Chương 14
Hạ Vũ
2024-07-02 11:47:56
Nghe tiếng gọi hai người đều quay lại đưa mắt nhìn sang. Hai người thấy Cảnh Bằng đang đi đến, nở một nụ cười tươi nhìn họ. Cảnh Bằng đi đến bên cạnh Cố Lãng, vỗ vai anh: “Đi đến đây ăn sao lại không rủ tôi đi cùng?”
Anh gỡ tay Cảnh Bằng ra, thu hồi tầm mắt: “Nay tôi đi ăn với bạn, rủ cậu theo làm gì?”
Cảnh Bằng nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang cô đang ngồi đối diện, cười hỏi: “Đây là bạn gái của cậu sao?”
Tiêu Lạc nghe anh ấy nói vậy thì nhanh chóng xua tay, lắc đầu: “Không phải đâu, tôi chỉ là hàng xóm của anh ấy.”
Cảnh Bằng kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, đưa mắt nhìn cô hỏi: “Ra là vậy, không ngờ Cố Lãng lại có một hàng xóm xinh đẹp như vậy. Không biết cô tên là gì?”
“Tôi tên là Tiêu Lạc. Anh là bạn của bác sĩ Cố sao?”
“Tôi tên Cảnh Bằng, tôi là đồng nghiệp của Cố Lãng. Với lại đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy đi ăn với con gái một mình đấy.” Cảnh Bằng vừa nói vừa đưa tay huých vào tay anh.
Cố Lãng nhíu mày, nói: “Đồ ăn đến rồi, mau ăn thôi.”
Nhân viên phục vụ đi tới đặt hai tô sủi cảo lên bàn, Cảnh Bằng ngồi bên cạnh nhanh chóng gọi: “Cho tôi thêm một phần sủi cảo giống vậy.”
“Dạ được.”
Nhìn nhân viên phục vụ rời đi, anh mới quay sang nhìn Cảnh Bằng: “Sao cậu còn ngồi đây?”
Cảnh Bằng nghe anh hỏi thì làm bộ mặt đáng thương nhìn anh: “Bác sĩ Cố à, tôi đi ăn có một mình thôi. Chẳng lẽ cậu để tôi một mình ngồi riêng một bàn sao?”
Cô ngồi đối diện nghe hai người họ nói vậy thì bật cười thành tiếng, Cố Lãng quay sang nhìn cô, hỏi: “Cô đang cười gì vậy?”
Cô gắp sủi cảo bỏ vào miệng, nhìn anh: “Không có gì hết, anh mau ăn đi kẻo nguội. Với lại cứ để bác sĩ Cảnh ngồi đây ăn cùng với chúng ta.”
Anh cầm đũa lên gắp sủi cảo chấm với nước chấm rồi bỏ vào miệng, nói: “Cho dù tôi có đuổi thì cậu ta cũng sẽ không đi đâu. Cô đừng quan tâm đến cậu ta.”
Cô nhìn hai người họ cảm thấy rất buồn cười, cô gật đầu cúi xuống gắp sủi cảo lên ăn. Buổi ăn tối của ba người cứ như thế mà kết thúc.
Sau khi ăn xong, Cảnh Bằng thì lái xe về nhà theo hướng khác còn Cố Lãng đưa cô về theo hướng ngược lại. Ngồi bên trong xe, cô đưa mắt quay sang nhìn anh đang tập trung lái xe, hỏi: “Tiền ăn hôm nay của tôi bao nhiêu, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.”
Anh mắt cũng không nhìn sang cô, tay vẫn tiếp tục di chuyển vô lăng lái xe: “Không cần chuyển. Cũng chỉ là một tô sủi cảo, chẳng lẽ tôi không mời nổi cô.”
“Ý của tôi không phải như vậy nhưng lần trước anh cũng trả tiền, lần này cũng như thế sẽ khiến tôi ngại. Hay anh nói ra số tiền bao nhiêu đi, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.”
Phía trước là đèn đỏ anh dừng xe lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi đã bảo không cần trả tiền, dù gì cũng là hàng xóm với nhau. Cô không cần phải tính toán như thế.”
“Nhưng...”
Anh thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn phía trước hỏi: “Nhưng tôi chỉ là hàng xóm chứ không phải là bạn của cô?”
Cô nghe anh hỏi thì mất một lúc mới hiểu ra, cô nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên là không phải rồi. Anh vừa là hàng xóm vừa là bạn của tôi.”
Anh yên lặng không nói gì nhưng trên gương mặt lại thả lỏng không ít. Cô len lén đưa mắt nhìn anh, đưa tay lên vỗ ngực thở phào. Cô không nghĩ là anh lại chú ý đến chuyện đó như vậy.
Bên trong phòng, Cố Lãng ngồi trên ghế trước mặt là máy tính đang được mở sáng đèn. Anh cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhưng không nhúc nhích. Một lát sau anh nhấn số gọi, rồi đứng dậy đi đến trước cửa sổ. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Alo Cố tổng.”
“Trần tổng, bên công ty chúng tôi cần một số loại vải. Không biết bên công ty Trần tổng có thể tranh thủ giao sớm cho công ty chúng tôi được không?”
“Được được, tất nhiên là được rồi. Chúng tôi sẽ giao vải đến cho công ty sớm nhất thôi, Cố tổng cứ yên tâm.”
“Được.”
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Lạc mở cửa từ bên trong nhà bước ra, trên tay cô còn cầm hai túi đồ ăn sáng. Cô nghĩ anh không đồng ý nhận tiền vậy nếu cô đưa đồ ăn sáng cho anh, vậy chắc là anh nhận phải không? Cô quay sang thấy Cố Lãng đang đứng trước cửa thang máy, cô thấy anh bước vào thì nhanh chóng chạy lại, gọi: “Khoan đã, đợi một chút.”
Cửa thang máy được mở ra, anh nhìn cô: “Mau vào đi.”
Cô nhanh chóng bước vào trong, anh nhấn nút đóng cửa thang máy lại. Cô đưa một túi đồ ăn sáng sang cho anh: “Không biết anh ăn sáng chưa nhưng sáng nay tôi có làm thêm một phần ăn sáng để đưa cho anh. Nếu anh chưa ăn thì...”
Anh đưa tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ tay cô: “Tôi chưa ăn, cảm ơn cô rất nhiều.”
“Không có gì đâu.”
Thang máy cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe. Hai người từ bên trong thang máy ra rồi đi đến xe của mình ngồi vào. Cô thắt dây an toàn rồi đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu, thấy chiếc xe của anh vẫn ở yên phía sau. Cô khởi động xe, để tay lên vô lăng rồi lái xe đi.
Anh ngồi bên trong xe, nhìn túi đồ ăn sáng khóe môi mỉm cười. Anh thấy cô đã lái xe chạy đi thì cũng nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Vào bên trong công ty, Tiêu Lạc bước vào thang máy đi lên tầng làm việc của cô. Đi vào bên trong văn phòng, Việt Trạch đã nhanh chóng đi tới nói: “Trưởng phòng Tiêu, sáng nay Trần tổng đã gọi điện nói trưa nay sẽ giao vải đến cho công ty chúng ta.”
Cô nghe vậy thì bất ngờ xen lẫn sự vui vẻ: “Có thật không? Như vậy thì quá tốt rồi. Lần này cậu và mọi người vất vả rồi, đợi sau khi xong chủ đề này tôi sẽ tổ chức cho mọi người đi ăn.”
Mọi người ở trong văn phòng nghe vậy thì đồng loạt vỗ tay hoan hô. Cô nhìn họ rồi nói: “Được rồi, mọi người mau đi làm việc đi.”
Hiểu Di lúc này đi đến bên cạnh, đưa tay vỗ vai cô: “Coi như là mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Mấy hôm nay vất vả cho cậu, giúp cho Việt Trạch thu thập thông tin các tiệm vải ở bên ngoài để có thể cầm cự được đến hôm nay. Hôm nào sẽ mời cậu đi ăn cơm để cảm ơn.”
“Giữa chúng ta còn khách sáo như vậy làm gì. Mời mình cà phê là được rồi.”
“Được được, theo ý cậu hết.”
Bên trong bệnh viện,Cố Lãng ngồi trong văn phòng mở túi đồ ăn sáng ra thấy bên trong là một cái bánh bao và chai sữa đậu nành. Anh lấy ra ngồi ăn, Cảnh Bằng lúc này mở cửa đi vào, nhìn thấy anh đang ăn thì hỏi: “Cậu còn chưa ăn sáng sao? Tôi tưởng mọi ngày trước khi cậu đến bệnh viện đều đã ăn sáng ở nhà rồi chứ.”
