Ảnh Giới

Khôi Phục Thân...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Một hôm tôi đang tu luyện thì nghe thấy tiếng vó ngựa đằng xa.

Tiếng vó ngựa này kèm theo một luồng linh lực thần thánh kì lạ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi vội vã ẩn mình đi.

Tiếng ngựa hí vang dừng lại bên ngôi nhà của hai vợ chồng.

Trên ngựa là một vị trung niên cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.

Chỉ mặc một chiếc giáp dưới.

Người để trần, trên tay cầm theo mộ cái điếu cày.

Nhìn kĩ con ngựa kia đôi mắt màu đỏ như máu, quan sát hồi lâu tôi xác định đây là một con ngựa sắt.

Vị trung niên kia quát lớn như sấm:

"Ma quỷ nơi đây còn không mau hiện thân."

Tôi rùng mình, âm thanh này là linh hồn công kích, chỉ có ma quỷ nghe thấy.

Người phàm gần như không hề nghe thấy gì.

Có chăng chỉ là tiếng gió thổi.

Tôi cố gắng ngưng thần không phát ra chút động tĩnh.

Hi vọng người vị trung niên kia nói không phải là mình.

Cơ mà lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh.

"Hừ, khắc xuất."

Nói rồi cấy điếu cầm trong tay vị trung niên đó nhanh chóng dài ra bay thắng tới trước mặt tôi.

Tôi vội đưa hai tay lên đầu hàng.

"Khoan đã.

Tôi không phải ác quỷ."

Nói xong, tôi vội hiện thân.

"Xin quan trên minh giám.

Tôi chưa có làm hại ai."

Nhưng vị trung niên kia lại vẫn tỏ ra tức giận.

"Giả thần giả quỷ không phải tội sao?"

Tiếng hỏi uy nghiêm khiến tôi lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ đây là một vị thánh giống như lão già trước đó chúng tôi gặp.

Tôi cố gắng giải thích.

"Đó, đó là bất đắc dĩ.

Tôi chỉ là ... chỉ là ...."

Thấy vẻ lúng túng của tôi thì vị trung niên kia bật cười khoái chí.

"Ha hả, ta biết.

Ta chỉ đùa ngươi chút thôi.

Ta là Thành Hoàng nơi đây.

Ta thấy công đức kim quang trên người ngươi rất lớn.

Sao, Có muốn trao đổi không?"

Tôi gãi đầu nghi hoặc.

"Trao đổi, trao đổi gì ạ?"

Biết tôi không rõ ràng Thành Hoàng mới giải thích.

"Là công đức.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con người sống làm việc thiện sẽ có công đức.

Công đức xuống dưới Minh Đô sẽ được quy đổi thành cơ duyên cho kiếp sau.

Kẻ không có công đức thì lại bị sắp xếp thành đá kê chân cho kẻ công đức đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Người có nhiều công đức thì cơ duyên trùng trùng, chỉ cần cố gắng ắt sẽ thành công.

Công đức có thể coi như điểm số để thiên địa sắp xếp thứ gọi là nhân quả.

Công đức càng nhiều hồi báo sẽ càng lớn.

Công đức không phải vạn năng nếu không cố gắng nhưng nó cũng có thể dùng để đổi lấy sự trợ giúp của thần thánh.

Chỉ cần tới chùa, miếu thành tâm cầu xin thì công đức sẽ bị khấu trừ và được thần thánh trợ giúp khi gặp phải những tình huống bản thân không thể giải quyết.

Công đức của cậu rất nhiều.

Chỉ cần trao đôi, tôi giúp cậu tái tạo nhục thân.

Sao hả?"

Nghe vậy tôi mừng thầm, đúng là buồn ngủ gập chiếu manh.

"Được, tôi đồng ý.

Mong ngài giúp tôi khôi phục thể xác ạ."

Thành Hoàng thấy tôi cúi người thành kính thì mỉm cười rồi phất tay một cái.

Một cây tre và giếng nước xuất hiện bên hiên nhà.

Thành Hoàng hóa phép xong thì nhìn tôi nói.

"Hàng ngày ngươi ở đó tu luyện, linh khí từ cây tre kia và sức mạnh linh hồn ở giếng sẽ giúp cậu khôi phục thể xác."

Nghe vậy tôi mừng rỡ vội cúi người tạ ơn.

"Đa tạ tiền bối."

"Haha, chỉ là trao đổi công bằng mà thôi."

Nói rồi Thành Hoàng đưa điếu cày lên rít một hơi dài, cùng hòa chung với tiếng ngựa sắt hí vang.

Con ngựa rực lửa phun khói rồi cả hai biến mất trong màn khói mờ mịt đó.

Tôi nhìn theo mà thầm thán phục.

Uy thế, phong thái của vị này quá đỉnh.

Đến tiếng rít điếu hay cách ông nhả khói cũng mang theo một phong vận cao cao tại thượng, khó có thể với tới.

Tôi cũng chỉ biết ước, một ngày nào đó tôi cũng có thể anh dũng tiêu sái như ông ấy.

Một năm sau thể xác tôi đã có thể ngưng thực.

Nhưng điều làm tôi hơi hoang mang là trên người tôi lại mang theo một luồng yêu khí của yêu thú.

Nguyên nhân có thể là tôi đã dung hợp với viên đan Tu La thần bí kia.

Thể xác mới hoàn toàn dung nhập với linh hồn và vẫn mang theo năng lực hấp thụ và phong thích trước đây.

Thậm chí nhờ viên đan Tu La kia mà tôi còn có thể tích trữ một lượng lớn thiên địa linh lực hơn trước.

Tôi có thể cảm nhận, cảnh giới của tôi nhảy vọt lên tới bán thần.

Linh hồn cường đại, thể xác tự do biến đổi, tái tạo đã vượt qua thời kì ngưng đan có thể coi là ngưng thần.

Chỉ là cảnh giới giờ vẫn khá kì lạ.

Vì tôi không có linh căn thì làm sao mà hóa thần.

Phải biết hóa thần chính là dung nhập linh hồn, thể xác và linh căn vào thiên địa để có thể sử dụng những kĩ năng diện rộng.

Mà không có linh căn thì cơ bản tôi không thể kết nối với thiên địa.

Thậm chí so lực lượng với ngưng thần còn chẳng mạnh bằng.

Thứ duy nhất bây giờ tôi có là khả năng hấp thụ siêu nhanh và mạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi trầm ngâm suy nghĩ rồi quyết định thử đi qua biên giới đất nước này.

Hi vọng đi sang đất nước khác sẽ có biện pháp giúp tôi ngưng đan, hóa thần, tạo hóa mà không cần phải có linh căn.

Mặc dù tôi biết khả năng này rất mỏng manh vì chưa có ghi chép có ai thành công cả.

Nhưng ít ra ở đó còn có thể cho tôi hi vọng.

Vậy là tôi lặng lẽ đi lên phía bắc, vượt đèo lội suối.

Ba tháng sau tôi đã tới khu vực rừng rậm địa phận của ma quỷ.

Ở đây là một khu rừng vô cùng âm u, tôi đi vào chỉ thấy rất nhiều cây cối đáng sợ đủ hình thể.

Có cây thì hiện ra cái đầu khóc "oe oe", có cây thì cứ chảy ra một chất dịch màu đỏ như máu.

Ánh sáng trong rừng thì chỉ mập mờ không tỏ.

Những con thú trong này thì lại khá quỷ dị.

Có sói 3 đầu, có rết khổng lồ.

Có cả mãng xà màu tím.

Chúng cứ lao vào nhau chém gϊếŧ.

Tôi vội mô phỏng hình dáng một con thú nhỏ để không gây ra sự chú ý nào rồi lại tiếp tục lặng lẽ đi lên phía bắc.

Cũng may đã có kinh nghiệm, tôi thường xuyên kiểm tra phương hướng.

Gặp ma thú đánh nhau lập tức tránh xa.

Đám ma thú này tuy mạnh mẽ, biến đổi giống linh thú như voi chín ngà, gà chín cựa nhưng chúng bị oán khí chiếm lĩnh, không có chút thần chí nào.

Tất cả mọi hành động chỉ mang tính bản năng, chúng cũng không thể nói chuyện như linh thú mà chỉ gào rít.

Tôi vượt qua rất nhiều thứ quỷ dị như rừng hoa ăn thịt nhưng đẹp mê người, vượt qua con sông toàn giao long đen ngòm, vượt ngọn núi xương.

Về cơ bản thực lực đám yêu thú bên ngoài không cao.

Bên trong thì cao hơn nhưng vì tôi mô phỏng hình ảnh loài thú nhỏ bé cộng với việc có khí tức yêu khí nên tôi nhanh chóng vượt qua hết mà không gặp trở ngại gì.

Một năm sau tôi đã đến biên giới.

Nơi đây có một kết giới năng lượng màu vàng nhạt.

Ở phía trong kết giới tôi thấy có rất nhiều con vật đã bị đông cứng.

Có lẽ chúng cố tình hoặc vô tình đi vào và không thể thoát ra.

Nếu đúng như vậy thì đây là một kết giới không gian.

Vật chất khi đi vào sẽ bị áp chế chuyển động từ cấp nguyên tử dẫn đến bị đóng băng không sao thoát ra được.

Nếu có khả năng thoát ra sẽ vẫn như trước khi bước vào.

Cơ thể không có gì thay đổi.

Nó kiểu như khi bạn bước vào một phòng ngủ đông, khi ra ngoài con cái đã già mà bạn vẫn trẻ vậy.

Tôi thử đưa một cánh tay vào.

Tôi nhận thấy mình phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo nó ra.

Nó giống như đã nuốt chặt cánh tay của tôi vậy.

Tôi thử dùng thiên phú trời ban là hấp thụ linh lực rồi lại thải ra.

Quả nhiên là như tôi suy đoán, nó đã có hiệu quả.

Tuy vẫn khó khăn nhưng cũng đã nhanh hơn rất nhiều.

Nếu kết giới này không quá lớn thì tôi hoàn toàn có thể xuyên qua.

Tôi nhìn về phía Thiên Phong phải thở dài đầy lo lắng và tiếc nuối.

Tôi lẩm bẩm như cầu nguyện cho tôi, cho những người bạn ở lại.

"Hi vọng tất cả sẽ ổn."

Rồi xoay người, bước vào kết giới với một phong thái đầy tự tin, không nuối tiếc gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0