Ánh Dương Của Lãng

Chương 10

Hạ Vũ

2024-07-02 11:47:56

Dương Hoa cầm ly rượu đến trò chuyện cùng với mọi người sau đó là đến chỗ Tiêu Lạc đang đứng. Tiêu Lạc thấy cô ấy đến thì cũng mỉm cười, gật đầu chào hỏi rồi đứng sang bên cạnh để cô ấy trò chuyện với mọi người. Trò chuyện một lúc thì Dương Hoa quay sang nhìn cô: “Có tiện trò chuyện một lát không?”

Cô đưa mắt nhìn những người đứng bên cạnh sau đó nhìn cô ấy gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là được.”

Hai người cầm ly rượu đi ra ngoài, đến một góc hành lang đứng. Cô nhìn cô ấy hỏi: “Cô kêu tôi ra đây là có chuyện gì sao?”

Dương Hoa nhìn cô, hừ lạnh: “Tôi muốn biết vì sao cô có thiệp mời vào được trong đây? Là lợi dụng mối quan hệ mà bản thân cô đang có hay trèo lên giường của một người đàn ông nào đó, rồi lấy được thiệp mời.”

Cô nghe vậy thì tức khắc chân mày nhíu lại, đứng nhìn cô ấy: “Dương Hoa, chị cẩn thận lời nói một chút. Thiệp mời này là do công ty đưa cho tôi, tôi cũng không nhất thiết phải lợi dụng mối quan hệ hay trèo lên giường của một người đàn ông nào. Họa từ miệng mà ra, phiền chị sau này nói chuyện thì suy nghĩ kĩ rồi hẵng nói.”

Cô nói rồi xoay người đi vào trong, Dương Hoa nghe cô nói xong thì như chết lặng, tay cầm chặt ly rượu trên tay đến nỗi móng đâm vào da thịt nhưng cô ấy cũng không cảm nhận được đau đớn. Dương Hoa hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi xem như không có gì đi vào bên trong phòng tiếp tục buổi tiệc.

Bên trong buổi tiệc, cô đứng bên cạnh uống rượu trò chuyện và cũng nghe được chút ít vài chuyện khác nhưng cũng không liên quan đến cô.

“Nhắc đến nhà họ Cố thì tôi lại nhớ đến hai người con trai của nhà họ. Cố đại thiếu gia, tôi thấy có năng lực cũng biết đối nhân xử thế nhưng lại không muốn quay về Cố thị làm việc. Còn Cố nhị thiếu gia thì suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Không biết sau này nhà họ Cố sẽ thuộc về tay ai?”

“Thuộc về tay ai không quan trọng, chỉ cần chén cơm của chúng ta còn và người đó có năng lực là được.”

“Nhưng nghe nói Cố đại thiếu gia là con riêng, nếu lên cầm quyền thì chắc là không được.”

“Đã thời đại nào rồi, người có tầm nhìn xa thì nên quan tâm đến năng lực làm việc là tốt nhất.”

Tiêu Lạc đứng đó cũng nghe được ít nhiều, cô cũng tò mò muốn biết Cố đại thiếu gia này là ai. Cô uống rượu xã giao này giờ nhưng trong bụng lại trống rỗng vẫn chưa ăn gì nên có chút khó chịu. Cô cũng không thể hiện ra mặt, vẫn mỉm cười đứng đó nói chuyện và trao đổi danh thiếp của mọi người.

Nhìn mọi người tản đi dần rồi, Trương Nhân mới đứng xích lại gần cô hỏi nhỏ: “Em không khỏe ở đâu à? Chị thấy sắc mặt em không được tốt.”

Cô quay sang lắc đầu, ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Em không có sao đâu, chị đừng lo.”

Trương Nhân vỗ nhẹ lên cánh tay cô, nhìn cô nói: “Cũng sắp tan tiệc rồi, nếu em không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi trước.”

Cô nghe vậy thì có chút phân vân: “Như vậy có được không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sức khỏe vẫn là quan trọng hơn. Nghe lời chị mau về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy em xin phép về trước. Hẹn gặp lại chị sau.”

