Lịch Luyện Hồng...
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Sau trận chiến này tôi cũng đã có thêm rất nhiều cảm ngộ mới.
Chỉ cần củng cố đủ lực lượng nữa là tôi sẽ bước một chân vào triển linh.
Sau khi cuộc chiến qua đi.
Chúng tôi đều được ban thưởng hậu hĩnh nhưng tôi từ chối.
Tôi muốn đưa Pháp Chính và Gia Hân đi du lịch, giúp họ đột phá hóa thần cảnh.
Đồng thời cũng muốn dẹp yên các tòa thành đang trong tình trạng loạn lạc.
Phải biết sau cuộc chiến thì phật môn lui về ở ẩn.
Cả đất nước rộng lớn thuộc về Linh Quốc.
Nhưng mà xung đột tín ngưỡng thì không thể ngày một, ngày hai là có thể giải quyết.
Nếu không có người tới làm dịu thì xung đột sẽ chỉ liên miên không dứt.
Khi nghe chúng tôi muốn đi bình định lại những vùng loạn lạc thì Địa Tạng Vương cũng không muốn ngăn cản.
Dù gì thì đây vẫn là thế giới tu chân.
Mỗi người đều có đạo riêng và không nên cưỡng cầu.
Ba tháng sau chúng tôi tới một toàn thành đổ nát.
Thời tiết bây giờ đã là mùa đông.
Chỉ thấy tuyệt rơi đầy trời.
Tôi và Gia Hân phải sử dụng cương khí để ngăn cản cá giá lạnh.
Nhưng khi nhìn sáng Pháp Chính thì tôi lại thấy hắn đang run cầm cập.
Tò mò tôi hỏi hắn.
"Sao ngươi không dùng cương khí mà tránh cái lạnh."
Chỉ thấy hắn chắp tay.
"A di đà phật.
Ta không phải người tu luyện, hơn nữa việc chịu nỗi khổ của dân chúng sẽ có ích trong việc giác ngộ của bần tăng."
Nghe Pháp Chính trả lời thì Gia Hân khá bất ngờ.
Nàng mới hỏi.
"Không phải trước đó ngươi có ngăn cản ta giết người sao?
Vì sao giờ lại nói không phải người tu luyện?"
Pháp Chính liền cười khổ rồi gãi đầu.
Một con lợn hồng nhảy ra khỏi mi tâm của Pháp Chính.
Hắn liền đưa tay ra chỉ còn Lợn mà giới thiệu.
"Đây là linh thú hộ đạo của ta.
Chúng ta tu là Đạo Phật chính tông vì vậy không có tu thực lực mà là tu đạo.
Khi đạo thành thì thực lực tự tăng.
Đi theo chúng ta sẽ luôn có người hộ đạo hoặc linh hộ đạo.
Họ chỉ đảm nhiệm việc bảo về chúng ta không bị giết chết mà thôi.
Ngoài ra sẽ không giúp chúng ta làm bất kì một việc gì?"
"Ra Là vậy?"
Tôi thầm tán thưởng.
Cách tu đạo này rất phù hợp với phật môn.
Con người sẽ luôn bị quấn lấy bởi hỉ, nộ, ái, ố của thế tục.
Mà thực lực càng cao, trách nhiệm càng lớn lại càng khó mà thoát khỏi muộn phiền trần ai.
Vì thế người tu phật đạo thường chọn cách thủ đạo hơn là tu luyện tu vi, giống như Pháp Chính vậy.
Tất nhiên là cũng sẽ phải có người thay họ làm việc và đó sẽ là các hộ đạo giả như con lợn kia.
Thấy con lợn đáng yêu thì Gia Hân liền ôm nó vào ngực.
Bị ôm ngực con lợn mới rít lên.
"Mau buông bổn Trư ra.
Người lại đem ta chạm vào cặp mông của ngươi à cái đồ xấu xí."
Nghe vậy Gia Hân sợ hãi mà ném con lợn xuống.
Thật không ngờ con lợn này lại biết nói chuyện.
Thấy chúng tôi kinh ngạc con lợn đó lại nhếch mép khinh bỉ.
"Đúng là một bọn nhà quê, thiếu hiểu biết.
Cứ đi theo bổn Trư mà học tập trăm năm may ra khá lên được."
Thực sự không hiểu con lợn này mạnh tới đâu nhưng nghe có vẻ rất bá đạo lại cũng rất tiện.
Pháp Chính vội vã thu nó vào mi tâm tránh nó lại làm loạn.
Thấy vậy chúng tôi cũng không hỏi gì thêm.
Chúng tôi lại tiếp tục di chuyển.
Không biết mùa đông khắc nghiệt như vậy thì người dân có sống sót nổi không.
Rất nhanh, khi chúng tôi bước vào trong thành đã thấy rất nhiều người chết.
Những người còn sống thì thân hình đã gầy quắt queo.
Do chúng tôi cũng không có khả năng giúp đỡ nên đành cứ vậy tiếp tục tiến bước.
Pháp Chính thấy cảnh này cũng chỉ chắp tay nói.
"A di đà phật."
Rồi rời đi.
Hắn đang tu tâm tại hồng trần nên chính hắn còn không thể lo cho bản thân, sao có thể lo cho người khác.
Từ lúc biết hắn đang tu tâm thì chúng tôi cũng thu liễm khí tức cùng hắn lịch luyện.
Được một đoạn thì có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy một đám người đang bắt một cô gái đi.
Cô ta thì liên tục kêu gào.
"Có ai không, cứu tôi với.
Tôi không muốn làm vợ của hắn.
Tôi thà chết cũng không làm vợ của hắn."
Một tên đầu trọc vội chắp tay về hướng cha mẹ cô gái đang khóc lóc.
"A di đà phật.
Mọi chuyện đều là nhân quả.
Kiếp trước cô ấy nợ Vương công tử nên kiếp này sẽ phải làm vợ cậu ấy.
Như vậy thì nhân quả mới kết."
Nghe vậy cha mẹ cô gái lại không ngăn cản nữa mà lại hành lễ.
"Đa tạ sư phụ chỉ dẫn."
Tôi nghe xong câu chuyện mà ngơ ngác.
Từ bao giờ nhân quả lại có thể nói một cách dễ dàng như vậy.
Pháp Chính nghe vậy thế mà lại gật gù.
"Là nhân quả, là nhân quả a."
Tôi nghe xong bực mình cốc cho hắn một cái.
"Nhân quả cái cóc khô.
Ngươi nghĩ nhân quả có thể dễ dàng nói ra miệng được à.
Ngươi có tin bây giờ ta ra đó giết hết bọn họ để xem nhân quả có thay đổi không?"
"Chuyện này."
Pháp Chính ấp úng không biết trả lời sao.
Gia Hân cũng thêm vào.
"Cái đám lừa trọc các ngươi cả ngày chỉ nói mấy cái vô dụng.
Lúc trước một đám ác nhân giết hại gia đình ta các ngươi cũng nhảy gia bảo đó là nhân quả.
Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ phải ngửa cổ ra cho chúng chém mới là đúng theo nhân quả sao.
Hay là như hiện tại, ta giết sạch bọn chúng đó mới là nhân quả."
Pháp Chính nghe xong cũng không dám phản bác mà chỉ dám tụng một câu phật hiệu.
"A di đà phật."
Rồi hắn chỉ lằng lặng đứng đó một hồi rồi nói.
"Bần Tăng muốn tiếp tục hành trình."
Chúng tôi cũng không tiếp tục xoắn suýt nữa.
Việc hồng trần quá nhiều, muốn quản mà chỉ sợ quản không hết.
Đi được một đoạn lại thấy một người phụ nữ ôm con của mình chạy ra quỳ xuống trước đám người vừa nãy.
"Xin phật gia ra tay cứu lấy con của ta.
Nó bị cảm mà nhà ta lại không có thuốc.
Ta biết ngài có sức mạnh siêu nhiên.
Xin ngài hãy giúp đỡ."
Chỉ thấy tên đầu trọc kia ra hiệu cho hai người thanh niên mặt mày hung hãn kéo người phụ nữ kia ra rồi nói.
"A di đà phật.
Con của thí chủ chết đó là nhân quả không thể né tránh.
Nếu tin phật xin thí chủ theo ta về điện thờ cầu xin.
Phật tổ sẽ hiển linh giúp đỡ thì chủ."
Nghe vậy người đàn bà kia cứ thế mà dập đầu tạ ơn.
"Vâng, vâng.
Đa tạ phật gia, đa tạ phật gia."
Nói rồi cô vội ôm theo con của mình mà đi theo sau.
Chúng tôi cũng hiếu kì xem đám đầu trọc này có tài phép gì nên quyết định đi theo sau chúng.
Chẳng mấy chốc chúng tôi tới một tòa phật điện nguy nga.
Khác hẳn với cảnh tượng hoang tàn xung quanh.
Có rất nhiều người dân tiến vào để cầu nguyện.
Chúng tôi cũng vội vã tiến vào.
Bên trong là một đám đầu trọc đang ngồi tụng kinh, thu lễ.
Khi thấy đám người vừa rồi bắt cô gái về thì cũng đứng dậy chắp tay.
"Mời Vương công tử ra kết thúc nhân quả."
Một tên công tử xấu xí bước ra cười vô cùng đắc ý.
Hắn nhìn về những người dân mà than thở.
"Ài, Công tử vì để kết thúc nhân quả từ kiếp trước vì thế hôm nay sẽ phải hạ thân phận để cưới cô gái kia vào làm thiếp.
Xin các hương thân, phụ lão hiểu cho."
Nhiều người dân nghe vậy thì nhao nhao.
"Đa tạ công tử."
"Công tử công đức vô lượng a."
Chỉ cần củng cố đủ lực lượng nữa là tôi sẽ bước một chân vào triển linh.
Sau khi cuộc chiến qua đi.
Chúng tôi đều được ban thưởng hậu hĩnh nhưng tôi từ chối.
Tôi muốn đưa Pháp Chính và Gia Hân đi du lịch, giúp họ đột phá hóa thần cảnh.
Đồng thời cũng muốn dẹp yên các tòa thành đang trong tình trạng loạn lạc.
Phải biết sau cuộc chiến thì phật môn lui về ở ẩn.
Cả đất nước rộng lớn thuộc về Linh Quốc.
Nhưng mà xung đột tín ngưỡng thì không thể ngày một, ngày hai là có thể giải quyết.
Nếu không có người tới làm dịu thì xung đột sẽ chỉ liên miên không dứt.
Khi nghe chúng tôi muốn đi bình định lại những vùng loạn lạc thì Địa Tạng Vương cũng không muốn ngăn cản.
Dù gì thì đây vẫn là thế giới tu chân.
Mỗi người đều có đạo riêng và không nên cưỡng cầu.
Ba tháng sau chúng tôi tới một toàn thành đổ nát.
Thời tiết bây giờ đã là mùa đông.
Chỉ thấy tuyệt rơi đầy trời.
Tôi và Gia Hân phải sử dụng cương khí để ngăn cản cá giá lạnh.
Nhưng khi nhìn sáng Pháp Chính thì tôi lại thấy hắn đang run cầm cập.
Tò mò tôi hỏi hắn.
"Sao ngươi không dùng cương khí mà tránh cái lạnh."
Chỉ thấy hắn chắp tay.
"A di đà phật.
Ta không phải người tu luyện, hơn nữa việc chịu nỗi khổ của dân chúng sẽ có ích trong việc giác ngộ của bần tăng."
Nghe Pháp Chính trả lời thì Gia Hân khá bất ngờ.
Nàng mới hỏi.
"Không phải trước đó ngươi có ngăn cản ta giết người sao?
Vì sao giờ lại nói không phải người tu luyện?"
Pháp Chính liền cười khổ rồi gãi đầu.
Một con lợn hồng nhảy ra khỏi mi tâm của Pháp Chính.
Hắn liền đưa tay ra chỉ còn Lợn mà giới thiệu.
"Đây là linh thú hộ đạo của ta.
Chúng ta tu là Đạo Phật chính tông vì vậy không có tu thực lực mà là tu đạo.
Khi đạo thành thì thực lực tự tăng.
Đi theo chúng ta sẽ luôn có người hộ đạo hoặc linh hộ đạo.
Họ chỉ đảm nhiệm việc bảo về chúng ta không bị giết chết mà thôi.
Ngoài ra sẽ không giúp chúng ta làm bất kì một việc gì?"
"Ra Là vậy?"
Tôi thầm tán thưởng.
Cách tu đạo này rất phù hợp với phật môn.
Con người sẽ luôn bị quấn lấy bởi hỉ, nộ, ái, ố của thế tục.
Mà thực lực càng cao, trách nhiệm càng lớn lại càng khó mà thoát khỏi muộn phiền trần ai.
Vì thế người tu phật đạo thường chọn cách thủ đạo hơn là tu luyện tu vi, giống như Pháp Chính vậy.
Tất nhiên là cũng sẽ phải có người thay họ làm việc và đó sẽ là các hộ đạo giả như con lợn kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy con lợn đáng yêu thì Gia Hân liền ôm nó vào ngực.
Bị ôm ngực con lợn mới rít lên.
"Mau buông bổn Trư ra.
Người lại đem ta chạm vào cặp mông của ngươi à cái đồ xấu xí."
Nghe vậy Gia Hân sợ hãi mà ném con lợn xuống.
Thật không ngờ con lợn này lại biết nói chuyện.
Thấy chúng tôi kinh ngạc con lợn đó lại nhếch mép khinh bỉ.
"Đúng là một bọn nhà quê, thiếu hiểu biết.
Cứ đi theo bổn Trư mà học tập trăm năm may ra khá lên được."
Thực sự không hiểu con lợn này mạnh tới đâu nhưng nghe có vẻ rất bá đạo lại cũng rất tiện.
Pháp Chính vội vã thu nó vào mi tâm tránh nó lại làm loạn.
Thấy vậy chúng tôi cũng không hỏi gì thêm.
Chúng tôi lại tiếp tục di chuyển.
Không biết mùa đông khắc nghiệt như vậy thì người dân có sống sót nổi không.
Rất nhanh, khi chúng tôi bước vào trong thành đã thấy rất nhiều người chết.
Những người còn sống thì thân hình đã gầy quắt queo.
Do chúng tôi cũng không có khả năng giúp đỡ nên đành cứ vậy tiếp tục tiến bước.
Pháp Chính thấy cảnh này cũng chỉ chắp tay nói.
"A di đà phật."
Rồi rời đi.
Hắn đang tu tâm tại hồng trần nên chính hắn còn không thể lo cho bản thân, sao có thể lo cho người khác.
Từ lúc biết hắn đang tu tâm thì chúng tôi cũng thu liễm khí tức cùng hắn lịch luyện.
Được một đoạn thì có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy một đám người đang bắt một cô gái đi.
Cô ta thì liên tục kêu gào.
"Có ai không, cứu tôi với.
Tôi không muốn làm vợ của hắn.
Tôi thà chết cũng không làm vợ của hắn."
Một tên đầu trọc vội chắp tay về hướng cha mẹ cô gái đang khóc lóc.
"A di đà phật.
Mọi chuyện đều là nhân quả.
Kiếp trước cô ấy nợ Vương công tử nên kiếp này sẽ phải làm vợ cậu ấy.
Như vậy thì nhân quả mới kết."
Nghe vậy cha mẹ cô gái lại không ngăn cản nữa mà lại hành lễ.
"Đa tạ sư phụ chỉ dẫn."
Tôi nghe xong câu chuyện mà ngơ ngác.
Từ bao giờ nhân quả lại có thể nói một cách dễ dàng như vậy.
Pháp Chính nghe vậy thế mà lại gật gù.
"Là nhân quả, là nhân quả a."
Tôi nghe xong bực mình cốc cho hắn một cái.
"Nhân quả cái cóc khô.
Ngươi nghĩ nhân quả có thể dễ dàng nói ra miệng được à.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi có tin bây giờ ta ra đó giết hết bọn họ để xem nhân quả có thay đổi không?"
"Chuyện này."
Pháp Chính ấp úng không biết trả lời sao.
Gia Hân cũng thêm vào.
"Cái đám lừa trọc các ngươi cả ngày chỉ nói mấy cái vô dụng.
Lúc trước một đám ác nhân giết hại gia đình ta các ngươi cũng nhảy gia bảo đó là nhân quả.
Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ phải ngửa cổ ra cho chúng chém mới là đúng theo nhân quả sao.
Hay là như hiện tại, ta giết sạch bọn chúng đó mới là nhân quả."
Pháp Chính nghe xong cũng không dám phản bác mà chỉ dám tụng một câu phật hiệu.
"A di đà phật."
Rồi hắn chỉ lằng lặng đứng đó một hồi rồi nói.
"Bần Tăng muốn tiếp tục hành trình."
Chúng tôi cũng không tiếp tục xoắn suýt nữa.
Việc hồng trần quá nhiều, muốn quản mà chỉ sợ quản không hết.
Đi được một đoạn lại thấy một người phụ nữ ôm con của mình chạy ra quỳ xuống trước đám người vừa nãy.
"Xin phật gia ra tay cứu lấy con của ta.
Nó bị cảm mà nhà ta lại không có thuốc.
Ta biết ngài có sức mạnh siêu nhiên.
Xin ngài hãy giúp đỡ."
Chỉ thấy tên đầu trọc kia ra hiệu cho hai người thanh niên mặt mày hung hãn kéo người phụ nữ kia ra rồi nói.
"A di đà phật.
Con của thí chủ chết đó là nhân quả không thể né tránh.
Nếu tin phật xin thí chủ theo ta về điện thờ cầu xin.
Phật tổ sẽ hiển linh giúp đỡ thì chủ."
Nghe vậy người đàn bà kia cứ thế mà dập đầu tạ ơn.
"Vâng, vâng.
Đa tạ phật gia, đa tạ phật gia."
Nói rồi cô vội ôm theo con của mình mà đi theo sau.
Chúng tôi cũng hiếu kì xem đám đầu trọc này có tài phép gì nên quyết định đi theo sau chúng.
Chẳng mấy chốc chúng tôi tới một tòa phật điện nguy nga.
Khác hẳn với cảnh tượng hoang tàn xung quanh.
Có rất nhiều người dân tiến vào để cầu nguyện.
Chúng tôi cũng vội vã tiến vào.
Bên trong là một đám đầu trọc đang ngồi tụng kinh, thu lễ.
Khi thấy đám người vừa rồi bắt cô gái về thì cũng đứng dậy chắp tay.
"Mời Vương công tử ra kết thúc nhân quả."
Một tên công tử xấu xí bước ra cười vô cùng đắc ý.
Hắn nhìn về những người dân mà than thở.
"Ài, Công tử vì để kết thúc nhân quả từ kiếp trước vì thế hôm nay sẽ phải hạ thân phận để cưới cô gái kia vào làm thiếp.
Xin các hương thân, phụ lão hiểu cho."
Nhiều người dân nghe vậy thì nhao nhao.
"Đa tạ công tử."
"Công tử công đức vô lượng a."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro