Mất Hết Hi Vọng
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-20 22:33:07
Ví dụ đơn giản nhất là tộc yêu tinh sinh ra 1 ngày là có thể biết hết mọi thứ như tôi là một ví dụ.
Tôi tự thầm nghĩ trong lòng.
"Làm sao đây?"
Biết được sự cường đại của thế giới này tôi lại càng cảm thấy tình trạng hiện giờ của mình không ổn.
Tôi cố liên hệ hệ thống nhưng không có phản hồi.
Kiểm tra thể xác thì thấy là thể xác yêu tinh vô cùng yếu ớt.
Kiểm tra sức mạnh cũng không thấy cái gì.
Tôi chợt nghĩ tới Như Mộng.
Không biết giờ cô ấy như thế nào.
Qua luân hồi phải chăng cô ấy cũng tái sinh.
Nhưng nếu là luân hồi thì sao tôi vẫn giữ vững được kí ức.
Hàng loạt suy nghĩ như điện xẹt chảy qua trong đầu khiến tôi bối rối hồi lâu.
Sau nửa ngày tôi vẫn chỉ biết mình là yêu tinh có năng lực không gian, mị hoặc và ẩn tàng.
Ngoài ra chẳng còn cái gì hết.
Tất cả những thứ đã có gắng, những thứ chân quý nhất.
Mọi thứ đều không còn.
Tôi tuyệt vọng, thực sự tuyệt vọng.
Tất cả hi vọng đều vụt mất.
Sống với tôi chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi chán nản đưa tay ra lấy một con dao găm đưa lên cổ.
Toan tự sát để giải thoát khỏi nỗi tuyệt vọng này.
Sự tuyệt vọng như đứa con bỗng chốc mất đi cha mẹ.
Như một đứa học sinh giỏi lại thi rớt đại học rồi bị tất cả cười nhạo.
Như cô nàng si tình mất đi người mình yêu.
Con dao sắc đưa lên cổ định kết thúc tất cả thì như có một thứ vô hình nào đó ngăn tôi lại.
Một thứ vô hình nhưng đầy quen thuộc.
Khi tôi nhắm mắt thì có thể cảm nhận đó là Như Mộng đang ôm lấy tôi mà ngăn tôi làm điều dại dột.
Tôi vội vàng mở mắt ra thì lại chẳng có gì.
Chẳng nhẽ tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác của một kẻ cuồng si.
Tôi lại cầm lấy con dao nhưng tôi chợt dừng lại.
Nếu như vừa rồi không phải ảo giác thì sao.
Vậy có nghĩa là như mộng vẫn còn.
Như mộng giờ liên kết với viên đan tu la nên chắc chắn sẽ không dễ bị diệt.
Vậy tại sao tôi không cảm nhận được.
Là năng lực, mọi năng lực của tôi giờ chỉ là con số 0 thì sao có thể cảm nhận được những thứ sâu xa như đan tu la hay Như Mộng được.
Để kiểm chứng mọi thứ tôi lập tức lục lại những thông tin của kiếp này.
Đầu tiên là năng lực của yêu tinh.
Ở đất nước này thì thiên phú một chủng tộc luôn cố định nên tôi buộc phải đi từ những gì mình có.
Yêu tinh là một chủng tộc sống bầy đàn như ong mật.
Thông thường sẽ có một con chúa và vài con vương.
Dưới vương là tướng rồi tới lính.
Mặc dù phân cấp bậc nhưng bản chất chỉ là phân cấp công việc.
Lính thì phải đi làm việc.
Tướng thì đi tạo động thiên khắp nơi.
Vương thì vận chuyển tài nguyên còn chúa sẽ cai quản tất cả.
Yêu tinh là một chủng tộc đê tiện và tham lam nên thực chất chúng chỉ thu thập thiên tài địa bảo để trưng bày chứ cuộc sống của chúng vốn không thiếu thốn gì.
Mỗi yêu tinh đều có sự giao lưu và qua lại.
Lính cũng có thể vào động thiên của chúa để lấy đồ một cách thoải mái vì chẳng có sự dàng buộc nào.
Yêu tinh không hề có sự mưu mô tư lợi mà giống những đứa trẻ nhiều hơn.
Chúng chỉ thích vui vẻ mà thôi nên đôi khi yêu tinh chúa lại trở thành vật đi săn cho các chủng tộc khác để chiếm đoạt động thiên.
Tôi may mắn sinh ra sớm nên cơ bản được làm yêu tinh tướng nên có thể kiến tạo động thiên.
Một con yêu tinh sẽ tiến hành tìm kiếm một khu vực làm động thiên cho mình.
Đa phần sẽ là một hang động ngầm trong núi.
Yêu tinh có thể cảm nhận được tồn tại không gian và tiến hành liên kết.
Đó sẽ là cứ địa để cất giấu đồ vật trộm được và là nơi chạy trốn, ẩn thân.
Trong một khoảng cách nhất định thì yêu tinh có thể bất chấp mọi cầm cố không gian mà trở về động thiên.
Còn nếu khoảng cách xa thì chỉ là di chuyển không gian thông thường.
Dịch chuyển không gian khoảng vài trăm mét đã là cực hạn của yêu tinh nên nếu không may vẫn sẽ bị giết chết.
Nghĩ tới đây tôi bất giác nhớ tới đan của tu la.
Đó cũng là một kiện không gian pháp bảo.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi dùng thiên phú của yêu tinh tướng tìm kiếm không gian trong cơ thể và tiến hành liên kết.
Sau nửa ngày thì tôi đã kết nối thành công.
Quá vui mừng tôi lập tức liên kết.
Sau khi thành công tôi thử dịch chuyển để đi gặp Như Mộng nhưng kết quả là thất bại.
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Nhưng rồi tôi cũng có suy đoán.
Thông thường cấp bậc không gian liên kết chỉ là một hang động ngầm nên có thể di chuyển vào còn nội đan tu la vốn là không gian tách biệt, lại ở trong cơ thể tôi thì sao mà di chuyển vào được.
Trừ phi tôi có thể tách nội đan ra ngoài cơ thể mình và hiểu biết không gian đủ lớn mới có thể tiến vào.
Tuy nhiên lại có một thông tin kinh hỉ truyền tới.
Đó là do tôi liên kết với chính mình nên tôi sẽ không còn bị khống chế bởi các nhiễu loạn, cầm cố không gian.
Tôi cũng nắm bắt được vị trí của yêu tinh chúa.
Tôi có một suy nghĩ to gan là sẽ vào động thiên của yêu tinh chúa trôm trỉa.
Những yêu tinh thông thường sẽ không bao giờ hình thành được suy nghĩ như vậy nhưng linh hồn của tôi vẫn là người.
Thể xác yêu tinh này chỉ là cái túi da mà thôi.
Nên tôi sẽ không có bị hạn chế về suy nghĩ.
"Khì khì khì."
Tôi tự cười một cách khoái trá mà khi nghe đến tôi cũng thấy hơi sợ.
Tôi có thể cảm nhận được thể xác yêu tinh và huyết dịch chủng loại có tác dụng lớn tới tâm tính và hành động hiện tại của tôi.
Nhưng những cái đó nếu vẫn trong sự điều khiển của tâm trí thì chẳng sao cả.
Nó chỉ giống tâm ma khi tu hành mà thôi.
Tự tôi sẽ có các khống chế nó.
Nói là làm, tôi lập tức tiến về phía nam.
Nơi tôi cảm nhận được yêu tinh chúa tồn tại.
Trên đường đi, tôi cố gắng hết sức tránh đụng độ với các sinh linh khác.
Dù sao giờ tôi cũng không có năng lực chiến đấu.
Đói thì hái trái cây ăn.
Đất nước này sinh linh thưa thớt, đa phần là rừng núi nên không có thiếu quả dại.
Tôi cũng tạm không ăn thịt vì ám ảnh trước đó.
Nghĩ tới vẫn còn ghê tởm.
Tôi tự thầm nghĩ trong lòng.
"Làm sao đây?"
Biết được sự cường đại của thế giới này tôi lại càng cảm thấy tình trạng hiện giờ của mình không ổn.
Tôi cố liên hệ hệ thống nhưng không có phản hồi.
Kiểm tra thể xác thì thấy là thể xác yêu tinh vô cùng yếu ớt.
Kiểm tra sức mạnh cũng không thấy cái gì.
Tôi chợt nghĩ tới Như Mộng.
Không biết giờ cô ấy như thế nào.
Qua luân hồi phải chăng cô ấy cũng tái sinh.
Nhưng nếu là luân hồi thì sao tôi vẫn giữ vững được kí ức.
Hàng loạt suy nghĩ như điện xẹt chảy qua trong đầu khiến tôi bối rối hồi lâu.
Sau nửa ngày tôi vẫn chỉ biết mình là yêu tinh có năng lực không gian, mị hoặc và ẩn tàng.
Ngoài ra chẳng còn cái gì hết.
Tất cả những thứ đã có gắng, những thứ chân quý nhất.
Mọi thứ đều không còn.
Tôi tuyệt vọng, thực sự tuyệt vọng.
Tất cả hi vọng đều vụt mất.
Sống với tôi chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi chán nản đưa tay ra lấy một con dao găm đưa lên cổ.
Toan tự sát để giải thoát khỏi nỗi tuyệt vọng này.
Sự tuyệt vọng như đứa con bỗng chốc mất đi cha mẹ.
Như một đứa học sinh giỏi lại thi rớt đại học rồi bị tất cả cười nhạo.
Như cô nàng si tình mất đi người mình yêu.
Con dao sắc đưa lên cổ định kết thúc tất cả thì như có một thứ vô hình nào đó ngăn tôi lại.
Một thứ vô hình nhưng đầy quen thuộc.
Khi tôi nhắm mắt thì có thể cảm nhận đó là Như Mộng đang ôm lấy tôi mà ngăn tôi làm điều dại dột.
Tôi vội vàng mở mắt ra thì lại chẳng có gì.
Chẳng nhẽ tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác của một kẻ cuồng si.
Tôi lại cầm lấy con dao nhưng tôi chợt dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như vừa rồi không phải ảo giác thì sao.
Vậy có nghĩa là như mộng vẫn còn.
Như mộng giờ liên kết với viên đan tu la nên chắc chắn sẽ không dễ bị diệt.
Vậy tại sao tôi không cảm nhận được.
Là năng lực, mọi năng lực của tôi giờ chỉ là con số 0 thì sao có thể cảm nhận được những thứ sâu xa như đan tu la hay Như Mộng được.
Để kiểm chứng mọi thứ tôi lập tức lục lại những thông tin của kiếp này.
Đầu tiên là năng lực của yêu tinh.
Ở đất nước này thì thiên phú một chủng tộc luôn cố định nên tôi buộc phải đi từ những gì mình có.
Yêu tinh là một chủng tộc sống bầy đàn như ong mật.
Thông thường sẽ có một con chúa và vài con vương.
Dưới vương là tướng rồi tới lính.
Mặc dù phân cấp bậc nhưng bản chất chỉ là phân cấp công việc.
Lính thì phải đi làm việc.
Tướng thì đi tạo động thiên khắp nơi.
Vương thì vận chuyển tài nguyên còn chúa sẽ cai quản tất cả.
Yêu tinh là một chủng tộc đê tiện và tham lam nên thực chất chúng chỉ thu thập thiên tài địa bảo để trưng bày chứ cuộc sống của chúng vốn không thiếu thốn gì.
Mỗi yêu tinh đều có sự giao lưu và qua lại.
Lính cũng có thể vào động thiên của chúa để lấy đồ một cách thoải mái vì chẳng có sự dàng buộc nào.
Yêu tinh không hề có sự mưu mô tư lợi mà giống những đứa trẻ nhiều hơn.
Chúng chỉ thích vui vẻ mà thôi nên đôi khi yêu tinh chúa lại trở thành vật đi săn cho các chủng tộc khác để chiếm đoạt động thiên.
Tôi may mắn sinh ra sớm nên cơ bản được làm yêu tinh tướng nên có thể kiến tạo động thiên.
Một con yêu tinh sẽ tiến hành tìm kiếm một khu vực làm động thiên cho mình.
Đa phần sẽ là một hang động ngầm trong núi.
Yêu tinh có thể cảm nhận được tồn tại không gian và tiến hành liên kết.
Đó sẽ là cứ địa để cất giấu đồ vật trộm được và là nơi chạy trốn, ẩn thân.
Trong một khoảng cách nhất định thì yêu tinh có thể bất chấp mọi cầm cố không gian mà trở về động thiên.
Còn nếu khoảng cách xa thì chỉ là di chuyển không gian thông thường.
Dịch chuyển không gian khoảng vài trăm mét đã là cực hạn của yêu tinh nên nếu không may vẫn sẽ bị giết chết.
Nghĩ tới đây tôi bất giác nhớ tới đan của tu la.
Đó cũng là một kiện không gian pháp bảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi dùng thiên phú của yêu tinh tướng tìm kiếm không gian trong cơ thể và tiến hành liên kết.
Sau nửa ngày thì tôi đã kết nối thành công.
Quá vui mừng tôi lập tức liên kết.
Sau khi thành công tôi thử dịch chuyển để đi gặp Như Mộng nhưng kết quả là thất bại.
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Nhưng rồi tôi cũng có suy đoán.
Thông thường cấp bậc không gian liên kết chỉ là một hang động ngầm nên có thể di chuyển vào còn nội đan tu la vốn là không gian tách biệt, lại ở trong cơ thể tôi thì sao mà di chuyển vào được.
Trừ phi tôi có thể tách nội đan ra ngoài cơ thể mình và hiểu biết không gian đủ lớn mới có thể tiến vào.
Tuy nhiên lại có một thông tin kinh hỉ truyền tới.
Đó là do tôi liên kết với chính mình nên tôi sẽ không còn bị khống chế bởi các nhiễu loạn, cầm cố không gian.
Tôi cũng nắm bắt được vị trí của yêu tinh chúa.
Tôi có một suy nghĩ to gan là sẽ vào động thiên của yêu tinh chúa trôm trỉa.
Những yêu tinh thông thường sẽ không bao giờ hình thành được suy nghĩ như vậy nhưng linh hồn của tôi vẫn là người.
Thể xác yêu tinh này chỉ là cái túi da mà thôi.
Nên tôi sẽ không có bị hạn chế về suy nghĩ.
"Khì khì khì."
Tôi tự cười một cách khoái trá mà khi nghe đến tôi cũng thấy hơi sợ.
Tôi có thể cảm nhận được thể xác yêu tinh và huyết dịch chủng loại có tác dụng lớn tới tâm tính và hành động hiện tại của tôi.
Nhưng những cái đó nếu vẫn trong sự điều khiển của tâm trí thì chẳng sao cả.
Nó chỉ giống tâm ma khi tu hành mà thôi.
Tự tôi sẽ có các khống chế nó.
Nói là làm, tôi lập tức tiến về phía nam.
Nơi tôi cảm nhận được yêu tinh chúa tồn tại.
Trên đường đi, tôi cố gắng hết sức tránh đụng độ với các sinh linh khác.
Dù sao giờ tôi cũng không có năng lực chiến đấu.
Đói thì hái trái cây ăn.
Đất nước này sinh linh thưa thớt, đa phần là rừng núi nên không có thiếu quả dại.
Tôi cũng tạm không ăn thịt vì ám ảnh trước đó.
Nghĩ tới vẫn còn ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro