Ảnh Giới

Cuộc Chiến 2 Qu...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Rất nhiều vấn đề được đưa ra và phân chia cho người có tâm có tài.

Chẳng mấy chốc mọi việc đi vào quỹ đạo.

Việc viết sách với tôi vô cùng áp lực tuy nhiên với cảm ngộ của tôi thì cũng nhanh chóng hoàn thành.

Lý luận của tôi về biến đổi cũng vô cùng dễ hiểu bởi có thiên nhãn.

Sau khi những cuốn sách của tôi được đưa ra có rất nhiều người ủng hộ.

Có người dân thường vô tình có được một cuốn sách cũng đã nhanh chóng có thể tu luyện.

Chỉ trong vòng ba tháng mà thiên tài mọc lên lớp lớp, những người thiếu cảm ngộ về những ma thú cũng nhanh chóng lấy được cảm ngộ trong sách và đột phá.

Từ đó tôi còn có một cái danh hiệu là Thao Thiên Vương.

Được biết tới là người cái gì cũng tinh thông.

Thậm chí rất nhiều việc Địa Tạng Vương cũng tới hỏi ý kiến tôi.

Linh Quốc cũng nhanh chóng thâu tóm được rất nhiều thành trì.

Mới đầu nhiều người còn do dự nhưng khi thấy được tốc độ phát triển đáng sợ của Linh Quốc thì họ cũng không chần chừ.

Phật Quốc cũng thấy được áp lực từ đó.

Sau khi ma khí tan hết.

Cuộc sống người dân quay lại bình thường thì Phật Quốc cũng vội vã phát động chiến tranh thảo phạt Linh Quốc.

Mấu chốt là các vị Tạo Hóa cảnh sẽ không tham chiến.

Thực lực Linh Quốc tuy tăng mạnh nhưng số lượng cường giả vẫn không bằng được Phật Quốc.

Trước tình hình đó, một cuộc thảo luận nữa được đưa ra.

Lần này Linh Quốc cũng đã có hơn 20 vị triển linh cảnh, hơn 40 vị hóa thần đỉnh phong tham gia.

Họ đều là cốt lõi của quốc gia, nắm giữ những chức vị quan trọng.

Địa Tạng Vương cất tiếng bắt đầu cuộc họp.

"Cám ơn các vị hôm nay đã có mặt đông đủ.

Ngày hôm nay tôi triệu tập mọi người, hi vọng có thể tìm ra phương án tác chiến tốt nhất.

Như các vị đã biết Phật Quốc đã bắt đầu phát động chiến tranh với chúng ta.

Trước tình hình thực lực cao thủ bên ta vẫn thấp hơn bên họ.

Nếu cứng đối cứng thì chúng ta chắc chắn thất bại.

Không biết các vị có cao kiến gì không?"

Có một lão già đứng lên chắp tay.

"Bẩm đại vương.

Theo tôi thì chúng ta nên tìm cách kéo dài thời gian.

Với tốc độ phát triển của chúng ta thì chỉ cần vài năm nữa thì không cần đánh, với danh khí của chúng ta cũng có thể chiến thắng."

Một lão già khác cũng đưa ra ý kiến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vị Đông Chư thiên vương nói rất đúng tuy nhiên chắc chắn Phật Quốc sẽ không để cho chúng ta làm như vậy, hơn hết nếu làm thế sẽ rất ảnh hưởng tới sĩ khí quân ta."

Mọi người nhao nhao nói phải.

Tu tiên giả không sợ chết chỉ sợ nhục.

Đó là tâm lí chung của võ giả.

Một số người khác cũng đưa ra ý kiến của bản thân tuy nhiên đa phần đều không có quá nhiều giá trị.

Vị Địa Tạng Vương nhìn tôi hỏi.

"Không Biết Xích Quỷ đại nhân có ý kiến gì không?"

Sau khi gia nhập quân đội tôi cũng quyết định lấy danh hiệu Xích Quỷ để tưởng nhớ nơi mình sinh ra.

Tôi ôm quyền trả lời.

"Bẩm Đại Vương.

Ta cũng có vài ý kiến nhỏ như sau.

Thứ nhất để kéo dài cuộc chiến chúng ta cần phải lấy được nhân tâm.

Chúng ta cần phải loan tin rằng chúng ta đang cố gắng bảo vệ dân chúng, xây dựng lại thời kì hưng vượng cho nhân loại, chúng ta đang hi sinh vì những người còn sống sót còn Phật Quốc thì trước đây chỉ biết co đầu rút cổ, bây giờ lại tìm cách tiêu diệt những ai đang cố gắng cứu lấy nhân tộc.

Họ đang âm mưu thống trị quyền lực và sau cuộc chiến chỉ có các gia tộc lớn ở Hoàng Đô là có lợi.

Còn lại dân chúng tiếp tục không được tu luyện, phải kiềm chế bản thân, phải chấp nhận bị kẻ khác sắp đặt."

Nói đến đây nhiều người tỏ ra rất đồng ý.

Trước đây Phật Quốc cũng đã dùng sách lược tương tự để đoạt lấy dân tâm.

Việc này sẽ đem lại hiệu quả rất lớn.

Địa Tạng Vương tiếp lời.

"Vậy còn thứ hai."

"Thứ hai là chúng ta phải chia quân ra.

Một phần gây dựng danh tiếng.

Một phần phá vỡ danh tiếng của đối phương.

Đồng thời quân đội cũng cần phải chia thành ám sát đội, mật thám đội, phòng ngự đội, công kích tầm xa đội, công kích cận chiến đội, trị thương đội.

Nhớ lúc trước ma thú cũng làm tương tự như vậy.

Chúng ta quen thói độc hành nên đã thảm bại.

Giờ chúng ta cũng phải làm tương tự như vậy."

Tôi tạm dừng một chút, quan sát mọi người rồi lại tiếp tục.

"Thứ ba chúng ta phải lập ngay một đội quân sư chuyên bày mưu tính kế.

Mỗi trận chiến chúng ta cần phải biết rõ địch ta, phải biết chia địch ra mà đánh.

Mặc dù xét về thực lực cường đại chúng ta không bằng nhưng chỉ cần có một đội phòng ngự chuyên cầm chân những kẻ mạnh mẽ bên địch thì việc tiêu diệt phần còn lại sẽ vô cùng đơn giản.

Mọi người nghe vậy đều nói chí phải.

Chỉ cần áp chế được đám cao thủ bên địch thì cuộc chiến này vẫn có thể đánh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã ba năm, Cuộc chiến cứ thế diễn ra.

Hai bên rằng co không phân thắng bại.

Một bên có nhiều cao thủ, một bên thì tiềm lực phát triển kinh người cộng thêm nhân tâm và hậu phương vững chắc.

Trước tình hình đó bên Phật Quốc càng ngày càng yêu thế.

Họ đành quyết định đánh cược một ván quyết định thắng thua.

Lần này họ đem toàn bộ thực lực mạnh nhất hiện có đánh tới kinh đô Linh Quốc.

Họ có tổng cộng 57 triển linh cảnh còn bên Linh Quốc dù đã củng cố thực lực mới chỉ có 48 triển linh.

Về cơ bản đây sẽ là cuộc chiến của cao thủ chứ hóa thần không có cửa tham gia.

Nếu chỉ là một hai triển linh cảnh thì hóa thần có thể sử dụng phòng ngự để quần ẩu nhưng với số lượng lớn như này thì hóa thần cảnh chỉ có thể đứng nhìn.

Đây có thể coi là hạ sách cũng là lỗi nhục của Phật Quốc.

Cuộc chiến được ước hẹn là một ngày tháng năm.

Giữa cái nắng oi ả, gần trăm triển linh cảnh đứng nhìn nhau.

Một vị hòa thượng béo bước ra ngoài cất tiếng trách mắng.

"Nếu các vị không đi ngược lại với ý trời, với lòng người thì dân chúng đâu phải lầm than, bao nhiêu sinh mệnh không phải chết."

Địa tạng vương bước ra cười lớn.

"Haha, ngươi lại định đem lí do đi lừa con nít ra nói à.

Sao ngươi không nói là do chúng ta không tuân theo đạo phật của các ngươi khiến cho ma thú tức giận xâm chiếm nhân loại đi.

Hay là do chúng ta không tuân theo đạo phật của các ngươi nên các ngươi bị trời phạt phải tới tiêu diệt chúng ta khiến cho dân chúng lầm than."

Tên hòa thượng vừa nói đỏ mặt không biết phải nói như thế nào.

Một vị hòa thượng khác bước ra.

"Chúng ta là người tu luyện thì cần phải thoát khỏi trần tục.

Phải gạt bỏ những hỉ, nộ, ái, ố thì mới mong đạt được cảnh giới tối cao.

Cuộc sống mới không còn phiền não.

Các người là đang gián tiếp khiến cho chúng sinh đi vào bể khổ."

Địa tạng vương cũng không kém.

"Sống trên đời phải biết cười, biết khóc, phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử, phải trải qua đủ cung bậc cuộc sống thì mới có thể đắc đạo.

Ta tự hỏi các ngươi có biết vì sao dân chúng phải khóc không, các ngươi có biết dân chúng khao khát cái gì không.

Nếu người thân của các người chết các ngươi sẽ khóc hay cười.

Nếu theo đạo của các ngươi đó là sự giải thoát chắc hẳn các ngươi đang cười vì các ngươi đã khiến vô số sinh mạng được giải thoát phải không?"

Trước câu hỏi và lập luận đó, rất nhiều kẻ luôn ngu đạo không biết phải làm sao.

Từ xưa tới nay, thứ họ có chỉ là niềm tin, một niềm tin tuyệt đối, một niền tin mà khi ai chống lại, họ sẽ bất chấp mà đàn áp, một niềm tin có thể áp đảo mọi lí lẽ thông thường.

Nhưng nay đối diện với những người nói lí lẽ mà cường đại thì cuộc chiến sẽ là không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0