Cô vẫy tay tạm biệt, đi tới lấy áo khoác và túi xách rồi mở cửa ra ngoài. Cô vừa đi vừa mặc áo khoác, ra tới bên ngoài cũng đã mặc xong. Cô đưa tay bắt xe taxi, chiếc xe dừng lại trước mặt cô, cô mở cửa ghế sau ra ngồi vào rồi chiếc xe lái đi.

Về tới chung cư cũng đã hơn nửa tiếng sau, cô mở xe bước xuống đi vào bên trong. Lúc từ trong thang máy bước ra, cô nhìn thấy Cố Lãng đang từ trong nhà bước ra trên tay còn cầm dây dẫn chó. Tuy là cô sợ chó nhưng cô bây giờ cũng không còn sức để lo sợ về nó nữa. Cô ôm bụng rón rén từng bước đi ngang qua nhưng Cố Lãng lại không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Cố Lãng đưa tay chặn cô lại, nhìn cô: “Cô đây là bị sao vậy? Đi dự tiệc về xong thì lại ôm bụng.”

Cô nhíu mày tay ôm bụng, nhìn anh: “Tôi chắc là lúc nãy không ăn gì mà uống có hơi nhiều rượu, nên đau dạ dày thôi. Không nói với anh nữa, tôi phải đi vào nhà.”

Cô đẩy tay anh ra rồi đi đến trước nhà, nhập mật khẩu rồi mở cửa bước vào bên trong đóng cửa lại. Anh nhìn cánh cửa đóng lại rồi cúi xuống nhìn Tiểu Cầu đang ngồi dưới chân, nói: “Hôm nay chúng ta không đi dạo. Về nhà thôi.”

Ở bên trong nhà, Tiêu Lạc thay bộ váy ra mặc sang một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn rồi đóng cửa tủ lạnh lại, không có gì để ăn được. Cô đi ra ghế ngồi xuống, ôm gối vào trong lòng. Một lát sau cô đứng dậy đi vào phòng bếp mở tủ lấy bịch mì gói cắt ra, sau đó nấu nước sôi.

Tiếng chuông cửa lúc này vang lên, cô đứng dậy đi ra mở cửa nhìn thấy Cố Lãng đang đứng trước nhà. Cô cúi xuống nhìn thấy trên tay anh cầm một nồi cái gì đó cũng không rõ. Anh nhìn cô giơ nồi đang cầm lên hỏi: “Có thể vào bên trong một chút không?”

Cô nhìn vào bên trong nhà rồi nhìn anh, nói: “Nhà chỉ có tôi là một mình con gái, sao có thể cho anh vào bên trong được. Anh có gì thì nói ở đây là được rồi.”

Anh đưa nồi cháo sang cho cô: “Cô cầm lấy nồi cháo này rồi vào ăn đi cho ấm bụng.”

Cô đưa tay nhận lấy nồi cháo nhìn anh: “Anh nấu cho tôi à?”

Anh đưa túi thuốc sang cho cô: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Còn đây là thuốc, ăn xong rồi thì uống vào sau đó đi ngủ một giấc sẽ ổn. Sau này uống rượu thì hãy ăn lót dạ trước rồi hãy uống. Chứ uống kiểu như cô có ngày bị loét dạ dày đấy.”

Cô nhận lấy túi thuốc, nhìn anh một lúc rồi nói: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì phải cảm ơn. Tôi là bác sĩ thì nên làm như thế. Được rồi, cô mau vào nhà đi. Tôi về nhà đây.”

Anh xoay người đi về nhà, cô nhìn cánh cửa nhà anh đóng lại thì cầm nồi cháo đi vào bên trong nhà. Cô đặt nồi cháo lên bàn, mở nắp ra nhìn vào bên trong thấy món cháo anh nấu là món cháo thịt bằm nhìn khá đẹp mắt. Cô nhìn tô mì đang để trên bàn, cô cầm tô mì vào bếp đem đi bỏ rồi lấy chén với muỗng ra múc cháo vào chén rồi ngồi ăn. Khi ăn vào cô cảm thấy tài nghệ nấu nướng của anh cũng không tồi, cháo rất ngon.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cứ như thế cô giải quyết xong nồi cháo rồi đi uống thuốc mà anh đưa, sau đó về phòng bật đèn ngủ lên rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc cầm lấy bánh mì vừa nướng lên ăn rồi nhìn sang nồi cháo của anh đang được để lên kệ bếp. Thật ra cô cũng không có ghét hay thù oán gì với anh, chỉ là cho dù anh hôm qua làm như vậy là vì bản thân làm bác sĩ nhưng cô cũng nên cảm ơn anh tử tế.

Cô ăn hết bánh mì rồi đứng dậy cầm túi xách mở cửa đi ra ngoài. Cô đóng cửa lại nhìn sang cửa nhà đối diện thì không thấy bóng dáng anh đâu. Cô nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa nên đi tới thang máy bước vào, đi đến công ty.

Vào bên trong công ty, cô đã thấy mọi người đều ngó vào bên trong phòng của Hạ Vân. Cô đưa tay vỗ vai Hiểu Di đang đứng gần đó, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hiểu Di quay sang nhìn cô, nói: “Cậu đến rồi à. Sáng nay Dương Hoa hùng hùng hổ hổ đi vào văn phòng Hạ tổng la lối về việc thiệp mời của tiệc ngày hôm qua. Hình như là Hạ tổng tại sao đưa cho cậu mà không đưa cho cô ấy.”

Bên trong văn phòng, Dương Hoa đi vào đập bàn nhìn Hạ Vân đang ngồi chễm chệ trên ghế hỏi: “Sao tấm thiệp mời đó chị lại đưa cho Tiêu Lạc mà không phải là tôi? Chị có biết tôi vất vả cỡ nào mới có thể vào bữa tiệc tối hôm qua không?”

Hạ Vân đặt ly cà phê đang uống xuống, bình tĩnh nhìn cô ấy: “Tôi biết. Tôi đưa tấm thiệp mời cho Tiêu Lạc là bởi vì cô ấy vừa được chọn chủ đề, cần đi đến đó trao đổi với các bậc tiền bối để hoàn thành chủ đề một cách xuất sắc cho công ty. Dương Hoa, cô dù gì cũng tính là tiền bối của Tiêu Lạc, nên để cho lớp trẻ đi học hỏi kinh nghiệm lần này.”

Dương Hoa siết chặt các ngón tay lại với nhau, nhìn cô ấy: “Cho nên vì vậy mà chị mới đưa tấm thiệp mời cho Tiêu Lạc?”

Hạ Vân gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Đúng vậy. Câu cô cần hỏi thì cũng đã hỏi tôi xong nếu không còn gì khác nữa thì về phòng tập trung làm việc được rồi.”

Dương Hoa hít sâu một hơi, gật đầu: “Được, tôi biết rồi. Đã làm phiền thời gian quý báu của chị rồi Hạ tổng.”

Cô ấy nói rồi xoay người mở cửa đi ra bên ngoài. Hạ Vân nhìn cánh cửa đã được đóng lại thì thở dài, đưa tay xoa lên thái dương, dựa người vào ghế.

Cô thấy Dương Hoa từ bên trong bước ra vẻ mặt hầm hầm tức giận, khi đi ngang qua cô thì cô ấy dừng lại nhìn thẳng vào mắt cô sau đó đi thẳng vào văn phòng. Chỉ là một ánh mắt nhưng cô biết cô ấy đang rất tức giận và bất mãn. Mọi người cũng nhanh chóng tản ra đi về văn phòng để làm việc.

Hiểu Di đi đến vỗ vai cô, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Cô lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn cô ấy: “Mình không sao. Chỉ là mình không nghĩ chỉ có một tấm thiệp mời cho mình. Mình còn tưởng Dương Hoa cũng được công ty đưa thiệp.”

“Nếu người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Hạ tổng rất ưu ái cậu nhưng thật ra không phải như vậy. Từ trước đến giờ Hạ tổng là người biết rõ giữa cậu và Dương Hoa đang cạnh tranh với nhau, việc chỉ đưa cho cậu một thiệp mời chỉ làm trầm trọng thêm mối quan hệ giữa hai người.”

“Thôi được rồi, chuyện này để sau hẵng nói đi. Chúng ta về văn phòng làm việc đi.” Cô nói rồi đưa tay xoa mi tâm đi về văn phòng, Hiểu Di thấy vậy cũng đuổi theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Dương Của Lãng

Số ký tự: 0