Anh mắt cũng không nâng lên nhìn anh ta, nói: “Liên quan gì đến cậu. Mà cậu lần sau vào nhớ gõ cửa.“.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
“Được được, tôi biết rồi. Tôi đến nói với cậu, cuối tuần này chúng ta đến nghe giáo sư giảng đi. Ông ấy lâu lâu mới mở, chúng ta sang đó đi.”
“Tôi chưa biết, tính sau đi.”
Lát sau Cố Lãng ăn xong, Cảnh Bằng thì đã trở về phòng. Anh đang ngồi xem tài liệu thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh cầm lên nhìn, thấy người gọi đến thì không bắt máy ngay. Một lúc sau anh mới bắt máy: “Alo ba.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng ồm ồm của Cố Thụy: “Con còn nhớ đến người ba, nhà họ Cố này sao? Cuối tuần này về đây ăn cơm với mọi người.”
Anh đặt tay lên bàn, im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng cuối tuần này con...”
Cố Thụy cắt ngang lời anh: “Không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như thế.”
Nói rồi ông cúp máy, tiếng tút tút ở đầu dây bên kia vang lên khiến anh thở dài để máy xuống. Y tá lúc này gõ cửa nói vọng vào: “Bác sĩ Cố, có bệnh nhân đến khám.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bên trong văn phòng của Hạ Vân, Tiêu Lạc ngồi trên ghế tay cầm ly trà còn Hạ Vân ngồi đối diện với cô. Tiêu Lạc nhìn cô ấy, nói: “Chuyện lần này cảm ơn chị đã giúp đỡ.”
Hạ Vân cầm ly trà lên uống, lắc đầu nhìn cô: “Chuyện này em không nên cảm ơn chị. Chị cũng không biết vì sao Trần tổng lại thay đổi ý, đồng ý sẽ giao sớm vải cho công ty chúng ta. Lúc trước chị gọi đến để nói chuyện này thì ông ấy không đồng ý, chỉ bảo giao đúng thời hạn.”
Cô vân vê ly trà đang cầm trên tay, chân mày khẽ nhíu lại: “Vậy Hạ tổng chị không biết lý do thật sao?”
“Chị không biết, chỉ trừ khi là cấp trên mở lời thì Trần tổng mới đồng ý nhanh như vậy. Mà Tiêu Lạc, em cũng đừng quan tâm đến nguyên do là gì. Hiện tại mọi chuyện coi như đã được giải quyết xong, thời gian tới em cần phải giám sát việc may ra sản phẩm chặt chẽ hơn. Đừng để việc này xảy ra nữa.”
“Em biết rồi, Hạ tổng.”
Từ trong văn phòng đi ra, cô thấy Dương Hoa đang đi đến. Dương Hoa dừng lại đứng trước mặt cô, mỉm cười: “Nghe nói mọi chuyện đều đã được giải quyết xong rồi, chúc mừng cô nhé.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Dương Hoa, cũng nở một nụ cười lịch sự: “Cảm ơn lời chúc của chị trưởng phòng Dương.”
Cô nói rồi bước qua Dương Hoa đi thẳng về văn phòng, Dương Hoa tay nắm chặt tập tài liệu trong tay quay sang đưa mắt nhìn bóng lưng cô đang đi xa dần.
Cô trở về văn phòng làm việc ngồi xuống ghế, mắt nhìn vào màn hình máy tính. Tiếng gõ cửa vang lên, cô nói: “Vào đi.”
Cửa được mở ra, Việt Trạch bước vào bên trong đứng trước bàn làm việc của cô, nói: “Trưởng phòng Tiêu, vải đã đến rồi. Chị có cần xuống kiểm tra không?”
Cô đưa tay gõ lên bàn phím, lắc đầu: “Không đâu. Việt Trạch cậu đi xuống kiểm tra đi rồi nói lại với tôi, sẵn kêu Hiểu Di pha giúp tôi một ly cà phê.”
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi xuống kiểm tra ngay.”
Việt Trạch xoay người mở cửa đi ra ngoài, cô mở tập bản vẽ ra nhìn những mẫu thiết kế của bản thân thì thở dài. Cô khép lại, đưa mắt nhìn vào máy tính rồi tiếp tục làm việc còn đang dang dở.
Lát sau Hiểu Di bưng ly cà phê bước vào bên trong văn phòng, đặt ly cà phê đến trước mặt cô: “Cà phê của cậu.”
Cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười: “Cảm ơn cậu. Tối nay cậu đi ăn với mình không? Mình mời.”
Hiểu Di gật đầu đồng ý: “Được rồi, tối nay mình rảnh.”
“Ok, quyết định như thế.”
Anh gỡ tay Cảnh Bằng ra, thu hồi tầm mắt: “Nay tôi đi ăn với bạn, rủ cậu theo làm gì?”
Cảnh Bằng nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang cô đang ngồi đối diện, cười hỏi: “Đây là bạn gái của cậu sao?”
Tiêu Lạc nghe anh ấy nói vậy thì nhanh chóng xua tay, lắc đầu: “Không phải đâu, tôi chỉ là hàng xóm của anh ấy.”
Cảnh Bằng kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, đưa mắt nhìn cô hỏi: “Ra là vậy, không ngờ Cố Lãng lại có một hàng xóm xinh đẹp như vậy. Không biết cô tên là gì?”
“Tôi tên là Tiêu Lạc. Anh là bạn của bác sĩ Cố sao?”
“Tôi tên Cảnh Bằng, tôi là đồng nghiệp của Cố Lãng. Với lại đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy đi ăn với con gái một mình đấy.” Cảnh Bằng vừa nói vừa đưa tay huých vào tay anh.
Cố Lãng nhíu mày, nói: “Đồ ăn đến rồi, mau ăn thôi.”
Nhân viên phục vụ đi tới đặt hai tô sủi cảo lên bàn, Cảnh Bằng ngồi bên cạnh nhanh chóng gọi: “Cho tôi thêm một phần sủi cảo giống vậy.”
“Dạ được.”
Nhìn nhân viên phục vụ rời đi, anh mới quay sang nhìn Cảnh Bằng: “Sao cậu còn ngồi đây?”
Cảnh Bằng nghe anh hỏi thì làm bộ mặt đáng thương nhìn anh: “Bác sĩ Cố à, tôi đi ăn có một mình thôi. Chẳng lẽ cậu để tôi một mình ngồi riêng một bàn sao?”
Cô ngồi đối diện nghe hai người họ nói vậy thì bật cười thành tiếng, Cố Lãng quay sang nhìn cô, hỏi: “Cô đang cười gì vậy?”
Cô gắp sủi cảo bỏ vào miệng, nhìn anh: “Không có gì hết, anh mau ăn đi kẻo nguội. Với lại cứ để bác sĩ Cảnh ngồi đây ăn cùng với chúng ta.”
Anh cầm đũa lên gắp sủi cảo chấm với nước chấm rồi bỏ vào miệng, nói: “Cho dù tôi có đuổi thì cậu ta cũng sẽ không đi đâu. Cô đừng quan tâm đến cậu ta.”
Cô nhìn hai người họ cảm thấy rất buồn cười, cô gật đầu cúi xuống gắp sủi cảo lên ăn. Buổi ăn tối của ba người cứ như thế mà kết thúc.
Sau khi ăn xong, Cảnh Bằng thì lái xe về nhà theo hướng khác còn Cố Lãng đưa cô về theo hướng ngược lại. Ngồi bên trong xe, cô đưa mắt quay sang nhìn anh đang tập trung lái xe, hỏi: “Tiền ăn hôm nay của tôi bao nhiêu, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.”
Anh mắt cũng không nhìn sang cô, tay vẫn tiếp tục di chuyển vô lăng lái xe: “Không cần chuyển. Cũng chỉ là một tô sủi cảo, chẳng lẽ tôi không mời nổi cô.”
“Ý của tôi không phải như vậy nhưng lần trước anh cũng trả tiền, lần này cũng như thế sẽ khiến tôi ngại. Hay anh nói ra số tiền bao nhiêu đi, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.”
Phía trước là đèn đỏ anh dừng xe lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi đã bảo không cần trả tiền, dù gì cũng là hàng xóm với nhau. Cô không cần phải tính toán như thế.”
“Nhưng...”
Anh thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn phía trước hỏi: “Nhưng tôi chỉ là hàng xóm chứ không phải là bạn của cô?”
Cô nghe anh hỏi thì mất một lúc mới hiểu ra, cô nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên là không phải rồi. Anh vừa là hàng xóm vừa là bạn của tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh yên lặng không nói gì nhưng trên gương mặt lại thả lỏng không ít. Cô len lén đưa mắt nhìn anh, đưa tay lên vỗ ngực thở phào. Cô không nghĩ là anh lại chú ý đến chuyện đó như vậy.
Bên trong phòng, Cố Lãng ngồi trên ghế trước mặt là máy tính đang được mở sáng đèn. Anh cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhưng không nhúc nhích. Một lát sau anh nhấn số gọi, rồi đứng dậy đi đến trước cửa sổ. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Alo Cố tổng.”
“Trần tổng, bên công ty chúng tôi cần một số loại vải. Không biết bên công ty Trần tổng có thể tranh thủ giao sớm cho công ty chúng tôi được không?”
“Được được, tất nhiên là được rồi. Chúng tôi sẽ giao vải đến cho công ty sớm nhất thôi, Cố tổng cứ yên tâm.”
“Được.”
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Lạc mở cửa từ bên trong nhà bước ra, trên tay cô còn cầm hai túi đồ ăn sáng. Cô nghĩ anh không đồng ý nhận tiền vậy nếu cô đưa đồ ăn sáng cho anh, vậy chắc là anh nhận phải không? Cô quay sang thấy Cố Lãng đang đứng trước cửa thang máy, cô thấy anh bước vào thì nhanh chóng chạy lại, gọi: “Khoan đã, đợi một chút.”
Cửa thang máy được mở ra, anh nhìn cô: “Mau vào đi.”
Cô nhanh chóng bước vào trong, anh nhấn nút đóng cửa thang máy lại. Cô đưa một túi đồ ăn sáng sang cho anh: “Không biết anh ăn sáng chưa nhưng sáng nay tôi có làm thêm một phần ăn sáng để đưa cho anh. Nếu anh chưa ăn thì...”
Anh đưa tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ tay cô: “Tôi chưa ăn, cảm ơn cô rất nhiều.”
“Không có gì đâu.”
Thang máy cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe. Hai người từ bên trong thang máy ra rồi đi đến xe của mình ngồi vào. Cô thắt dây an toàn rồi đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu, thấy chiếc xe của anh vẫn ở yên phía sau. Cô khởi động xe, để tay lên vô lăng rồi lái xe đi.
Anh ngồi bên trong xe, nhìn túi đồ ăn sáng khóe môi mỉm cười. Anh thấy cô đã lái xe chạy đi thì cũng nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Vào bên trong công ty, Tiêu Lạc bước vào thang máy đi lên tầng làm việc của cô. Đi vào bên trong văn phòng, Việt Trạch đã nhanh chóng đi tới nói: “Trưởng phòng Tiêu, sáng nay Trần tổng đã gọi điện nói trưa nay sẽ giao vải đến cho công ty chúng ta.”
Cô nghe vậy thì bất ngờ xen lẫn sự vui vẻ: “Có thật không? Như vậy thì quá tốt rồi. Lần này cậu và mọi người vất vả rồi, đợi sau khi xong chủ đề này tôi sẽ tổ chức cho mọi người đi ăn.”
Mọi người ở trong văn phòng nghe vậy thì đồng loạt vỗ tay hoan hô. Cô nhìn họ rồi nói: “Được rồi, mọi người mau đi làm việc đi.”
Hiểu Di lúc này đi đến bên cạnh, đưa tay vỗ vai cô: “Coi như là mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Mấy hôm nay vất vả cho cậu, giúp cho Việt Trạch thu thập thông tin các tiệm vải ở bên ngoài để có thể cầm cự được đến hôm nay. Hôm nào sẽ mời cậu đi ăn cơm để cảm ơn.”
“Giữa chúng ta còn khách sáo như vậy làm gì. Mời mình cà phê là được rồi.”
“Được được, theo ý cậu hết.”
Bên trong bệnh viện,Cố Lãng ngồi trong văn phòng mở túi đồ ăn sáng ra thấy bên trong là một cái bánh bao và chai sữa đậu nành. Anh lấy ra ngồi ăn, Cảnh Bằng lúc này mở cửa đi vào, nhìn thấy anh đang ăn thì hỏi: “Cậu còn chưa ăn sáng sao? Tôi tưởng mọi ngày trước khi cậu đến bệnh viện đều đã ăn sáng ở nhà rồi chứ.”
Anh mắt cũng không nâng lên nhìn anh ta, nói: “Liên quan gì đến cậu. Mà cậu lần sau vào nhớ gõ cửa.“.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
“Được được, tôi biết rồi. Tôi đến nói với cậu, cuối tuần này chúng ta đến nghe giáo sư giảng đi. Ông ấy lâu lâu mới mở, chúng ta sang đó đi.”
“Tôi chưa biết, tính sau đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lát sau Cố Lãng ăn xong, Cảnh Bằng thì đã trở về phòng. Anh đang ngồi xem tài liệu thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh cầm lên nhìn, thấy người gọi đến thì không bắt máy ngay. Một lúc sau anh mới bắt máy: “Alo ba.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng ồm ồm của Cố Thụy: “Con còn nhớ đến người ba, nhà họ Cố này sao? Cuối tuần này về đây ăn cơm với mọi người.”
Anh đặt tay lên bàn, im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng cuối tuần này con...”
Cố Thụy cắt ngang lời anh: “Không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như thế.”
Nói rồi ông cúp máy, tiếng tút tút ở đầu dây bên kia vang lên khiến anh thở dài để máy xuống. Y tá lúc này gõ cửa nói vọng vào: “Bác sĩ Cố, có bệnh nhân đến khám.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bên trong văn phòng của Hạ Vân, Tiêu Lạc ngồi trên ghế tay cầm ly trà còn Hạ Vân ngồi đối diện với cô. Tiêu Lạc nhìn cô ấy, nói: “Chuyện lần này cảm ơn chị đã giúp đỡ.”
Hạ Vân cầm ly trà lên uống, lắc đầu nhìn cô: “Chuyện này em không nên cảm ơn chị. Chị cũng không biết vì sao Trần tổng lại thay đổi ý, đồng ý sẽ giao sớm vải cho công ty chúng ta. Lúc trước chị gọi đến để nói chuyện này thì ông ấy không đồng ý, chỉ bảo giao đúng thời hạn.”
Cô vân vê ly trà đang cầm trên tay, chân mày khẽ nhíu lại: “Vậy Hạ tổng chị không biết lý do thật sao?”
“Chị không biết, chỉ trừ khi là cấp trên mở lời thì Trần tổng mới đồng ý nhanh như vậy. Mà Tiêu Lạc, em cũng đừng quan tâm đến nguyên do là gì. Hiện tại mọi chuyện coi như đã được giải quyết xong, thời gian tới em cần phải giám sát việc may ra sản phẩm chặt chẽ hơn. Đừng để việc này xảy ra nữa.”
“Em biết rồi, Hạ tổng.”
Từ trong văn phòng đi ra, cô thấy Dương Hoa đang đi đến. Dương Hoa dừng lại đứng trước mặt cô, mỉm cười: “Nghe nói mọi chuyện đều đã được giải quyết xong rồi, chúc mừng cô nhé.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Dương Hoa, cũng nở một nụ cười lịch sự: “Cảm ơn lời chúc của chị trưởng phòng Dương.”
Cô nói rồi bước qua Dương Hoa đi thẳng về văn phòng, Dương Hoa tay nắm chặt tập tài liệu trong tay quay sang đưa mắt nhìn bóng lưng cô đang đi xa dần.
Cô trở về văn phòng làm việc ngồi xuống ghế, mắt nhìn vào màn hình máy tính. Tiếng gõ cửa vang lên, cô nói: “Vào đi.”
Cửa được mở ra, Việt Trạch bước vào bên trong đứng trước bàn làm việc của cô, nói: “Trưởng phòng Tiêu, vải đã đến rồi. Chị có cần xuống kiểm tra không?”
Cô đưa tay gõ lên bàn phím, lắc đầu: “Không đâu. Việt Trạch cậu đi xuống kiểm tra đi rồi nói lại với tôi, sẵn kêu Hiểu Di pha giúp tôi một ly cà phê.”
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi xuống kiểm tra ngay.”
Việt Trạch xoay người mở cửa đi ra ngoài, cô mở tập bản vẽ ra nhìn những mẫu thiết kế của bản thân thì thở dài. Cô khép lại, đưa mắt nhìn vào máy tính rồi tiếp tục làm việc còn đang dang dở.
Lát sau Hiểu Di bưng ly cà phê bước vào bên trong văn phòng, đặt ly cà phê đến trước mặt cô: “Cà phê của cậu.”
Cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười: “Cảm ơn cậu. Tối nay cậu đi ăn với mình không? Mình mời.”
Hiểu Di gật đầu đồng ý: “Được rồi, tối nay mình rảnh.”
“Ok, quyết định như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro