Ánh Dương Của Lãng

Chương 17

Hạ Vũ

2024-07-02 11:47:56

Ngồi xem TV được một lúc thì tiếng chuông cửa vang lên, cô đặt bịch bánh xuống bàn rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Cô mở cửa nhìn thấy Cố Lãng đang đứng, trên tay thì cầm áo khoác, vẻ mặt có chút không vui xen lẫn sự mệt mỏi.

Cố Lãng nhìn cô rồi nói: “Tôi đến để đón Tiểu Cầu về nhà. Hôm nay đã làm phiền cô trông chừng Tiểu Cầu rồi.”

Cô đứng sang bên cạnh, mở cửa ra: “Tiểu Cầu đang ở bên trong, anh có thể vào dẫn nó ra.”

Anh bước vào bên trong căn hộ của cô, nhìn thấy Tiểu Cầu đang nằm dài trên thảm. Tiểu Cầu thấy anh thì ánh mắt long lanh, đuôi ngoe nguẩy, sủa mấy tiếng. Anh ngồi xổm xuống: “Tiểu Cầu, qua đây.”

Tiểu Cầu nghe thấy tiếng anh gọi thì nhanh chóng chạy qua. Anh đưa tay xoa đầu nó, đưa mắt nhìn mấy túi bánh để trên bàn. Anh quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh: “Cô nãy giờ ăn mấy cái này sao?”

Cô gật đầu nhìn anh, đi tới ghế ngồi xuống: “Đúng vậy, vừa ăn vừa xem phim còn có thể trông chừng Tiểu Cầu giúp anh.”

Anh cầm sợi dây đứng dậy, nhìn cô: “Chuyện ngày hôm nay nhờ cô trông chừng hộ Tiểu Cầu thay tôi, cảm ơn cô rất nhiều.”

“Không có gì đâu, anh đừng khách sáo.”

“Vậy tôi dẫn Tiểu Cầu về trước đây.”

Anh nói rồi cầm sợi dây dẫn Tiểu Cầu mở cửa đi ra bên ngoài, trở về nhà. Cô thấy anh đã về nhà rồi thì đứng dậy đóng cửa lại, rồi đi vào phòng làm việc giải quyết công việc.

Cứ mải mê làm việc đến mức quên đi thời gian, lúc cô làm xong ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 8 giờ tối. Bụng cô lúc này cũng kêu lên, cô đưa tay xoa bụng rồi đứng dậy mở cửa ra ngoài, đi vào phòng bếp.

Cô mở tủ lạnh lấy mấy món ăn lúc trưa mà Ôn Đình đã nấu ra định đi hâm lại. Tiếng chuông cửa lúc này vang lên, cô đặt dĩa đồ ăn xuống đi tới mở cửa. Cửa mở ra cô nhìn thấy Cố Lãng đã thay sang một bộ đồ khác ở nhà, trên mái tóc còn ướt chắc là anh mới tắm xong.

Anh nhìn cô, hỏi: “Cô đã dùng bữa tối chưa?”

Cô thành thật lắc đầu: “Tôi vẫn chưa dùng.”

“Vậy cô sang nhà tôi dùng bữa tối đi. Hôm nay tôi nấu hơi nhiều, mà nếu để một mình tôi ăn sẽ ăn không hết.”

Cô nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, nhanh chóng nói: “Vậy được rồi, anh đợi tôi một chút.”

Cô nói rồi đi vào phòng bếp cất lại mấy dĩa đồ ăn vào trong tủ lạnh, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi, đi thôi.”

Anh dẫn cô sang nhà anh, đứng trước huyền quan anh cúi xuống cầm lấy một đôi dép nam đặt trước mặt cô, nói: “Nhà tôi không có phụ nữ đến nên tôi cũng không chuẩn bị dép cho phụ nữ. Chỉ có dép của nam, cô mang tạm được không?”

“Không sao đâu, tôi mang được mà.” Cô mang đôi dép nam của anh đưa, nhìn thấy dư một chút nhưng cũng xem là mang được.

Anh dẫn cô vào bên trong, lúc đi ngang qua Tiểu Cầu thì bị nó sủa một cái khiến cô giật bắn mình. Anh quay sang nhìn Tiểu Cầu, nó thấy ánh mắt của anh thì ngoan ngoãn im lặng, cụp đuôi nằm một góc.

Anh kéo ghế ra, quay sang nhìn cô: “Cô ngồi vào đi.”

Tiêu Lạc mỉm cười đi tới ghế được anh kéo cho ngồi xuống. Anh vòng qua ngồi xuống đối diện với cô, cầm đũa lên nhìn cô nói: “Cô cứ tự nhiên, ăn nhiều vào một chút.”

Cô nhìn những món ăn đặc sắc trên bàn thì cảm thán, kinh ngạc: “Đều là anh nấu cả sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng vậy, cô ăn thử đi.”

Cô cầm bát cơm lên, cầm đôi đũa gắp miếng cá bỏ vào miệng, mắt sáng lên nhìn anh: “Ngon thật đó. Không nghĩ là anh lại nấu ăn ngon như vậy.”

Thấy cô khen một cách thật lòng làm cho anh cũng cảm thấy vui lây. Anh nói: “Vậy cô phải ăn nhiều vào một chút.”

Cô gật đầu, vừa ăn vừa nhìn anh nói: “Không nghĩ là bác sĩ Cố lại nấu ăn rất giỏi luôn đó.”

“Tôi đã sớm tự lập, sống riêng nên nếu không biết nấu ăn thì thật có lỗi với dạ dày của bản thân.”

“Anh nói cũng phải.”

Anh thấy cô ăn ngon miệng thì tâm trạng cũng tốt lên không ít. Anh cầm đũa lên gắp thịt bỏ vào miệng ăn. Trong bữa cơm tối đó khá vui vẻ, mỗi người nói một câu hoặc là im lặng dùng bữa. Bầu không khí khá hài hòa.

Dùng bữa xong, cô phụ anh dọn dẹp đem đồ vào bồn rửa. Anh đứng trong bếp quay sang nhìn cô: “Cô không cần đứng đây xem tôi rửa bát đâu. Cô ra ngoài cho Tiểu Cầu ăn giúp tôi đi.”

Cô nghe vậy thì nhìn đống bát dĩa trong bồn, nói: “Anh không cần tôi giúp thật à? Hơi bị nhiều bát dĩa đó.”

“Cô yên tâm, nhà tôi có máy rửa bát nên không sao.” Anh vừa nói vừa chỉ máy rửa bát ở bên cạnh.

Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ thì thấy đúng là có máy rửa bát. Cô gật đầu, cười nhìn anh: “Vậy tôi ra ngoài cho Tiểu Cầu ăn.”

Cô ra ngoài phòng khách nhìn thấy Tiểu Cầu đang nằm dài trên thảm. Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy túi đồ ăn đang được đặt trên bàn chưa cất đi. Cô đi tới cầm túi đồ ăn cho chó lên rồi đi đến cái tô được để ở góc đằng kia đổ vào.

Sau khi đổ xong, cô quay sang thì nhìn thấy Tiểu Cầu đang đứng cách đó không xa vẫy đuôi nhìn cô. Cô nhanh chóng đứng dậy di chuyển ra xa cái tô, quay sang nhìn: “Tiểu Cầu, mau lại ăn đi.”

Tiểu Cầu nhanh chóng đi lại, cúi xuống cặm cụi ăn đồ ăn. Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, thi thoảng đưa mắt nhìn sang Tiểu Cầu. Cố Lãng lúc này từ trong phòng bếp đi ra, trên tay cầm một dĩa trái cây đặt lên bàn, ngồi xuống ghế nhìn cô: “Cô ăn trái cây đi. Đều là những trái cây mới mua, khá ngon.”

“Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy nĩa găm táo rồi đưa lên miệng ăn.

“Cô sợ chó như vậy mà vẫn có thể trông chừng Tiểu Cầu gần một ngày, đúng là hiếm thấy.”

Tiêu Lạc đang ăn nghe vậy thì ho sặc sụa, anh nhanh chóng đưa ly nước sang cho cô. Cô nhận lấy cầm lên uống, cười nói: “Cũng không phải là một mình tôi trông. Còn có bạn tôi trông cùng nữa nên tôi mới đỡ sợ một chút.”

“Ra là vậy.”

Ngồi một lúc cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đang treo trên tường, đặt nĩa xuống quay sang nhìn anh nói: “Cũng không còn sớm nữa. Vậy tôi về nhà đây.”

Anh cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gật đầu: “Đúng là không còn sớm nữa. Hôm nay cảm ơn cô.”

Cô đứng dậy cầm lấy điện thoại lên, nghe anh nói vậy thì xua tay: “Không không, là tôi cảm ơn anh cho tôi ăn ké bữa tối mới đúng. Một lát anh ngủ ngon.”

Anh nhìn cô cong khóe môi mỉm cười, gật đầu: “Một lát cô cũng ngủ ngon.”

Nhìn thấy nụ cười của anh lúc này đối với cô có chút ấm áp, khiến cho cô có chút thất thần. Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình thì có chút khó hiểu: “Sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?”

Cô nghe anh nói thì hồi thần, cười cười lắc đầu: “Không có, tôi về trước đây.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhanh chóng đi ra huyền quan thay dép rồi mở cửa đi ra ngoài trở về nhà. Anh nghe thấy tiếng đóng cửa thì lắc đầu, nhìn thấy Tiểu Cầu đã ăn no đang ngồi trước mặt anh.

Anh đưa tay xoa đầu nó: “Là ba phải cảm ơn cô ấy, nhờ có cô ấy mà tâm trạng ba đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”

Bên trong phòng tắm, Tiêu Lạc ngồi bên trong bồn tắm ngâm mình, tay cầm ly rượu uống một ngụm. Cô nhớ đến cảnh tượng lúc nãy anh nở nụ cười với cô, cô cảm nhận được sự khác biệt giữa những nụ cười trước. Nụ cười của anh lần này có sự dịu dàng xen lẫn sự ấm áp.

Cô đưa tay vỗ lên trán, lắc đầu: “Không nghĩ đến việc này nữa.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc đi vào bên trong văn phòng làm việc ngồi xuống. Cánh cửa lúc này truyền tới tiếng gõ cửa, cô nói: “Vào đi.”

Cánh cửa được mở ra, Hiểu Di bước vào trên tay còn cầm máy tính. Cô ấy đi đến chỗ cô, để máy tính xuống xoay lại cho cô nhìn: “Cậu thấy chỗ này đã làm được chưa?”

Cô nhận lấy xem rồi đưa tay chỉ lên máy tính: “Mình thấy chỗ này chưa ổn. Cậu một lát chỉnh lại chỗ này đi.”

“Được được, mình biết rồi.”

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cô nói: “Vào đi.”

Cửa phòng được mở ra, Cẩm An bước vào nhìn cô đang ngồi trước bàn làm việc: “Trưởng phòng Tiêu, mười lăm phút nữa sẽ họp. Hạ tổng kêu em nói với chị.”

“Được chị biết rồi. Hai người ra ngoài làm việc đi.”

Bên trong bệnh viện, Cố Lãng vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy Cảnh Bằng ngồi trên ghế, tay cầm ly cà phê nhâm nhi uống. Anh đóng cửa đi tới ghế làm việc ngồi xuống: “Nếu tôi nhớ không lầm, phòng làm việc của cậu đâu phải ở đây.”

Cảnh Bằng đặt ly cà phê xuống, nhìn anh: “Thì đúng là không phải ở đây. Nhưng tôi chỉ muốn sang đây xem cậu có ổn không thôi. Mỗi lần từ Cố gia về tâm trạng cậu đều không tốt.”

Anh đứng dậy đưa tay lấy áo blouse trắng mặc vào, nhìn anh ta, nói: “Tôi hiện tại tâm trạng rất tốt nên cậu không cần lo.”

“Đúng là chuyện lạ thật. Chẳng lẽ hôm qua cậu về nhà không gặp hai người kia nên yên bình hơn rất nhiều?”

Anh ngồi xuống ghế, mở máy tính lên, nói: “Có gặp nhưng tôi cũng đã quen những lời nói của họ rồi. Nên cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nhiều.”

“Nếu cậu thật sự không sao thì tốt rồi. Tôi đi về phòng làm việc đây, trưa gặp cậu sau.”

“Được.”

Cảnh Bằng đứng dậy tay cầm lấy ly cà phê mở cửa đi ra ngoài. Anh nhìn cánh cửa đóng lại rồi mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc còn dang dở.

Bên trong phòng họp, Tiêu Lạc bước vào đã thấy Dương Hoa đang ngồi bên trong phòng họp. Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô ấy, cô mỉm cười lịch sự gật đầu chào hỏi: “Trưởng phòng Dương.”

Dương Hoa cũng nở nụ cười nhìn cô: “Trưởng phòng Tiêu dạo gần đây có vẻ rất bận rộn. Nhớ phải chú ý nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Cảm ơn trưởng phòng Dương đã có lòng nhắc nhở, tôi biết rồi.”

Cửa phòng họp lúc này mở ra, Hạ Vân cầm xấp tài liệu bước vào đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống: “Mọi người đều đã đến đông đủ rồi. Vậy bắt đầu họp thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Dương Của Lãng

Số ký tự: 0