Chạy Trốn
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Lôi Lão quay sang đám Công Chúa Lửa mà thăm dò ý kiến.
Sát Thủ Bóng Đêm tức giận mắng chửi.
"Chó chết.
Giờ chia ra.
Một nửa các người tiến vào giết chết cô ta.
Một nửa theo ta về thành bắt người nhà nó.
Dám cướp quái của ta thì ta muốn cả nhà ngươi phải chết."
Xong hắn nhìn đám mạo hiểm giả xung quanh.
" Còn các ngươi cũng tiến vào cho ta.
Con nhỏ Ám Dạ không chết thì các người sẽ chết.
Kẻ nào trốn thì chờ bị diệt cả nhà đi."
Nói rồi hắn dẫn Công Chúa Lửa đang không ngừng chửi bới và vài lão già quay lại chiến xa trở về thành.
Một đám lão già và mạo hiểm giả bất đắc dĩ tiến vào rừng sâu, nơi được biết đến là nơi cửu tử nhất sinh.
Cũng chẳng ai dám làm trái lời của tên Sát Thủ Bóng Đêm.
Dù sao ở đất nước này, thực lực sẽ đại diện cho hết thảy sức mạnh và quyền lực.
Lại nói, tôi và Ám Dạ như u linh xuyên qua từng nhành cây ngọn cỏ.
Chẳng biết đi bao xa nhưng thứ ánh sáng chói mắt kia vẫn chưa kết thúc.
Thứ ánh sáng đó không chỉ là kim chỉ nam cho các mạo hiểm giả mà còn là thứ thu hút các quái vật nhắm tới.
Cũng may đám quái vật đều có phân chia khu vực nên chúng sẽ không điên cuồng đuổi theo.
Nhưng những con cường đại thì không chắc.
Bù lại chúng sẽ bị kích thích và nhắm tới đám mạo hiểm giả đang đuổi theo chúng tôi.
Đây cũng là một điểm may mắn trong bất hạnh.
Đang điên cuồng chạy trốn thì một mũi tên cực mạnh từ sau bắn tới.
Tôi lập tức dụng năng lực của mình đẩy Ám Dạ né tránh.
Đây là lần đầu tiên mà tôi trực tiếp ra tay.
Trong bóng đêm xuất hiện một bà lão tay cầm nỏ.
Bà ta nhìn chằm chằm Ám Dạ rồi lại biến mất.
Đây chính là bà già trước đó đã nhắm bắn Tam Nhãn khiến hắn không thể chạy trốn.
Tôi vội thúc giục Ám Dạ.
"Mặc kệ bà ta, mau đi."
Ám Dạ cũng hiểu giờ không thể ở lại.
Chỉ cần chậm một chút có thể sẽ có mạo hiểm giả cường đại khác tới và chúng tôi sẽ lọt vào vây công.
Ám Dạ lần nữa chạy thật nhanh.
Liên tục có nhưng mũi tên từ nhiều góc độ bắn tới nhưng đều bị tôi đoán biết và giúp Ám Dạ né tránh thành công.
Bà Lão kia như biết không thể đánh từ xa được nên trực tiếp xuất hiện chặn đường.
Bà ta cất giọng nói thều thào.
"Thật không ngờ.
Một con nhóc như ngươi cũng có thể thoát được xuyên tâm tiễn lừng danh của ta.
Đáng tiếc, hiện ngươi cấp độ chưa ổn định cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu.
Ngoan ngoãn chịu chết đi."
Ám Dạ định lần nữa đổi phương hướng để đào tẩu thì hai chân đã bị hoá đá từ bao giờ.
Đây chắc chắn là một kĩ năng của một mạo hiểm giả khác.
Quả nhiên khi quay lại đã thấy một lão già tay cầm quại trượng đầu rắn.
Lão ta gõ mạnh quại trượng xuống đất mà nói.
"Ngươi chạy cũng nhanh đó.
Đáng tiếc chạy nhanh đến đâu thì cũng chỉ là một kẻ phải chết."
Ám Dạ sợ hãi nhưng vẫn cố bắn ra một tia chết chóc thẳng vào lão.
Tia chết chóc vốn là một vật vô dạng vậy mà chỉ thấy mắt lão loé lên thì tia chết chóc đã hoá thành một cây gậy đá rơi xuống đất.
Lão ta lại tiếp tục mỉa mai.
"Haha, rất quyết đoán.
Đáng tiếc mọi công kích dưới năng lực hoá đá của thần xà ta đều vô dụng."
Rồi lão nhìn sang chỗ bà già kia.
"Này, Nỏ Thần.
Nhanh giải quyết cho xong đi để còn quay về.
Ta còn phải khôi phục cấp thần nữa.
Mẹ nó, tự dưng bị hạ cấp."
Bà già kia nở nụ cười móm mém đưa tình.
"Được, anh vẫn ga lăng như xưa.
Biết thế trước ta đồng ý gả cho anh rồi."
Nhưng chưa để hai người tình tứ lâu, chỉ thấy có cái mũi nhọn xuyên qua đầu bà lão kia rồi cả thân hình ba ta bị kéo tụt vào một khoảng không vô định.
Lúc này một hình bóng mới hiện lên.
Đó là một con tắc kè với hoa văn là những cái miệng đầy răng nhọn.
Cái lưỡi lại nhọn hoăn hoắt đầy gai.
Chỉ cần bị nó cuốn lấy thì chắc chắn không thể thoát được.
Chính là cái lưỡi vừa nãy đã xuyên qua đầu bà lão rồi lôi bà ta vào trong một cái miệng.
Chẳng biết con quái này đã đứng ở đó từ bao giờ mà đến một sát thủ như bà lão kia cũng không hề phát giác.
Thấy người mình yêu chết thảm, lão già kia phẫn nộ.
"Con mẹ nhà ngươi.
Trả cô ấy lại đây."
Lão già vượt qua tôi rồi tung ra một tia hoá đá.
Nhưng cái tia ma pháp tưởng chừng có thể hoá đá mọi thứ rơi lên người con tắc kè kia thì bị một cái miệng nuốt mất.
Rồi từ một cái miệng khác có một cái lưỡi nhọn như mũi thương bắn ra về phía lão già.
Lão ta vội vã né tránh.
Ám Dạ cũng nhân cơ hội này vung kiếm chặt đứt hai chân của mình rồi tiếp tục chạy trốn.
Trước đó cô cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng giờ nếu còn không đi thì bao giờ đi?
Mặc dù mất hai chân rất đau đớn nhưng chỉ cần sống sót thì mọi thứ đều có thể khôi phục.
Mặc dù ma lực trong cơ thể sắp cạn kiệt nhưng không thể dừng lại.
Chợt Ám Dạ nhìn thấy một cái hồ đầm lầy.
Ở giữa có một cái cây và một mảnh đất trống.
Nếu qua đó thì có thể tránh được không ít quái vật ăn thịt bởi không phải quái vật nào cũng có thể bơi qua đầm lầy sang đấy.
Ám Dạ lại lần nữa phi thân bay qua.
Tôi dùng sức mạnh linh hồn tạo ra một đôi chân giả giúp Ám Dạ di chuyển dễ dàng.
Ai ngờ vừa đi tới giữa đầm lầy thì có một bàn tay bùn lao lên túm lấy chúng tôi.
Cái thứ bùn đen hôi nhưng lại dính như keo khiến Ám Dạ không thể thoát thân.
Thứ đó kéo mạnh một bên tay và cơ thể của Ám Dạ xuống.
Ma pháp giờ cũng không đủ để làm bất kì điều gì.
Tôi nhanh truyền tin.
"Ám Dạ, liều thôi."
Ám Dạ cũng hiểu ý, trực tiếp chém nốt cái tay và dùng ma pháp tách luôn phần bị thứ bùn dính kia để bảo vệ cơ thể.
Giờ ám dạ chỉ còn lại một cái đầu và một phần cơ thể nhanh chóng bay qua cái cây ở giữa đầm lầy.
Cũng may Ám Dạ là ngự hồn sư lại được tôi cải tạo nên có thể dung nhập linh hồn gia tăng trạng thái cơ thể.
Hiện Ám Dạ vẫn sống chính là vì tôi đang tạo ra một thân thể nhân tạo bằng linh hồn để duy trì trạng thái.
Kì thực ở đất nước này thì nó rất ngoài sức tưởng tượng chứ ở đất nước tu tiên thì ngưng thần đã có thể khôi phục cơ thể từ linh hồn rồi.
Ở Đất nước này muốn làm vậy phải có sách kĩ năng đặc thù.
Âu thì mỗi đất nước đều có điểm đặc biệt nên không trách được.
Ở đất nước này, vòng tròn ma pháp giúp cường hoá nhiều thứ giúp đẩy nhanh mọi quá trình, gia tăng công kích.
Nếu dùng ma pháp khôi phục thì nháy mắt Ám Dạ sẽ khôi phục thân xác ngay chứ không phải như tôi vải mất tới cả năm trước khi gặp Thánh Gióng.
Nhưng điểm trừ là cái gì cũng cần phải có sách kĩ năng mà thứ này lại không thể lưu truyền mà sẽ có được ngẫu nhiên khi diệt quái vật.
Sát Thủ Bóng Đêm tức giận mắng chửi.
"Chó chết.
Giờ chia ra.
Một nửa các người tiến vào giết chết cô ta.
Một nửa theo ta về thành bắt người nhà nó.
Dám cướp quái của ta thì ta muốn cả nhà ngươi phải chết."
Xong hắn nhìn đám mạo hiểm giả xung quanh.
" Còn các ngươi cũng tiến vào cho ta.
Con nhỏ Ám Dạ không chết thì các người sẽ chết.
Kẻ nào trốn thì chờ bị diệt cả nhà đi."
Nói rồi hắn dẫn Công Chúa Lửa đang không ngừng chửi bới và vài lão già quay lại chiến xa trở về thành.
Một đám lão già và mạo hiểm giả bất đắc dĩ tiến vào rừng sâu, nơi được biết đến là nơi cửu tử nhất sinh.
Cũng chẳng ai dám làm trái lời của tên Sát Thủ Bóng Đêm.
Dù sao ở đất nước này, thực lực sẽ đại diện cho hết thảy sức mạnh và quyền lực.
Lại nói, tôi và Ám Dạ như u linh xuyên qua từng nhành cây ngọn cỏ.
Chẳng biết đi bao xa nhưng thứ ánh sáng chói mắt kia vẫn chưa kết thúc.
Thứ ánh sáng đó không chỉ là kim chỉ nam cho các mạo hiểm giả mà còn là thứ thu hút các quái vật nhắm tới.
Cũng may đám quái vật đều có phân chia khu vực nên chúng sẽ không điên cuồng đuổi theo.
Nhưng những con cường đại thì không chắc.
Bù lại chúng sẽ bị kích thích và nhắm tới đám mạo hiểm giả đang đuổi theo chúng tôi.
Đây cũng là một điểm may mắn trong bất hạnh.
Đang điên cuồng chạy trốn thì một mũi tên cực mạnh từ sau bắn tới.
Tôi lập tức dụng năng lực của mình đẩy Ám Dạ né tránh.
Đây là lần đầu tiên mà tôi trực tiếp ra tay.
Trong bóng đêm xuất hiện một bà lão tay cầm nỏ.
Bà ta nhìn chằm chằm Ám Dạ rồi lại biến mất.
Đây chính là bà già trước đó đã nhắm bắn Tam Nhãn khiến hắn không thể chạy trốn.
Tôi vội thúc giục Ám Dạ.
"Mặc kệ bà ta, mau đi."
Ám Dạ cũng hiểu giờ không thể ở lại.
Chỉ cần chậm một chút có thể sẽ có mạo hiểm giả cường đại khác tới và chúng tôi sẽ lọt vào vây công.
Ám Dạ lần nữa chạy thật nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên tục có nhưng mũi tên từ nhiều góc độ bắn tới nhưng đều bị tôi đoán biết và giúp Ám Dạ né tránh thành công.
Bà Lão kia như biết không thể đánh từ xa được nên trực tiếp xuất hiện chặn đường.
Bà ta cất giọng nói thều thào.
"Thật không ngờ.
Một con nhóc như ngươi cũng có thể thoát được xuyên tâm tiễn lừng danh của ta.
Đáng tiếc, hiện ngươi cấp độ chưa ổn định cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu.
Ngoan ngoãn chịu chết đi."
Ám Dạ định lần nữa đổi phương hướng để đào tẩu thì hai chân đã bị hoá đá từ bao giờ.
Đây chắc chắn là một kĩ năng của một mạo hiểm giả khác.
Quả nhiên khi quay lại đã thấy một lão già tay cầm quại trượng đầu rắn.
Lão ta gõ mạnh quại trượng xuống đất mà nói.
"Ngươi chạy cũng nhanh đó.
Đáng tiếc chạy nhanh đến đâu thì cũng chỉ là một kẻ phải chết."
Ám Dạ sợ hãi nhưng vẫn cố bắn ra một tia chết chóc thẳng vào lão.
Tia chết chóc vốn là một vật vô dạng vậy mà chỉ thấy mắt lão loé lên thì tia chết chóc đã hoá thành một cây gậy đá rơi xuống đất.
Lão ta lại tiếp tục mỉa mai.
"Haha, rất quyết đoán.
Đáng tiếc mọi công kích dưới năng lực hoá đá của thần xà ta đều vô dụng."
Rồi lão nhìn sang chỗ bà già kia.
"Này, Nỏ Thần.
Nhanh giải quyết cho xong đi để còn quay về.
Ta còn phải khôi phục cấp thần nữa.
Mẹ nó, tự dưng bị hạ cấp."
Bà già kia nở nụ cười móm mém đưa tình.
"Được, anh vẫn ga lăng như xưa.
Biết thế trước ta đồng ý gả cho anh rồi."
Nhưng chưa để hai người tình tứ lâu, chỉ thấy có cái mũi nhọn xuyên qua đầu bà lão kia rồi cả thân hình ba ta bị kéo tụt vào một khoảng không vô định.
Lúc này một hình bóng mới hiện lên.
Đó là một con tắc kè với hoa văn là những cái miệng đầy răng nhọn.
Cái lưỡi lại nhọn hoăn hoắt đầy gai.
Chỉ cần bị nó cuốn lấy thì chắc chắn không thể thoát được.
Chính là cái lưỡi vừa nãy đã xuyên qua đầu bà lão rồi lôi bà ta vào trong một cái miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng biết con quái này đã đứng ở đó từ bao giờ mà đến một sát thủ như bà lão kia cũng không hề phát giác.
Thấy người mình yêu chết thảm, lão già kia phẫn nộ.
"Con mẹ nhà ngươi.
Trả cô ấy lại đây."
Lão già vượt qua tôi rồi tung ra một tia hoá đá.
Nhưng cái tia ma pháp tưởng chừng có thể hoá đá mọi thứ rơi lên người con tắc kè kia thì bị một cái miệng nuốt mất.
Rồi từ một cái miệng khác có một cái lưỡi nhọn như mũi thương bắn ra về phía lão già.
Lão ta vội vã né tránh.
Ám Dạ cũng nhân cơ hội này vung kiếm chặt đứt hai chân của mình rồi tiếp tục chạy trốn.
Trước đó cô cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng giờ nếu còn không đi thì bao giờ đi?
Mặc dù mất hai chân rất đau đớn nhưng chỉ cần sống sót thì mọi thứ đều có thể khôi phục.
Mặc dù ma lực trong cơ thể sắp cạn kiệt nhưng không thể dừng lại.
Chợt Ám Dạ nhìn thấy một cái hồ đầm lầy.
Ở giữa có một cái cây và một mảnh đất trống.
Nếu qua đó thì có thể tránh được không ít quái vật ăn thịt bởi không phải quái vật nào cũng có thể bơi qua đầm lầy sang đấy.
Ám Dạ lại lần nữa phi thân bay qua.
Tôi dùng sức mạnh linh hồn tạo ra một đôi chân giả giúp Ám Dạ di chuyển dễ dàng.
Ai ngờ vừa đi tới giữa đầm lầy thì có một bàn tay bùn lao lên túm lấy chúng tôi.
Cái thứ bùn đen hôi nhưng lại dính như keo khiến Ám Dạ không thể thoát thân.
Thứ đó kéo mạnh một bên tay và cơ thể của Ám Dạ xuống.
Ma pháp giờ cũng không đủ để làm bất kì điều gì.
Tôi nhanh truyền tin.
"Ám Dạ, liều thôi."
Ám Dạ cũng hiểu ý, trực tiếp chém nốt cái tay và dùng ma pháp tách luôn phần bị thứ bùn dính kia để bảo vệ cơ thể.
Giờ ám dạ chỉ còn lại một cái đầu và một phần cơ thể nhanh chóng bay qua cái cây ở giữa đầm lầy.
Cũng may Ám Dạ là ngự hồn sư lại được tôi cải tạo nên có thể dung nhập linh hồn gia tăng trạng thái cơ thể.
Hiện Ám Dạ vẫn sống chính là vì tôi đang tạo ra một thân thể nhân tạo bằng linh hồn để duy trì trạng thái.
Kì thực ở đất nước này thì nó rất ngoài sức tưởng tượng chứ ở đất nước tu tiên thì ngưng thần đã có thể khôi phục cơ thể từ linh hồn rồi.
Ở Đất nước này muốn làm vậy phải có sách kĩ năng đặc thù.
Âu thì mỗi đất nước đều có điểm đặc biệt nên không trách được.
Ở đất nước này, vòng tròn ma pháp giúp cường hoá nhiều thứ giúp đẩy nhanh mọi quá trình, gia tăng công kích.
Nếu dùng ma pháp khôi phục thì nháy mắt Ám Dạ sẽ khôi phục thân xác ngay chứ không phải như tôi vải mất tới cả năm trước khi gặp Thánh Gióng.
Nhưng điểm trừ là cái gì cũng cần phải có sách kĩ năng mà thứ này lại không thể lưu truyền mà sẽ có được ngẫu nhiên khi diệt quái vật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro