Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới Pk
Tay của cô, có thể được không? (3)
Công Tử Diễn
2024-07-22 08:44:52
Giống như Hùng Ưng bị bẻ gãy cánh, cũng không còn cách nào bay lượn.
Thẩm Lương Xuyên nghĩ đến đây, nắm tay của cô, càng thêm dùng sức.
Anh hận người bị thương kia là mình.
Rất nhanh, bọn họ đã đến phòng làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ chuyên khoa, là một người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, trước khi Thẩm Lương Xuyên đến, cũng đã tiễn bệnh nhân còn lại đi.
Thân phận Thẩm Lương Xuyên đặc biệt, đương nhiên ra vào bệnh viện pahir che giấu tai mắt.
Nơi này là bệnh viện tư nhân, hoàn cảnh giữ bí mật đều tương đối tốt.
Kiều Luyến vào cửa, nhìn thấy bác sĩ kia, tròng mắt hơi híp, cảm thấy quen mắt.
Mà bác sĩ kia nhìn thấy Kiều Luyến, cũng hơi sững sờ: " Cô là... Kiều tiểu thư?"
Một câu, càng khẳng định phán đoán của Kiều Luyến.
Ánh mắt cô sáng lên: "Ông là, Triệu chủ nhiệm sao?"
Bác sĩ Triệu lập tức cười: "Không nghĩ tới bệnh nhân Thẩm tiên sinh muốn mang tới, lại là co. Mời ngồi."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, cảm thấy nhân sinh thật là may mắn.
Cái bác sĩ Triệu này, là năm đó sau khi tay cô bị thương, ba ba tìm bác sĩ Tô Châu giỏi nhất.
Chẳng qua khi đó, bác sĩ Triệu không có cách nào diệt trừ bệnh cho cô, hiện tại khả năng?
Kiều Luyến nhíu lông mày.
Bác sĩ Triệu lại mở miệng: "Vẫn là xem tay sao?"
Kiều Luyến gật đầu.
Bác sĩ Triệu để cô đưa tay ra, kiểm tra một phen, lúc này mới lên tiếng: "Vẫn là đi chụp trước, nhìn xem bộ phận quan trọng có vấn đề hay không. Vấn đề cái tay của cô, có chút phức tạp..."
Kiều Luyến tiếp tục gật đầu.
Bác sĩ Triệu liền lấy giấy tờ ra: "Dụng cụ ở sát vách, tôi để y tá mang cô tới."
Nói xong câu đó, cầm lấy máy riêng, gọi cho bên ngoài, một lát sau, một y tá đi đến: " Kiều tiểu thư, cô theo tôi qua bên này."
Phục vụ bệnh viện tư nhân vô cùng đến nơi, rõ ràng y tá nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên kinh ngạc một chút, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tốt đẹp.
Kiều Luyến gật đầu, nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút.
Thẩm Lương Xuyên lại mở miệng: " Em đi đi, anh ở chỗ này chờ em."
Kiều Luyến lại gật đầu lần nữa, đi theo y tá rời đi.
Chờ đến khi hai người rời đi, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới nhìn về phía bác sĩ Triệu: "Bác sĩ Triệu, tôi muốn hỏi một chút, năm đó tay của cô ấy, là xảy ra chuyện gì?"
Bác sĩ Triệu nghe xong lời này, gương mặt cảm thán: "Nói đến đây, Kiều tiểu thư này năm đó thật đúng là thê thảm!"
Ông nhíu lông mày: "Lúc ba cô ấy đưa cô ấy tới, cô ấy đã đau tới ngất đi, sắc mặt tái nhợt. Trên tay có dấu chân rất nặng, xem xét là bị người ta dẫm lên, dùng sức nghiền ép, xương cốt đều sai chỗ. Loại đau kia, người bình thường đều không chịu được. Kiều gia là nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy Tô Châu, tiểu nha đầu cũng được nuôn chiều lớn lên, tướng mạo đáng yêu, tính khí cũng cởi mở, coi như có chút danh tiếng tại Tô Châu, dáng vẻ đó, rõ ràng là bị người mưu hại. Cũng không biết thù gì, oán niệm gì, hạ tay nặng như vậy."
Nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày lại.
Xuất hiện trước mặt là dáng vẻ tiểu Kiều bị thương năm đó.
Bác sĩ Triệu tiếp tục mở miệng: "Cô bé này cũng không phải lần đầu tiên đến chỗ của tôi xem bệnh, khi còn bé có bị thương ngoài da, đều là tôi xử lý, bình thường sợ đau, thế nhưng lần kia, sau khi cô ấy tỉnh lại, nhìn tay của mình, một giọt nước mắt cũng không có rơi, đau tới môi đều cắn nát, lại hỏi tôi, tay của cô ấy, còn có thể chơi game không? Ai, dù sao cũng là đứa trẻ, không hỏi có thể sinh hoạt bình thường hay không, trong lòng đều là chơi game..."
Thẩm Lương Xuyên nghĩ đến đây, nắm tay của cô, càng thêm dùng sức.
Anh hận người bị thương kia là mình.
Rất nhanh, bọn họ đã đến phòng làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ chuyên khoa, là một người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, trước khi Thẩm Lương Xuyên đến, cũng đã tiễn bệnh nhân còn lại đi.
Thân phận Thẩm Lương Xuyên đặc biệt, đương nhiên ra vào bệnh viện pahir che giấu tai mắt.
Nơi này là bệnh viện tư nhân, hoàn cảnh giữ bí mật đều tương đối tốt.
Kiều Luyến vào cửa, nhìn thấy bác sĩ kia, tròng mắt hơi híp, cảm thấy quen mắt.
Mà bác sĩ kia nhìn thấy Kiều Luyến, cũng hơi sững sờ: " Cô là... Kiều tiểu thư?"
Một câu, càng khẳng định phán đoán của Kiều Luyến.
Ánh mắt cô sáng lên: "Ông là, Triệu chủ nhiệm sao?"
Bác sĩ Triệu lập tức cười: "Không nghĩ tới bệnh nhân Thẩm tiên sinh muốn mang tới, lại là co. Mời ngồi."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, cảm thấy nhân sinh thật là may mắn.
Cái bác sĩ Triệu này, là năm đó sau khi tay cô bị thương, ba ba tìm bác sĩ Tô Châu giỏi nhất.
Chẳng qua khi đó, bác sĩ Triệu không có cách nào diệt trừ bệnh cho cô, hiện tại khả năng?
Kiều Luyến nhíu lông mày.
Bác sĩ Triệu lại mở miệng: "Vẫn là xem tay sao?"
Kiều Luyến gật đầu.
Bác sĩ Triệu để cô đưa tay ra, kiểm tra một phen, lúc này mới lên tiếng: "Vẫn là đi chụp trước, nhìn xem bộ phận quan trọng có vấn đề hay không. Vấn đề cái tay của cô, có chút phức tạp..."
Kiều Luyến tiếp tục gật đầu.
Bác sĩ Triệu liền lấy giấy tờ ra: "Dụng cụ ở sát vách, tôi để y tá mang cô tới."
Nói xong câu đó, cầm lấy máy riêng, gọi cho bên ngoài, một lát sau, một y tá đi đến: " Kiều tiểu thư, cô theo tôi qua bên này."
Phục vụ bệnh viện tư nhân vô cùng đến nơi, rõ ràng y tá nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên kinh ngạc một chút, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tốt đẹp.
Kiều Luyến gật đầu, nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút.
Thẩm Lương Xuyên lại mở miệng: " Em đi đi, anh ở chỗ này chờ em."
Kiều Luyến lại gật đầu lần nữa, đi theo y tá rời đi.
Chờ đến khi hai người rời đi, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới nhìn về phía bác sĩ Triệu: "Bác sĩ Triệu, tôi muốn hỏi một chút, năm đó tay của cô ấy, là xảy ra chuyện gì?"
Bác sĩ Triệu nghe xong lời này, gương mặt cảm thán: "Nói đến đây, Kiều tiểu thư này năm đó thật đúng là thê thảm!"
Ông nhíu lông mày: "Lúc ba cô ấy đưa cô ấy tới, cô ấy đã đau tới ngất đi, sắc mặt tái nhợt. Trên tay có dấu chân rất nặng, xem xét là bị người ta dẫm lên, dùng sức nghiền ép, xương cốt đều sai chỗ. Loại đau kia, người bình thường đều không chịu được. Kiều gia là nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy Tô Châu, tiểu nha đầu cũng được nuôn chiều lớn lên, tướng mạo đáng yêu, tính khí cũng cởi mở, coi như có chút danh tiếng tại Tô Châu, dáng vẻ đó, rõ ràng là bị người mưu hại. Cũng không biết thù gì, oán niệm gì, hạ tay nặng như vậy."
Nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày lại.
Xuất hiện trước mặt là dáng vẻ tiểu Kiều bị thương năm đó.
Bác sĩ Triệu tiếp tục mở miệng: "Cô bé này cũng không phải lần đầu tiên đến chỗ của tôi xem bệnh, khi còn bé có bị thương ngoài da, đều là tôi xử lý, bình thường sợ đau, thế nhưng lần kia, sau khi cô ấy tỉnh lại, nhìn tay của mình, một giọt nước mắt cũng không có rơi, đau tới môi đều cắn nát, lại hỏi tôi, tay của cô ấy, còn có thể chơi game không? Ai, dù sao cũng là đứa trẻ, không hỏi có thể sinh hoạt bình thường hay không, trong lòng đều là chơi game..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro