Lòng Tin Sụp Đổ
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-20 22:33:07
Hai hôm sau, khi mà mọi người đang chìm trong giấc ngủ thì "uỳnh".
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Chúng tôi vội vã nhảy ra ngoài.
Ma thú lại bắt đầu phát động tấn công.
Thức ăn của ma thú vốn dĩ là con người.
Dù cố nhẫn nhịn nhưng làm sao có thể chống lại bản năng.
Bốn phía đầy rẫy tiếng hét thảm, gào khóc.
Ma thú lao ra như thủy triều thôn phệ hết thảy.
Cảm nhận ở phí rừng núi có một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí là cảnh giới của tôi cũng không thể chống lại cảm giác đó.
Tôi vội vã kéo hai người Gia Hân và Pháp Chính nhanh chóng rời xa nơi đây.
Ma thú quá đông, nơi đây lại gần rừng núi.
Chẳng biết khi nào sẽ có ma thú cấp tạo hóa ra tay.
Chúng tôi liên lục chạy trốn tuy nhiên ma thú do có kẻ sinh ra linh trí điều khiển đáng sợ hơn tôi tưởng.
Đội quân tiên phong là một loạt hỏa diễm ưng với tốc độ không thua gì triển linh cảnh.
Chúng nhanh chóng lao qua những vùng đất rồi phóng hỏa.
Thực lực chúng không cao nhưng việc phóng hỏa lại làm rất tốt.
Chúng tôi liên tục di chuyển nửa tháng mới thấy có quân đội với người phật giáo ra tay ngăn cản yêu thú.
Tôi nhanh chóng tiến lại gần.
Thấy có người bay tới, một nhà sư quát:
"A di đà phật.
Người tới là ai."
Pháp Chính vội vã trả lời.
"Chúng ta là người Nhẫn Tri thành.
Bị yêu thú tập kích vội vã chạy tới đây."
Thấy là đồng đạo nên vị sư kia cũng không có kiểm tra quá kĩ.
Sau khi kiểm trả qua loa, vị sư mới nói.
"Mau vào đây đi."
Chúng tôi vội vã vào trong.
Phía sau, một loạt yêu thú hỏa diễm ưng lao tới như những con thiêu thân.
Nhiều con thậm chí còn chẳng quan tâm sống chết mà chỉ cần khiến cho một vùng đất cháy rụi là đủ.
Cũng may là đa phần chúng khi tới trước tòa thành, lập tức bị người phật giáo giết hết.
Tôi đáp xuống thở hổn hển.
Nửa tháng liên tục phi hành mà không bị thiên địa áp chế, có lẽ đã chạy được một phần tư đất nước này rồi.
Vậy mà bây giờ mới thấy quân đội và người của phật giáo tạo ra thành trì ngăn cản ma thú.
Vậy những người phía ngoài thành lúc này có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
Sau vài ngày nghỉ ngơi thì cũng có một số người may mắn sống sót đi tới.
Sau đó là đội quân ma thú dần dần áp sát thành trì.
Dẫn đầu là một loạt Tứ Tượng Man thú.
Đây là nhóm có sức công kích và phòng thủ ở mức trung bình tuy nhiên nếu xét về khả năng phá thành thì không loài nào sánh bằng.
Phía sau là một loại các yêu thú tấn công tầm xa, phòng ngự, tốc độ, sức mạnh được bố trí vô cùng hợp lí.
Nó giống như trong quân đội vậy.
Những ma thú công kích cao sẽ được những ma thú phòng ngự cao che trở.
Những ma thú tốc độ cao thì không ngừng tập kích sơ hở rồi đột phá hậu phương.
Phía dưới đất cũng có bóng dáng địa long không ngừng đào đất.
Mặc dù tường thành đã được gia trì nhưng e rằng cũng không thể phòng ngự được lâu nếu bị công kích.
Khi quân đội ma thú áp sát thì một vị phật béo chỉ " A di đà phật" một câu rồi dẫn đầu xông tới.
Trên tường thành, các tu tiên giả cũng bắt đầu lao xuống.
Tuy nhiên họ cứ lao tới mà không hề có sự phối hợp giống như ma thú.
Có người đôi chân biến hình giống như đôi chân của châu chấu.
Một cú đạp có thể đạp chết một con Tứ Tượng Man Thú.
Một cú nhảy cũng di chuyển được cả nghìn mét.
Cũng có một vị phật biến thành một con nửa người nửa khỉ nhưng lại có 8 tay.
Hắn đi đến đâu ma thú bị tiêu diệt đến đó.
Nhờ có tám cánh tay ma khả năng công kích, phòng ngự của hắn đều rất hoàn hảo.
Cũng có một vị đứng trên tường thành mọc ra một con mắt giữa trán.
Đó là một vị nữ tử, cô ta dùng cung tên liên tục phóng ra, bắn hạ vô số ma thú trên không trung.
Vị phật béo lúc đầu kia sau kho hóa thân khổng lồ thì dùng thân mình liên tục lăn tròn đè ép không ít ma thú.
Mọi công kích lên người ông ta thì đều giống như đánh vào khối bông.
Trên chiến trường có vô số dạng biến hóa của linh thú được các vị tu tiên giả sử dụng.
Mới đầu có vẻ đội quân nhân loại chiếm ưu thế nhưng sau vài ngày ma thú không ngừng tiến tới.
Thực lực cũng càng ngày càng gia tăng.
Sự phối hợp của ma thú cũng vô cùng trôi chảy.
Thương vong ma thú càng ngày càng giảm.
Sau nửa tháng thì lớp ngoài thành trì cũng bị phá hủy.
Mọi người lại nhanh chóng rút lui.
Ở trong quân doanh vị phật béo không nhịn được chửi thề.
Thái độ ung dung điềm đạm hàng ngày cũng không còn.
"Mẹ nó.
Cái đám phật ở kinh đô quen thói ăn không ngồi rồi.
Đến nước này còn không chịu đem quân ra chi viện."
Thì ra lão phật này cũng chỉ là một vị phật ở một ngôi chùa phía ngoài kinh đô chứ cũng không phải tổng lực của phật giáo.
Tổng lực của họ đều ở kinh đô cai quản hết thảy.
Chúng tôi đợi rất lâu vẫn không thể đợi được chi viện tới.
Sau nửa tháng, một lần nữa đội phòng ngự ma thú lại phải lùi.
Lần này coi như một nửa đất nước đã bị ma thú xâm chiếm.
Đúng lúc mọi người cảm thấy chán nản vì thực lực đại giảm.
Một số thì đã hi sinh, một số cảm thấy bất mãn mà rời đi.
Ngay lúc này thì một đám phật môn từ kinh đô đã tới.
Một kẻ trong đó nhìn thấy chúng tôi chật vật không chịu nổi thì hừ lạnh.
"Một đám vô dụng.
Có mỗi một đám ma thú mà cũng không giải quyết được."
Nói rồi hắn đi tới, tiếp quản quyền phòng ngự thành trì.
Tưởng chừng như mọi thứ đã đi vào quỹ đạo.
Cuộc chiến đã có sự giúp đỡ toàn lực từ tổng bộ phật giáo.
Vậy mà ngay lúc này cái tên cầm đầu mới tới lại đưa ra mệnh lệnh vô cùng khó nghe.
"Toàn bộ những tu tiên giả không phải người của phật môn lập tức phải ra ngoài chiến đấu cho ta.
Kẻ không tuân theo sẽ bị coi là phản bội đất nước."
Phải biết người không trực thuộc phật môn nhiều lắm.
Mặc dù Phật môn vẫn kiểm soát đất nước nhưng trăm năm trở lại đây đã không còn ai thực sự theo.
Vì thế cũng chẳng ai ngu ngốc mà đem tính mạng mình ra làm bia đỡ đạn.
Phải biết đa phần trong số họ đều đã chiến đấu cả tháng nay rồi.
Vậy mà đám phật môn vừa tới lại bắt họ tiếp tục chiến đấu.
Nhận được tin này nhiều người nản lòng thoái chí lục đục rời đi.
Tên chỉ huy kia là một tên trẻ tuổi có vẻ tính tình không được tốt cho lắm lập tức ra lệnh
"Ta ra lệnh cho các ngươi phải tuân theo.
Ai dam rời khỏi, chém!"
Nhìn một tên trẻ tuổi hống hách đâu có ai chịu nổi.
Tu tiên giả trải qua chém giết trong tháng qua đã đâu còn là những kẻ chỉ biết nam mô niệm phật.
Họ đã không còn cảm thấy bản thân đủ bao dung để phải hi sinh thân mình vì người khác.
Bao nhiêu cốt khí, hoài bão, phẫn nộ, nhiệt huyết, tức giận, thù hận đều đã trải qua khiến phật trong họ sụp đổ hết rồi.
Lại thêm cái tên tự cho mình được quyền quyết định sinh mệnh người khác chẳng còn ai tin vào phật nữa.
Phật chỉ tồn tại khi mọi thứ được bình yên mà thôi.
Vậy là chỉ trong vòng một đêm, mặc kệ mệnh lệnh, đe dọa, trên thành chỉ còn lại một đám phật tử nhìn nhau.
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Chúng tôi vội vã nhảy ra ngoài.
Ma thú lại bắt đầu phát động tấn công.
Thức ăn của ma thú vốn dĩ là con người.
Dù cố nhẫn nhịn nhưng làm sao có thể chống lại bản năng.
Bốn phía đầy rẫy tiếng hét thảm, gào khóc.
Ma thú lao ra như thủy triều thôn phệ hết thảy.
Cảm nhận ở phí rừng núi có một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí là cảnh giới của tôi cũng không thể chống lại cảm giác đó.
Tôi vội vã kéo hai người Gia Hân và Pháp Chính nhanh chóng rời xa nơi đây.
Ma thú quá đông, nơi đây lại gần rừng núi.
Chẳng biết khi nào sẽ có ma thú cấp tạo hóa ra tay.
Chúng tôi liên lục chạy trốn tuy nhiên ma thú do có kẻ sinh ra linh trí điều khiển đáng sợ hơn tôi tưởng.
Đội quân tiên phong là một loạt hỏa diễm ưng với tốc độ không thua gì triển linh cảnh.
Chúng nhanh chóng lao qua những vùng đất rồi phóng hỏa.
Thực lực chúng không cao nhưng việc phóng hỏa lại làm rất tốt.
Chúng tôi liên tục di chuyển nửa tháng mới thấy có quân đội với người phật giáo ra tay ngăn cản yêu thú.
Tôi nhanh chóng tiến lại gần.
Thấy có người bay tới, một nhà sư quát:
"A di đà phật.
Người tới là ai."
Pháp Chính vội vã trả lời.
"Chúng ta là người Nhẫn Tri thành.
Bị yêu thú tập kích vội vã chạy tới đây."
Thấy là đồng đạo nên vị sư kia cũng không có kiểm tra quá kĩ.
Sau khi kiểm trả qua loa, vị sư mới nói.
"Mau vào đây đi."
Chúng tôi vội vã vào trong.
Phía sau, một loạt yêu thú hỏa diễm ưng lao tới như những con thiêu thân.
Nhiều con thậm chí còn chẳng quan tâm sống chết mà chỉ cần khiến cho một vùng đất cháy rụi là đủ.
Cũng may là đa phần chúng khi tới trước tòa thành, lập tức bị người phật giáo giết hết.
Tôi đáp xuống thở hổn hển.
Nửa tháng liên tục phi hành mà không bị thiên địa áp chế, có lẽ đã chạy được một phần tư đất nước này rồi.
Vậy mà bây giờ mới thấy quân đội và người của phật giáo tạo ra thành trì ngăn cản ma thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy những người phía ngoài thành lúc này có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
Sau vài ngày nghỉ ngơi thì cũng có một số người may mắn sống sót đi tới.
Sau đó là đội quân ma thú dần dần áp sát thành trì.
Dẫn đầu là một loạt Tứ Tượng Man thú.
Đây là nhóm có sức công kích và phòng thủ ở mức trung bình tuy nhiên nếu xét về khả năng phá thành thì không loài nào sánh bằng.
Phía sau là một loại các yêu thú tấn công tầm xa, phòng ngự, tốc độ, sức mạnh được bố trí vô cùng hợp lí.
Nó giống như trong quân đội vậy.
Những ma thú công kích cao sẽ được những ma thú phòng ngự cao che trở.
Những ma thú tốc độ cao thì không ngừng tập kích sơ hở rồi đột phá hậu phương.
Phía dưới đất cũng có bóng dáng địa long không ngừng đào đất.
Mặc dù tường thành đã được gia trì nhưng e rằng cũng không thể phòng ngự được lâu nếu bị công kích.
Khi quân đội ma thú áp sát thì một vị phật béo chỉ " A di đà phật" một câu rồi dẫn đầu xông tới.
Trên tường thành, các tu tiên giả cũng bắt đầu lao xuống.
Tuy nhiên họ cứ lao tới mà không hề có sự phối hợp giống như ma thú.
Có người đôi chân biến hình giống như đôi chân của châu chấu.
Một cú đạp có thể đạp chết một con Tứ Tượng Man Thú.
Một cú nhảy cũng di chuyển được cả nghìn mét.
Cũng có một vị phật biến thành một con nửa người nửa khỉ nhưng lại có 8 tay.
Hắn đi đến đâu ma thú bị tiêu diệt đến đó.
Nhờ có tám cánh tay ma khả năng công kích, phòng ngự của hắn đều rất hoàn hảo.
Cũng có một vị đứng trên tường thành mọc ra một con mắt giữa trán.
Đó là một vị nữ tử, cô ta dùng cung tên liên tục phóng ra, bắn hạ vô số ma thú trên không trung.
Vị phật béo lúc đầu kia sau kho hóa thân khổng lồ thì dùng thân mình liên tục lăn tròn đè ép không ít ma thú.
Mọi công kích lên người ông ta thì đều giống như đánh vào khối bông.
Trên chiến trường có vô số dạng biến hóa của linh thú được các vị tu tiên giả sử dụng.
Mới đầu có vẻ đội quân nhân loại chiếm ưu thế nhưng sau vài ngày ma thú không ngừng tiến tới.
Thực lực cũng càng ngày càng gia tăng.
Sự phối hợp của ma thú cũng vô cùng trôi chảy.
Thương vong ma thú càng ngày càng giảm.
Sau nửa tháng thì lớp ngoài thành trì cũng bị phá hủy.
Mọi người lại nhanh chóng rút lui.
Ở trong quân doanh vị phật béo không nhịn được chửi thề.
Thái độ ung dung điềm đạm hàng ngày cũng không còn.
"Mẹ nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái đám phật ở kinh đô quen thói ăn không ngồi rồi.
Đến nước này còn không chịu đem quân ra chi viện."
Thì ra lão phật này cũng chỉ là một vị phật ở một ngôi chùa phía ngoài kinh đô chứ cũng không phải tổng lực của phật giáo.
Tổng lực của họ đều ở kinh đô cai quản hết thảy.
Chúng tôi đợi rất lâu vẫn không thể đợi được chi viện tới.
Sau nửa tháng, một lần nữa đội phòng ngự ma thú lại phải lùi.
Lần này coi như một nửa đất nước đã bị ma thú xâm chiếm.
Đúng lúc mọi người cảm thấy chán nản vì thực lực đại giảm.
Một số thì đã hi sinh, một số cảm thấy bất mãn mà rời đi.
Ngay lúc này thì một đám phật môn từ kinh đô đã tới.
Một kẻ trong đó nhìn thấy chúng tôi chật vật không chịu nổi thì hừ lạnh.
"Một đám vô dụng.
Có mỗi một đám ma thú mà cũng không giải quyết được."
Nói rồi hắn đi tới, tiếp quản quyền phòng ngự thành trì.
Tưởng chừng như mọi thứ đã đi vào quỹ đạo.
Cuộc chiến đã có sự giúp đỡ toàn lực từ tổng bộ phật giáo.
Vậy mà ngay lúc này cái tên cầm đầu mới tới lại đưa ra mệnh lệnh vô cùng khó nghe.
"Toàn bộ những tu tiên giả không phải người của phật môn lập tức phải ra ngoài chiến đấu cho ta.
Kẻ không tuân theo sẽ bị coi là phản bội đất nước."
Phải biết người không trực thuộc phật môn nhiều lắm.
Mặc dù Phật môn vẫn kiểm soát đất nước nhưng trăm năm trở lại đây đã không còn ai thực sự theo.
Vì thế cũng chẳng ai ngu ngốc mà đem tính mạng mình ra làm bia đỡ đạn.
Phải biết đa phần trong số họ đều đã chiến đấu cả tháng nay rồi.
Vậy mà đám phật môn vừa tới lại bắt họ tiếp tục chiến đấu.
Nhận được tin này nhiều người nản lòng thoái chí lục đục rời đi.
Tên chỉ huy kia là một tên trẻ tuổi có vẻ tính tình không được tốt cho lắm lập tức ra lệnh
"Ta ra lệnh cho các ngươi phải tuân theo.
Ai dam rời khỏi, chém!"
Nhìn một tên trẻ tuổi hống hách đâu có ai chịu nổi.
Tu tiên giả trải qua chém giết trong tháng qua đã đâu còn là những kẻ chỉ biết nam mô niệm phật.
Họ đã không còn cảm thấy bản thân đủ bao dung để phải hi sinh thân mình vì người khác.
Bao nhiêu cốt khí, hoài bão, phẫn nộ, nhiệt huyết, tức giận, thù hận đều đã trải qua khiến phật trong họ sụp đổ hết rồi.
Lại thêm cái tên tự cho mình được quyền quyết định sinh mệnh người khác chẳng còn ai tin vào phật nữa.
Phật chỉ tồn tại khi mọi thứ được bình yên mà thôi.
Vậy là chỉ trong vòng một đêm, mặc kệ mệnh lệnh, đe dọa, trên thành chỉ còn lại một đám phật tử nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro