sẽ giống như trước mắng bà, thế nhưng cậu ta còn chưa mở miệng, Hạ Noãn Noãn đã kéo cánh tay của cậu ta,
Bà ta nhíu mày, nhìn Kiều Luyến, lộ ra bộ dạng ủy khuất.
Bà ta hít sâu mấy hơi, lúc này mới lên tiếng: "Tôi đã đi qua trại an dưỡng, tôi cũng thực sự gặp qua Tống tiểu thư!"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại.
Nhưng tiếp theo, liền nghe được Mai Phượng nói, "Thế nhưng, vậy cũng là chuyện trong công ty! Xí nghiệp Thẩm gia chúng tôi, hàng năm đều sẽ quyên tiền, hiến yêu thương. Tôi hàng năm đại biểu công ty qua mấy nơi động viên, đại bộ phận đều là Cô Nhi Viện, viện dưỡng lão, năm nay là trại an dưỡng! Tôi thực sự tới trại an dưỡng, thậm chí còn đi qua nhiều lần, nhưng mỗi một lần tôi qua, đều sẽ gặp rất nhiều người! Tôi làm sao nhớ được, ta đến cùng gặp người nào? !"
Nói xong câu đó, chỉ ủy khuất cắn môi, nước mắt lăn xuống.
Mà lời rơi xuống, cũng cuối Thẩm Tu mở miệng: "Năm nay quyên tiền cho trại an dưỡng, là quyết định của tôi, mấy ngày nay, dì Mai thực sự do tôi phái đi qua trại an dưỡng."
Mai Phượng cắn chặt bờ môi, khóc không kềm chế được, bà ta nhìn chằm chằm Hạ Diệp Hoa: "chị Hạ, tôi biết chị muốn để Tử Hòa hồi tâm chuyển ý. Thế nhưng chị chỉ cần đối tốt với nó, nó sẽ sớm biết chị tốt, vì sao chị lại đối với tôi như vậy? Người nào không biết Tống Nguyên Hi là con gái nuôi nhà chị, tuy cô ta không cùng dòng máu, thế nhưng quan hệ với chị đã tốt từ nhỏ. . ."
Lời trong ý ngoài, là nói Hạ Diệp Hoa cố ý hãm hại bà ta!
Ánh mắt Thẩm Tử Hào, di chuyển giữa Hạ Diệp Hoa và Mai Phượng, trong lúc nhất thời, lại không biết mình nên tin ai.
Đúng lúc này, Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Diệp Hoa mở miệng nói: "Không nghĩ tới tám năm trôi qua, thủ đoạn của bà vẫn như thế! Hạ Diệp Hoa, tôi thực sự là coi thường bà!"
Nói đến đây, ông ta trực tiếp quay đầu, ánh mắt lướt qua người Kiều Luyến, sau cùng rơi vào người Hạ Noãn Noãn.
Lông mày của ông ta nhíu lại : " Cô sau này sẽ là con dâu Thẩm gia! Làm chuyện gì, nói cái gì, đều phải hiểu rõ rồi nói!"
Đây là giận chó đánh mèo cô vừa chỉ vào Mai Phượng rồi.
Nói đến đây, lại hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía cha Hạ: "Chuyện hôn lễ, hôm nào chúng ta hẹn lại, chuyện của hôm nay náo thành dạng này, không có cách nào nói chuyện!"
Nói đến đây, phất ống tay áo một cái, trực tiếp rời đi!
Mai Phượng khóc không kềm chế được, thế nhưng giờ phút này lại theo sát tại sau lưng Thẩm Tu: "Cha Tử Hào, ông đừng đi, hôn lễ này còn có nửa tháng là phải cử hành, ông ở lại, trò chuyện một chút, đừng bởi chuyện này làm trễ nải hôn lễ Tử Hào! Tôi không sao, tôi thật sự không ủy khuất, ông đừng nóng giận. . ."
"Là tính khí bà quá tốt! Sự tình náo thành như vậy, còn trò chuyện cái gì? Tôi đã nói tại sao bà ta cứ cùng theo dùng cơm cùng, thì ra là không chuyện tốt! . . ."
Hai giọng nói, dần dần đi xa.
Trong phòng, sắc mặt Hạ Diệp Hoa trắng bệch.
Bà thấy Thẩm Tử Hào, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện mình nói cái gì, đều vô ích.
Giờ này khắc này, song phương đều không có chứng cứ.
Dựa vào trực giác của Thẩm Tử Hào thôi.
Thế nhưng bà từ trong mắt Thẩm Tử Hào, đã sớm là một người mẹ vứt bỏ đứa con, cho nên sao cậu tin tưởng mình được?
Quả nhiên, bà từ trong mắt của Thẩm Tử Hào, thấy được thất vọng.
Bà cho là, Thẩm Tử Hào sẽ giống như trước mắng bà, thế nhưng cậu ta còn chưa mở miệng, Hạ Noãn Noãn đã kéo cánh tay của cậu ta,
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro