Ảnh Giới

Đột Phá Hóa Thầ...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Hắn hét lớn, liên tục biến ảo thân ảnh tung ra vài chưởng phong đánh lên người Ma Tâm, Bạch Phong Nhãn và Lôi Bá khiến họ bất tỉnh.

Trấn Hoa vội vã phát động tấn công thể thuật lên thành viên kia của Phong Linh thuật.

Nhưng Trấn Hoa quá chậm chạm.

Cô đâu thể làm được gì được kẻ kia.

Tôi cũng nhanh chóng áp sát đánh bay hai kẻ trước đó bị thương.

Cuộc chiến bây giờ là một đấu hai, trên sân đấu giờ chỉ còn tôi, Trân Hoa và tên đội trưởng của Phong Linh đội.

Hắn nhanh chóng tung liền vài phong cầu thu nhỏ của chiêu thức đã đánh bại Lôi Linh học viện lên người Trấn Hoa khiến lớp phòng ngự của cô liên tục nứt vỡ rồi sụp đổ.

Chỉ thấy Trân Hoa hét lớn.

"Thiên Ngoại Thổ Giáp".

Một lớp giáp màu vàng cam xuất hiện.

Tuy nhiên chiêu thức kia quá kì dị.

Năng lực cắn nuốt và xoắn nát mạnh tới lỗi không hợp thôi thường.

Tôi nhanh chóng chạy tới muốn hợp lực với Trấn Hoa nhưng tên đội trưởng Phong Linh đội cũng không cho tôi đạt được ý đồ.

Hắn tung vài cơn lốc tới ngăn cản đường đi của tôi.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy lớp giáp vàng của Trân Hoa cũng bị sụp đổ

Sau đó là thấy Trấn Hoa bị đánh bay ra ngất đi.

Trên sân đấu chỉ còn tôi đang bị thương nặng và thành viên cuối cùng của Phong Linh đội.

Thực sự chúng tôi đã làm hết khả năng.

Tới thời điểm này ngay cả bản thân tôi cũng muốn bỏ cuộc, dù sao những gì chúng tôi đã làm cũng đã vượt quá kì vọng rồi.

Tuy nhiên là người tu đạo, tôi biết trừ khiên không còn khả năng chiến đấu.

Nếu không việc đầu hàng là một sự sỉ nhục cũng như thất bại trong ý chí của bản thân.

Đầu óc tôi điên cuồng suy nghĩ.

Tôi đang có ý định phát động cách đã làm khi tiêu diệt quỷ mẫu nhưng lại sợ bị điều tra do thế giới này làm gì có những cái trữ vật hay điều khiển vật.

Lúc này, tên đội trưởng Phong Linh đội kia đang từ từ tiến lại phía tôi một cách chậm rãi, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi.

Có lẽ hắn cũng đang kiệt sức.

Tôi miễn cưỡng tích tụ thực lực.

Khi hắn đi đến trước mặt tôi thì tôi lập tức tung ra một đòn phi kiếm.

Tên kia vội né tránh rồi cười lạnh vẻ đắc ý.

"Đầu hàng đi, các cậu đã làm rất tốt rồi."

Tôi cũng biết đánh chính diện, tôi không có cơ hội nào chiến thắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng tôi muốn liều lần cuối cùng.

Tôi lập tức lao lên ôm chặt lấy hắn không buông.

Chỉ thấy hắn cô gắng vùng vẫy nhưng đừng quên tôi vốn là luyện thể thuật.

Với một ninja chuyên tu nhẫn thuật thì rất kho thoát khỏi.

Chỉ nghe hắn chửi bới.

"Tên khốn này, mau buông tay, ta không có hứng thú với đàn ông."

Trong khi nói, rất nhiều cương phong được hắn thi triển nhẫn thuật cũng không ngừng đánh lên người tôi nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng.

Bỗng tôi nhìn thấy cây thương kiếm ở gần đó.

Tôi lập tức dùng chút linh lực cuối cùng, phát động cầm long công hấp thụ thanh thương kiếm bay trở lại.

Tên kia thấy vậy kinh hãi liên tục tung ra vài chưởng cương phong cực mạnh lên người tôi.

Nhưng với thể thuật cường đại tôi không hề buông tay.

Tầm này có thể coi là tôi đã liều mạng rồi.

Thanh thương kiếm bay nhanh, vẻ mặt tên đội trưởng Phong Linh đội tái mét.

"Phập", chỉ thấy thanh thương kiếm đâm mạnh qua ngực hắn và tôi.

Mắt hắn trợn trừng không cam tâm.

"Con mẹ ngươi, chơi xấu vãi."

Quả thật là đánh như vậy không quang vinh.

Nhưng chiến đấu liều mạng lại là phương thức thể thuật chính thống không thể chê trách.

Tôi mỉm cười, đưa tay rút thương kiếm ra.

Không có nhạc, không nhớ về quá khứ hay bạn bè.

Chỉ đơn giản là cảm thấy vui.

Tôi nở nụ cười đắc ý.

Tôi Chống thương xuống đất, miệng không ngừng chảy ra máu.

Tuy nhiên tôi vẫn là người cuối cùng đứng ở trên sân.

Trọng tài nhanh chóng xuất hiện. Sau một hồi kiểm tra thì tuyên bố trận đấu đã kết thúc.

Không một tiếng vỗ tay.

Cả khán đài vậy mà im phăng phắc.

Chẳng ai ngờ rằng một đội tuyển cho là hạng bét vậy mà có thể đi vào chung kết và chiến thắng.

Chẳng ai ngờ rằng, thứ được cho là của người không có thiên phú là thể thuật lại phát huy được nhiều tác dụng như vậy.

Sau một lúc lâu ban giám khảo mới cất tiếng tuyên bố kết quả.

"Chúng tôi xin tuyên bố.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đội chiến thắng là Dị Linh học viện."

Khán giả lúc này mới phản ứng lại.

Họ bắt đầu vỗ tay chúc mừng cho chúng tôi thể, hiện một tinh thần thượng võ.

Trong tiếng vỗ tay, chúc mừng chỉ có sự tán thường, không có một chút nghi ngờ hay giá như nào.

Vậy là cuối cùng, Chúng tôi đã chiến thắng trong tiếng vui mừng của cả trường tôi và mọi người.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm trường của tôi mới giành được giải nhất.

Nhiều vị bô lão còn rơi lệ.

"Đã trăm năm rồi, trăm năm rồi chúng ta mới có được một trận thắng.

Xin đa tạ các vị tiên tổ đã phù hộ."

Những trị liệu thuật cũng nhanh chóng đi tới khôi phục cho tất cả chúng tôi.

Một tháng sau, chúng tôi nhanh chóng trở về trường học.

Phần thưởng lần này của chúng tôi vậy mà là một quyển nhẫn thuật chuyển sinh.

Đây là một cấm thuật vì vậy sẽ không được tùy tiện truyền ra.

Mà truyền ra cũng không phải ai cũng học được.

Tôi cầm quyển nhẫn thuật nên xem qua rồi đặt xuống thở dài.

Ở đất nước này, linh hồn vốn đã cường đại vì thế đâu ai để ý đến việc kiểm soát nó.

Cuốn nhẫn thuật này nói trắng ra chỉ là tái tạo thể xác, cố định linh hồn để không bị biến đổi thành yêu ma hay đi về Âm Phủ.

Nếu tà tu thì nó là một dạng kiểm soát linh hồn người chết.

Nếu là chính đạo nó là một thuật bảo mệnh để cho các vị hóa thần dễ dàng khôi phục thân xác.

Mà cái đó tôi vốn đã nắm vững từ lâu rồi.

Mộc Vân cũng đã được tuyên dương và công pháp của hắn cũng được đem ra nghiên cứu.

Hắn nhanh chóng được ca tụng và công pháp kia cũng nhanh chóng mở ra một trào lưu tu hành mới.

Một năm sau tôi hoàn thành ngưng tụ một nhà máy nhỏ trong yêu đan.

Mặc dù nhà máy này không quá cường đại nhưng dựa theo công pháp của Mộc Vân thì nó cũng là cơ sở để tôi đột phá cảnh giới tiếp theo.

Rất nhanh tôi chính thức trở thành Hóa Thần cảnh và được tốt nghiệp trường ninja.

Vì đã là hóa thần vì vậy tôi cần phải đi tìm kiếm một linh hồn ma quỷ để hấp thụ.

Tạo ra huyết khế giới hạn cho chính mình.

Ngoài ra tôi cũng muốn rèn luyện linh hồn tới hóa thần.

Chứ cái nhà máy trong viên đan hiện chỉ có thể coi là cơ sở.

Muốn chính thức sở hữu sức mạnh hóa thần sợ là còn một khoảng thời gian rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0