Chương 23
Hạ Vũ
2024-07-02 11:47:56
Sau khi giúp mọi người sắp xếp đồ đạc đem ra xong, Tiêu Lạc và Sở Nguyệt cùng với mấy cô gái khác đi ra gần khu vực rừng đó lấy củi. Tiêu Lạc
khoác tay Sở Nguyệt tung tăng đi vui vẻ phía trước, không quan tâm những ánh mắt đang quan sát cô ở phía sau.
“Cô Tiêu đó đúng là xinh đẹp thật, mới khiến cho bác sĩ Cố đồng ý đi cắm trại cùng còn dẫn theo cô ấy nữa.”
“Đúng đó, cô ấy còn thân thiện với mọi người nữa.”
“Vậy mà lúc trước ai lại đi đồn là bác sĩ Cố với bác sĩ Cảnh là một cặp không biết.”
“Tại hai người đó cứ đi với nhau suốt ngày, còn độc thân nữa nên mới bị đồn như thế.”
Một giọng nói nữ phía sau truyền tới chỗ họ đang bàn tán: “Nếu bàn về nhan sắc thì phải nói đến bác sĩ Di của chúng ta chứ, xinh đẹp không một ai có thể hơn được.”
Di Hân đứng bên cạnh lắng nghe mọi người bàn tàn, sắc mặt âm trầm. Không ai ở trong bệnh viện không biết cô thích Cố Lãng, nhưng dạo gần đây khi thấy tin đồn đó giữa anh và Cảnh Bằng, cô mới thu lại tâm tư một chút. Không ngờ hôm nay anh còn dẫn một cô gái khác đi cùng.
Khi nghe người khác nhắc đến cô, cô nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên gương mặt, nở một nụ cười, đi tới nói: “Có chuyện gì sao nhắc đến tôi sao?”
Cô gái đó nói: “Không có, chúng tôi đang nói đến nhan sắc của bác sĩ Di đẹp như vậy còn hơn cô Tiêu nào đó nữa.”
Di Hân nghe vậy thì hai gò má ửng đỏ lên vì ngại: “Em đừng có nói vậy, ở đây cũng có rất nhiều người khác xinh đẹp hơn.”
Mấy người xung quanh nhìn thấy cô ta như vậy thì chẳng thèm quan tâm đến chạy đến chỗ Tiêu Lạc giúp đỡ, dù gì ở trong bệnh viện cũng không ai ưa nổi cô ấy.
Cô gái đó nhìn thấy mọi người như vậy thì nói: “Bọn họ đó đến giúp cái cô gì tên Tiêu Lạc mất rồi. Chị Di, chúng ta có qua đó luôn không?”
Ánh mắt Di Hân đưa sang nhìn Tiêu Lạc đang ngồi hăng say nhặt củi, nghiến răng bực tức nhưng vẫn tỏ ra là bình thường, không có chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Ở đó nhiều người như vậy, cần gì đến chúng ta đi phụ. Chúng ta sang chỗ khác nhặt củi thôi.”
“Đúng đó, chúng ta mau đi thôi.”
Tiêu Lạc đang ngồi nhặt củi, thì có mấy người đi đến bên cạnh ngồi xuống cũng nhặt củi, chào hỏi: “Xin chào cô Tiêu, để chúng tôi giúp cô một tay.”
“Xin chào xin chào, chỗ này để tôi nhặt được rồi. Các cô không cần giúp đâu.”
Cô gái bên cạnh nói: “Ở đây củi cũng không có nhiều, vậy chúng tôi qua bên kia tìm rồi nhặt thêm. Nếu cô cần gì thì có thể gọi chúng tôi.”
Cô quay sang nhìn cô ấy, ánh mắt dấy lên tin cảm kích: “Tôi đã biết rồi, cảm ơn cô cũng cảm ơn mọi người.”
Mọi người lần lượt đứng dậy đi sang chỗ khác nhặt củi, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Sở Nguyệt ôm bó củi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Mấy người này hôm nay nhiệt tình quá mức. Chắc là do cậu được bác sĩ Cố mời tới nên mới thế đấy.”
Cô cúi xuống nhặt củi gom lại một chỗ: “Nhưng họ cũng dễ thương đấy, cũng có lòng tốt giúp mình. Mà cậu đã nhặt xong chưa?”
“Mình nhặt xong rồi, cậu xem này như vậy có đủ chưa?”
Cô ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn, gật đầu: “Cũng nhiều rồi đấy. Mình cũng nhặt xong rồi, vậy chúng ta về thôi.”
Cô nhặt nốt xong mấy cành củi để vào rồi ôm lên, đang định xoay người rời đi cùng với Sở Nguyệt thì bất ngờ có người đi tới đụng phải cô khiến cho củi trong tay rớt xuống, cả hai cũng ngã xuống đất. Sở Nguyệt thất thanh kêu lên: “Lạc Lạc.”
Sở Nguyệt nhanh chóng đặt củi đang cầm trên tay xuống đi đến chỗ cô, lo lắng hỏi: “Cậu có sao không?”
Cô lắc đầu chống tay ngồi dậy, nói: “Mình không sao, chỉ bị trầy xước một chút ít ở cánh tay trái mà thôi.”
“Để mình đỡ cậu đứng dậy.” Sở Nguyệt đưa tay đỡ cô đứng dậy, sau khi xem kĩ một lượt thì đúng là không có vết thương nào ngoài trừ vết trầy trên cánh tay trái.
Hai người nhìn sang cô gái đụng trúng cô lúc nãy, giờ cô ấy đang đưa tay chống lên để ngồi dậy, mặt mũi thì có chút tèm lem. Một cô gái chạy tới, lo lắng hỏi: “Chị Di Hân, chị không bị thương ở đâu chứ?”
Di Hân quay sang nhìn cô ấy, lắc đầu: “Chị cũng không biết nữa nhưng mà có lẽ khá nghiêm trọng, đau lắm.”
Tiếng động chỗ này cũng làm chú ý cho mọi người xung quanh chú ý đến, họ nhanh chóng chạy lại rối rít hỏi chuyện gì. Di Hân vừa khóc thút thít vừa nói: “Tôi lúc nãy đang ôm bó củi định đi nhặt thêm, không ngờ cô Tiêu đi tới đụng trúng tôi khiến cho tôi phải té.”
Sở Nguyệt đứng bên cạnh nghe vậy thì tức giận nói: “Nè, rõ ràng cô là người sai. Chỗ chúng tôi đang chuẩn bị xoay người rời đi thì cô là người đi đến, đâm sầm Lạc Lạc nhà tôi khiến cô ấy bị thương. Tôi còn chưa nói tới thì thôi sao cô lại đổ tội lên Lạc Lạc.”
Di Hân không nghĩ tới Sở Nguyệt lại nói chuyện hung hăng như thế nên cô ấy có chút cứng họng. Mọi người nhìn tình hình rồi cũng đoán được ai đúng ai sai.
Một giọng nói truyền đến: “Là ai bị thương?”
Mọi người đều nhanh chóng quay sang nhìn rồi nhường đường, nói: “Bác sĩ Cố.”
Sở Nguyệt thấy Cố Lãng tới, nhìn thấy Di Hân đang chuẩn bị mở miệng gọi thì nói: “Bác sĩ Cố, là Lạc Lạc bị thương ở tay.”
Tiêu Lạc đứng im lặng nãy giờ không nói câu nào, chỉ đưa mắt nhìn Di Hân không hiểu rõ cô ấy vì sao lại đổ lỗi lên cho cô. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Di Hân nhìn Cố Lãng, gương mặt thẹn thùng e ngại thì cô đã biết.
Nghe thấy Sở Nguyệt nói vậy, cô nhanh chóng đưa tay kéo cánh tay cô ấy lại, lắc đầu ý bảo là đừng nói tiếp. Nhưng Cố Lãng đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô, chân mày nhíu chặt nhìn cô, hỏi: “Cô bị thương ở đâu?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới ánh mắt của anh cô đành thành thật nói: “Tôi bị thương một chút ở cánh tay trái nhưng mà anh yên tâm, chỉ bị trầy xước mà thôi. Tôi một lát về sẽ rửa sạch vết thương và băng bó ngay. Hình như bác sĩ Di bị thương cũng nghiêm trọng, hay là anh đến xem thử đi.”
Lời nói của cô cũng là lời thật lòng, lúc nãy cô thấy cô ấy trên mặt thể hiện rõ sự đau đớn thì chắc là bị thương cũng nghiêm trọng. Cô biết anh cũng là một bác sĩ giỏi nên là cứ để anh chữa trị cho người bị thương nặng hơn cô trước, còn cô tự về cùng với Sở Nguyệt xử lý vết thương là được rồi.
Anh nhanh chóng từ chối lời nói của cô: “Không cần đâu, ở đây có nhiều bác sĩ như vậy cứ để cho họ trị thương giúp cô ấy. Huống hồ Di Hân cũng là một bác sĩ, thì sẽ tự biết cách chữa trị vết thương cho bản thân sao cho tốt. Còn cô thì theo tôi về để tôi băng bó vết thương.”
Di Hân ngồi ở đó nghe thấy từng câu từng chữ anh nói thì nước mắt đảo quanh trong hốc mắc, bàn tay cuộn tròn lại khiến cho móng tay đâm vào da thịt.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy có chút ngơ ngác. Anh đưa tay đỡ lấy cánh tay cô đi vào bên trong chỗ cắm trại, trước khi đi thì nói: “Chỗ này giao cho cậu.”
Cảnh Bằng đứng ở đó nghe anh nói thì nhanh chóng trả lời: “Được, cậu đi xử lý vết thương cho cô Tiêu đi. Chỗ này giao cho tôi.”
Sở Nguyệt thấy mọi việc cũng đã giải quyết xong, Cảnh Bằng với một vài người ở lại xem xét vết thương cho Di Hân còn lại thì nhặt củi trở về khu cắm trại. Cô cúi xuống nhặt mấy củi đang được để dưới đất lên, đang tính trở về khu cắm trại thì nghe thấy Cảnh Bằng gọi lại: “Sở Nguyệt, cô ở lại đây một chút. Tôi có vài việc muốn hỏi cô.”
Ở bên ngoài lều, Tiêu Lạc ngồi trên ghế tay áo bị xắn lên chỉ chừa lại chỗ cánh tay bị thương có mấy vết trầy xước. Cố Lãng ngồi bên cạnh cầm lấy bông gòn xử lý vết thương cho cô, giọng có chút dịu dàng nói: “Cô ráng chịu đau một chút.”
“Anh cứ làm đi, không sao đâu.”
Khi bông gòn thấm vào vết thương khiến cho cô nhíu mày, gương mặt cũng nhăn lại vì đau. Nhìn thấy như vậy anh nhanh chóng nhẹ tay lại, lúc này cô mới giãn cơ mặt ra thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xử lý vết thương và băng bó xong, anh mới cất hộp đựng y tế vào bên trong lều quay sang nhìn cô, hỏi: “Sao lại bất cẩn để bản thân bị thương như vậy?”
Cô kéo tay áo xuống, nhìn anh nói: “Cũng đâu phải là bản thân tôi muốn bị thương. Nhưng mà không sao, cũng chỉ là vết thương nhỏ, vài hôm sẽ khỏi.”
Anh lắc đầu nhìn cô: “Cũng may là chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay trái.”
“Nhưng mà tôi muốn hỏi anh, sao lúc nãy anh không ở lại giúp cô Di xử lý vết thương?”
“Ở đó có nhiều bác sĩ như vậy, cần gì phải có tôi ở đó mới được. Còn cô là do tôi dẫn đến cùng, tôi phải chịu trách nhiệm.” Anh nhìn sang mọi người đang nấu nướng bên kia, quay sang nhìn cô nói: “Tôi sang kia giúp họ một tay, cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được rồi, anh cứ đi đi.”
Thấy anh đứng dậy đi đến chỗ mọi người, cô mới thu hồi tầm mắt. Cô quay sang nhìn thấy Cảnh Bằng đang đỡ Di Hân trở về lều, còn Sở Nguyệt thì ôm bó củi đi đến chỗ cô.
Sở Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vết thương trên tay cô được băng bó lại, hỏi: “Cậu có sao không? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?”
Cô mỉm cười lắc đầu nhìn cô ấy: “Mình không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Thế còn cô Di thì sao? Vết thương như thế nào?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thương nhiều hơn cậu một chút nhưng tất cả đều là ngoài da. Mà cô ta bị vậy cũng xứng đáng, khi không lại đi đến đâm trúng cậu.”
Cô nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang lều cô ấy, mím chặt môi lát sau nói: “Được rồi, không nhắc đến việc này nữa. Cậu mau đem củi đến chỗ mọi người đi.”
“Vậy cậu đợi mình một lát.” Sở Nguyệt đứng dậy ôm bó củi chạy đến chỗ mọi người. Cô đứng dậy đi đến ba lô mở ra, cầm lấy máy ảnh đi theo sau cô ấy.
“Cô Tiêu đó đúng là xinh đẹp thật, mới khiến cho bác sĩ Cố đồng ý đi cắm trại cùng còn dẫn theo cô ấy nữa.”
“Đúng đó, cô ấy còn thân thiện với mọi người nữa.”
“Vậy mà lúc trước ai lại đi đồn là bác sĩ Cố với bác sĩ Cảnh là một cặp không biết.”
“Tại hai người đó cứ đi với nhau suốt ngày, còn độc thân nữa nên mới bị đồn như thế.”
Một giọng nói nữ phía sau truyền tới chỗ họ đang bàn tán: “Nếu bàn về nhan sắc thì phải nói đến bác sĩ Di của chúng ta chứ, xinh đẹp không một ai có thể hơn được.”
Di Hân đứng bên cạnh lắng nghe mọi người bàn tàn, sắc mặt âm trầm. Không ai ở trong bệnh viện không biết cô thích Cố Lãng, nhưng dạo gần đây khi thấy tin đồn đó giữa anh và Cảnh Bằng, cô mới thu lại tâm tư một chút. Không ngờ hôm nay anh còn dẫn một cô gái khác đi cùng.
Khi nghe người khác nhắc đến cô, cô nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên gương mặt, nở một nụ cười, đi tới nói: “Có chuyện gì sao nhắc đến tôi sao?”
Cô gái đó nói: “Không có, chúng tôi đang nói đến nhan sắc của bác sĩ Di đẹp như vậy còn hơn cô Tiêu nào đó nữa.”
Di Hân nghe vậy thì hai gò má ửng đỏ lên vì ngại: “Em đừng có nói vậy, ở đây cũng có rất nhiều người khác xinh đẹp hơn.”
Mấy người xung quanh nhìn thấy cô ta như vậy thì chẳng thèm quan tâm đến chạy đến chỗ Tiêu Lạc giúp đỡ, dù gì ở trong bệnh viện cũng không ai ưa nổi cô ấy.
Cô gái đó nhìn thấy mọi người như vậy thì nói: “Bọn họ đó đến giúp cái cô gì tên Tiêu Lạc mất rồi. Chị Di, chúng ta có qua đó luôn không?”
Ánh mắt Di Hân đưa sang nhìn Tiêu Lạc đang ngồi hăng say nhặt củi, nghiến răng bực tức nhưng vẫn tỏ ra là bình thường, không có chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Ở đó nhiều người như vậy, cần gì đến chúng ta đi phụ. Chúng ta sang chỗ khác nhặt củi thôi.”
“Đúng đó, chúng ta mau đi thôi.”
Tiêu Lạc đang ngồi nhặt củi, thì có mấy người đi đến bên cạnh ngồi xuống cũng nhặt củi, chào hỏi: “Xin chào cô Tiêu, để chúng tôi giúp cô một tay.”
“Xin chào xin chào, chỗ này để tôi nhặt được rồi. Các cô không cần giúp đâu.”
Cô gái bên cạnh nói: “Ở đây củi cũng không có nhiều, vậy chúng tôi qua bên kia tìm rồi nhặt thêm. Nếu cô cần gì thì có thể gọi chúng tôi.”
Cô quay sang nhìn cô ấy, ánh mắt dấy lên tin cảm kích: “Tôi đã biết rồi, cảm ơn cô cũng cảm ơn mọi người.”
Mọi người lần lượt đứng dậy đi sang chỗ khác nhặt củi, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Sở Nguyệt ôm bó củi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Mấy người này hôm nay nhiệt tình quá mức. Chắc là do cậu được bác sĩ Cố mời tới nên mới thế đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cúi xuống nhặt củi gom lại một chỗ: “Nhưng họ cũng dễ thương đấy, cũng có lòng tốt giúp mình. Mà cậu đã nhặt xong chưa?”
“Mình nhặt xong rồi, cậu xem này như vậy có đủ chưa?”
Cô ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn, gật đầu: “Cũng nhiều rồi đấy. Mình cũng nhặt xong rồi, vậy chúng ta về thôi.”
Cô nhặt nốt xong mấy cành củi để vào rồi ôm lên, đang định xoay người rời đi cùng với Sở Nguyệt thì bất ngờ có người đi tới đụng phải cô khiến cho củi trong tay rớt xuống, cả hai cũng ngã xuống đất. Sở Nguyệt thất thanh kêu lên: “Lạc Lạc.”
Sở Nguyệt nhanh chóng đặt củi đang cầm trên tay xuống đi đến chỗ cô, lo lắng hỏi: “Cậu có sao không?”
Cô lắc đầu chống tay ngồi dậy, nói: “Mình không sao, chỉ bị trầy xước một chút ít ở cánh tay trái mà thôi.”
“Để mình đỡ cậu đứng dậy.” Sở Nguyệt đưa tay đỡ cô đứng dậy, sau khi xem kĩ một lượt thì đúng là không có vết thương nào ngoài trừ vết trầy trên cánh tay trái.
Hai người nhìn sang cô gái đụng trúng cô lúc nãy, giờ cô ấy đang đưa tay chống lên để ngồi dậy, mặt mũi thì có chút tèm lem. Một cô gái chạy tới, lo lắng hỏi: “Chị Di Hân, chị không bị thương ở đâu chứ?”
Di Hân quay sang nhìn cô ấy, lắc đầu: “Chị cũng không biết nữa nhưng mà có lẽ khá nghiêm trọng, đau lắm.”
Tiếng động chỗ này cũng làm chú ý cho mọi người xung quanh chú ý đến, họ nhanh chóng chạy lại rối rít hỏi chuyện gì. Di Hân vừa khóc thút thít vừa nói: “Tôi lúc nãy đang ôm bó củi định đi nhặt thêm, không ngờ cô Tiêu đi tới đụng trúng tôi khiến cho tôi phải té.”
Sở Nguyệt đứng bên cạnh nghe vậy thì tức giận nói: “Nè, rõ ràng cô là người sai. Chỗ chúng tôi đang chuẩn bị xoay người rời đi thì cô là người đi đến, đâm sầm Lạc Lạc nhà tôi khiến cô ấy bị thương. Tôi còn chưa nói tới thì thôi sao cô lại đổ tội lên Lạc Lạc.”
Di Hân không nghĩ tới Sở Nguyệt lại nói chuyện hung hăng như thế nên cô ấy có chút cứng họng. Mọi người nhìn tình hình rồi cũng đoán được ai đúng ai sai.
Một giọng nói truyền đến: “Là ai bị thương?”
Mọi người đều nhanh chóng quay sang nhìn rồi nhường đường, nói: “Bác sĩ Cố.”
Sở Nguyệt thấy Cố Lãng tới, nhìn thấy Di Hân đang chuẩn bị mở miệng gọi thì nói: “Bác sĩ Cố, là Lạc Lạc bị thương ở tay.”
Tiêu Lạc đứng im lặng nãy giờ không nói câu nào, chỉ đưa mắt nhìn Di Hân không hiểu rõ cô ấy vì sao lại đổ lỗi lên cho cô. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Di Hân nhìn Cố Lãng, gương mặt thẹn thùng e ngại thì cô đã biết.
Nghe thấy Sở Nguyệt nói vậy, cô nhanh chóng đưa tay kéo cánh tay cô ấy lại, lắc đầu ý bảo là đừng nói tiếp. Nhưng Cố Lãng đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô, chân mày nhíu chặt nhìn cô, hỏi: “Cô bị thương ở đâu?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới ánh mắt của anh cô đành thành thật nói: “Tôi bị thương một chút ở cánh tay trái nhưng mà anh yên tâm, chỉ bị trầy xước mà thôi. Tôi một lát về sẽ rửa sạch vết thương và băng bó ngay. Hình như bác sĩ Di bị thương cũng nghiêm trọng, hay là anh đến xem thử đi.”
Lời nói của cô cũng là lời thật lòng, lúc nãy cô thấy cô ấy trên mặt thể hiện rõ sự đau đớn thì chắc là bị thương cũng nghiêm trọng. Cô biết anh cũng là một bác sĩ giỏi nên là cứ để anh chữa trị cho người bị thương nặng hơn cô trước, còn cô tự về cùng với Sở Nguyệt xử lý vết thương là được rồi.
Anh nhanh chóng từ chối lời nói của cô: “Không cần đâu, ở đây có nhiều bác sĩ như vậy cứ để cho họ trị thương giúp cô ấy. Huống hồ Di Hân cũng là một bác sĩ, thì sẽ tự biết cách chữa trị vết thương cho bản thân sao cho tốt. Còn cô thì theo tôi về để tôi băng bó vết thương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Di Hân ngồi ở đó nghe thấy từng câu từng chữ anh nói thì nước mắt đảo quanh trong hốc mắc, bàn tay cuộn tròn lại khiến cho móng tay đâm vào da thịt.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy có chút ngơ ngác. Anh đưa tay đỡ lấy cánh tay cô đi vào bên trong chỗ cắm trại, trước khi đi thì nói: “Chỗ này giao cho cậu.”
Cảnh Bằng đứng ở đó nghe anh nói thì nhanh chóng trả lời: “Được, cậu đi xử lý vết thương cho cô Tiêu đi. Chỗ này giao cho tôi.”
Sở Nguyệt thấy mọi việc cũng đã giải quyết xong, Cảnh Bằng với một vài người ở lại xem xét vết thương cho Di Hân còn lại thì nhặt củi trở về khu cắm trại. Cô cúi xuống nhặt mấy củi đang được để dưới đất lên, đang tính trở về khu cắm trại thì nghe thấy Cảnh Bằng gọi lại: “Sở Nguyệt, cô ở lại đây một chút. Tôi có vài việc muốn hỏi cô.”
Ở bên ngoài lều, Tiêu Lạc ngồi trên ghế tay áo bị xắn lên chỉ chừa lại chỗ cánh tay bị thương có mấy vết trầy xước. Cố Lãng ngồi bên cạnh cầm lấy bông gòn xử lý vết thương cho cô, giọng có chút dịu dàng nói: “Cô ráng chịu đau một chút.”
“Anh cứ làm đi, không sao đâu.”
Khi bông gòn thấm vào vết thương khiến cho cô nhíu mày, gương mặt cũng nhăn lại vì đau. Nhìn thấy như vậy anh nhanh chóng nhẹ tay lại, lúc này cô mới giãn cơ mặt ra thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xử lý vết thương và băng bó xong, anh mới cất hộp đựng y tế vào bên trong lều quay sang nhìn cô, hỏi: “Sao lại bất cẩn để bản thân bị thương như vậy?”
Cô kéo tay áo xuống, nhìn anh nói: “Cũng đâu phải là bản thân tôi muốn bị thương. Nhưng mà không sao, cũng chỉ là vết thương nhỏ, vài hôm sẽ khỏi.”
Anh lắc đầu nhìn cô: “Cũng may là chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay trái.”
“Nhưng mà tôi muốn hỏi anh, sao lúc nãy anh không ở lại giúp cô Di xử lý vết thương?”
“Ở đó có nhiều bác sĩ như vậy, cần gì phải có tôi ở đó mới được. Còn cô là do tôi dẫn đến cùng, tôi phải chịu trách nhiệm.” Anh nhìn sang mọi người đang nấu nướng bên kia, quay sang nhìn cô nói: “Tôi sang kia giúp họ một tay, cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được rồi, anh cứ đi đi.”
Thấy anh đứng dậy đi đến chỗ mọi người, cô mới thu hồi tầm mắt. Cô quay sang nhìn thấy Cảnh Bằng đang đỡ Di Hân trở về lều, còn Sở Nguyệt thì ôm bó củi đi đến chỗ cô.
Sở Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vết thương trên tay cô được băng bó lại, hỏi: “Cậu có sao không? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?”
Cô mỉm cười lắc đầu nhìn cô ấy: “Mình không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Thế còn cô Di thì sao? Vết thương như thế nào?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thương nhiều hơn cậu một chút nhưng tất cả đều là ngoài da. Mà cô ta bị vậy cũng xứng đáng, khi không lại đi đến đâm trúng cậu.”
Cô nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang lều cô ấy, mím chặt môi lát sau nói: “Được rồi, không nhắc đến việc này nữa. Cậu mau đem củi đến chỗ mọi người đi.”
“Vậy cậu đợi mình một lát.” Sở Nguyệt đứng dậy ôm bó củi chạy đến chỗ mọi người. Cô đứng dậy đi đến ba lô mở ra, cầm lấy máy ảnh đi theo sau cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro