Ngã Phật Bi Ai
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Lại qua đi một tháng, chúng tôi tới bên ngoài thành trì phía tây.
Nó có một cái tên là Phật Ngưu thành.
Ở đây chúng tôi thấy người dân luôn vui vẻ cười nói.
Tôi tự nhủ.
"Liệu đây có phải là một tòa thành xấu xa như lời Kiếm Vô Thần và Huyết Phi Long nói không."
Rất nhanh tôi đã có đáp án.
Có một cô bé không may bị muỗi đốt.
Cô vung tay đập chết con muỗi.
Lập tức có một đoàn sư cầm côn đi tới giải cô ấy đi.
Vẻ mặt họ tràn đầy giận giữ.
Gia Hân, Pháp Chính định lao tới ngăn cản thì Hỏa Tượng ngăn lại.
Hắn nói.
"Cô bé vi phạm phật quy nên chỉ bị đưa tới pháp đường thôi.
Không sao đâu."
Gia Hân tức giận.
"Nhưng đó chỉ là một cô bé.
Chưa kể con bé chỉ vô tình giết một con muỗi mà thôi."
Nghe vậy Hỏa Tượng có vẻ bất mãn mà rằng.
"A di đà phật, chúng sinh bình đẳng."
Pháp Chính cũng cau mày mà hỏi.
"A di đà phật, hình phạt là gì vậy?"
"Không có gì đâu.
Chỉ bị đánh mười gậy thôi.
Yên tâm đi!"
Nghe Hỏa Tượng nói vậy thì Pháp Chính và Gia Hân cũng bớt lo.
Ấy nhưng đi được một đoạn thì chúng tôi thấy một người đang bế một đứa bé mà khóc.
Chúng tôi nhìn kĩ lại thì giật mình khi nhận ra đó là cô bé vừa nãy.
Người phụ nữ kia gào khóc.
Liên tục chỉ tay về phía mấy tên đầu trọc mà nói lớn.
"Các ngươi vì sao lại làm vậy, đó chỉ là một đứa bé.
Vì sao lại đánh chết nó chứ."
Nhưng đáp lại bà ta chỉ là mấy câu vô nghĩa.
"A di đà phật.
Đó là nghiệp quả mà con bé phải chịu.
Chúng ta chỉ thực hiện việc tẩy lễ đúng theo lời phật dạy.
Nếu ai mà nghiệp hỏa quấn thân sẽ không chịu được mà chết đi.
Đó cũng coi là một giải thoát.
Kiếp sau sẽ đầu thai vào gia đình tôi hơn."
- Tốt hơn cái con mẹ các ngươi, các ngươi lúc nào cũng phật dạy cái này, phật dạy cái kia.
Trong khi đó các ngươi cấm chúng tôi giết thịt còn các ngươi thì giết người.
Các ngươi xứng đáng xuống mười tám tầng địa ngục.
Dường như mọi chuyện quá sức chịu đựng nên người mẹ kia đã không còn giữ ý tứ mà buông lời chửi bới.
Những người xung quanh thì dửng dưng như không có việc gì.
Họ trở nên vô cảm đến đáng sợ.
Có người thản nhiên nói.
"A di đà phật, đó chỉ là một đứa bé thôi.
Đẻ thêm đứa nữa là được."
"Đúng thế, không thể vấy bẩn phật quy."
"Hình như cô ta vừa chửi tục kìa.
A di đà phật, đó là khẩu nghiệp, khẩu nghiệp đó."
Ngay lập tức chấp pháp lại đi tới bắt lấy bà mẹ mà kéo tới pháp đường mà hành hình công khai.
Bà mẹ kia vẫn không ngừng kêu gào.
"Các ngươi có giỏi thì giết ta đi.
Còn các ngươi nữa, một đám vô tình.
Các ngươi suốt ngày chỉ biết giấu giếm mà làm việc xấu.
Lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo.
Thím Lý, Hôm trước ta thấy thím ăn trộm trứng gà nhà bà Vương mà ăn.
Con gà nó cực khổ đẻ ra quả trứng, thậm trí nó còn chưa thành hình bà đã ăn.
Thật là ác độc.
Còn ngươi nữa, lão Chung.
Tháng trước ngày mùng một mà ngươi không giữ giới.
Ngươi lại làm chuyện đó với vợ của ngươi.
Ngươi nghĩ không ai biết nhưng ta ở sát vách sao có thể không hay.
Hôm nay khi con ta gặp chuyện thì tất cả các ngươi chỉ biết im lặng mà giao giảng phật pháp.
Sao, các ngươi có dám nói sự thật không ha ha."
Bà mẹ vừa bị đánh vừa chỉ tay vào những người vây xem mà mắng chửi.
Vạch trần hết những thứ họ giấu đi bấy lâu nay.
Mặc dù không có bằng chứng thì không thể làm gì nhưng với một bà mẹ mất đi đứa con mình yêu thương thì không còn quan trọng.
Nước mắt bà ta trào ra cả máu nhưng bà ta cũng vẫn không ngừng mắng chửi.
Bà ta lại chỉ vào đám chấp pháp mà nói.
"Ha ha, các người nghĩ mình chấp pháp thì làm gì cũng được sao.
Nhà ta ba đời nấu rượu, từ mùi cơ thể các ngươi là ta biết các ngươi đã uống rượu.
Cái gì mà chấp pháp, cái gì mà giữ giới, cái gì mà phật quy."
Nghe đến đây, đám chấp pháp như chột dạ mà ra tay mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc thì bà mẹ kia cũng đã bị đánh chết.
Lúc này đám chấp pháp mới buông gậy xuống.
"A di đà phật!
Khẩu nghiệp dẫn tới nghiệp hỏa quấn thân quá nhiều."
Chết là giải thoát cho họ.
Tất cả người dân đồng thanh.
"A di đà phật."
Thấy cảnh này thì Pháp Chính ngơ người không thể thốt lên lời.
Gia Hân thì xách cổ lão Hỏa Tượng mà rít gào:
"Ngươi, con mẹ ngươi.
Ngươi nhìn đi, ngươi bảo họ không sao mà.
Giờ ngươi nhìn đi.
Họ chết cả rồi đó."
Hỏa Tượng ấp úng trả lời.
"A di đà phật, đó, đó có lẽ là do nghiệp hỏa."
Lúc này Hỏa Tượng cũng không còn giữ được đạo tâm.
Đã hơn hai tháng hắn trải nghiệm hồng trần.
Những gì hắn thấy khác xa với những gì hắn tưởng tượng.
Có lẽ do hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, đã cao cao tại thượng được sống trong nhung lụa nên không sao hiểu nổi sự khốn khổ của dân thường.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán thì chúng tôi cũng biết.
Hai mẹ con họ cũng quá khổ.
Người chồng bị ma thú giết chết.
Cặp mẹ góa con côi nương tựa vào nhau mà sống.
Kết quả vì một con muỗi mà phải táng thân nơi này.
Giờ cũng không có ai nhặt xác vì không ai muốn dính lấy nghiệp chướng.
Chúng tôi nghe thấy rất nhiều người nói những câu vô cùng khó nghe như.
"Họ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, chúng ta không nên động vào, sẽ bị cộng nghiệp đó."
"Họ chết là đáng, ai bảo “ trước mặt phật” mà lại sát sinh với khẩu nghiệp chứ."
Nghe tới đây chúng tôi vô cùng tức giận.
Lại có một bà lão nói:
"Thôi hay chúng ta làm phúc đi, đó cũng là điều phật dạy mà.
Đâu thể để họ phơi thây nơi này."
Nhưng ngay lập tức bị một đám đông lên án.
Một bà thân hình béo tốt tỏ vẻ khinh thường.
"Bà giỏi bà đi mà làm, phúc đức cái gì.
Ngày nào tôi chẳng ăn chay niệm phật rồi.
Mùng một với ngày dằm còn cúng tế, bố thí biết bao nhiêu không hết."
Có thể trước mặt chấp pháp họ đều tỏ vẻ đạo mạo nhưng khi không có ai thì họ đều lộ ra khuyết điểm của chính mình.
Phật là một hình mẫu hoàn hảo nhưng con người sinh luôn có đầy dẫy thiếu xót.
Chúng ta phải rèn luyện để hoàn thiện chính mình chứ không phải cố găgs che giấu, để tỏ ra giống Phật như thế này.
A DI ĐÀ PHẬT!
Nó có một cái tên là Phật Ngưu thành.
Ở đây chúng tôi thấy người dân luôn vui vẻ cười nói.
Tôi tự nhủ.
"Liệu đây có phải là một tòa thành xấu xa như lời Kiếm Vô Thần và Huyết Phi Long nói không."
Rất nhanh tôi đã có đáp án.
Có một cô bé không may bị muỗi đốt.
Cô vung tay đập chết con muỗi.
Lập tức có một đoàn sư cầm côn đi tới giải cô ấy đi.
Vẻ mặt họ tràn đầy giận giữ.
Gia Hân, Pháp Chính định lao tới ngăn cản thì Hỏa Tượng ngăn lại.
Hắn nói.
"Cô bé vi phạm phật quy nên chỉ bị đưa tới pháp đường thôi.
Không sao đâu."
Gia Hân tức giận.
"Nhưng đó chỉ là một cô bé.
Chưa kể con bé chỉ vô tình giết một con muỗi mà thôi."
Nghe vậy Hỏa Tượng có vẻ bất mãn mà rằng.
"A di đà phật, chúng sinh bình đẳng."
Pháp Chính cũng cau mày mà hỏi.
"A di đà phật, hình phạt là gì vậy?"
"Không có gì đâu.
Chỉ bị đánh mười gậy thôi.
Yên tâm đi!"
Nghe Hỏa Tượng nói vậy thì Pháp Chính và Gia Hân cũng bớt lo.
Ấy nhưng đi được một đoạn thì chúng tôi thấy một người đang bế một đứa bé mà khóc.
Chúng tôi nhìn kĩ lại thì giật mình khi nhận ra đó là cô bé vừa nãy.
Người phụ nữ kia gào khóc.
Liên tục chỉ tay về phía mấy tên đầu trọc mà nói lớn.
"Các ngươi vì sao lại làm vậy, đó chỉ là một đứa bé.
Vì sao lại đánh chết nó chứ."
Nhưng đáp lại bà ta chỉ là mấy câu vô nghĩa.
"A di đà phật.
Đó là nghiệp quả mà con bé phải chịu.
Chúng ta chỉ thực hiện việc tẩy lễ đúng theo lời phật dạy.
Nếu ai mà nghiệp hỏa quấn thân sẽ không chịu được mà chết đi.
Đó cũng coi là một giải thoát.
Kiếp sau sẽ đầu thai vào gia đình tôi hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tốt hơn cái con mẹ các ngươi, các ngươi lúc nào cũng phật dạy cái này, phật dạy cái kia.
Trong khi đó các ngươi cấm chúng tôi giết thịt còn các ngươi thì giết người.
Các ngươi xứng đáng xuống mười tám tầng địa ngục.
Dường như mọi chuyện quá sức chịu đựng nên người mẹ kia đã không còn giữ ý tứ mà buông lời chửi bới.
Những người xung quanh thì dửng dưng như không có việc gì.
Họ trở nên vô cảm đến đáng sợ.
Có người thản nhiên nói.
"A di đà phật, đó chỉ là một đứa bé thôi.
Đẻ thêm đứa nữa là được."
"Đúng thế, không thể vấy bẩn phật quy."
"Hình như cô ta vừa chửi tục kìa.
A di đà phật, đó là khẩu nghiệp, khẩu nghiệp đó."
Ngay lập tức chấp pháp lại đi tới bắt lấy bà mẹ mà kéo tới pháp đường mà hành hình công khai.
Bà mẹ kia vẫn không ngừng kêu gào.
"Các ngươi có giỏi thì giết ta đi.
Còn các ngươi nữa, một đám vô tình.
Các ngươi suốt ngày chỉ biết giấu giếm mà làm việc xấu.
Lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo.
Thím Lý, Hôm trước ta thấy thím ăn trộm trứng gà nhà bà Vương mà ăn.
Con gà nó cực khổ đẻ ra quả trứng, thậm trí nó còn chưa thành hình bà đã ăn.
Thật là ác độc.
Còn ngươi nữa, lão Chung.
Tháng trước ngày mùng một mà ngươi không giữ giới.
Ngươi lại làm chuyện đó với vợ của ngươi.
Ngươi nghĩ không ai biết nhưng ta ở sát vách sao có thể không hay.
Hôm nay khi con ta gặp chuyện thì tất cả các ngươi chỉ biết im lặng mà giao giảng phật pháp.
Sao, các ngươi có dám nói sự thật không ha ha."
Bà mẹ vừa bị đánh vừa chỉ tay vào những người vây xem mà mắng chửi.
Vạch trần hết những thứ họ giấu đi bấy lâu nay.
Mặc dù không có bằng chứng thì không thể làm gì nhưng với một bà mẹ mất đi đứa con mình yêu thương thì không còn quan trọng.
Nước mắt bà ta trào ra cả máu nhưng bà ta cũng vẫn không ngừng mắng chửi.
Bà ta lại chỉ vào đám chấp pháp mà nói.
"Ha ha, các người nghĩ mình chấp pháp thì làm gì cũng được sao.
Nhà ta ba đời nấu rượu, từ mùi cơ thể các ngươi là ta biết các ngươi đã uống rượu.
Cái gì mà chấp pháp, cái gì mà giữ giới, cái gì mà phật quy."
Nghe đến đây, đám chấp pháp như chột dạ mà ra tay mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc thì bà mẹ kia cũng đã bị đánh chết.
Lúc này đám chấp pháp mới buông gậy xuống.
"A di đà phật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khẩu nghiệp dẫn tới nghiệp hỏa quấn thân quá nhiều."
Chết là giải thoát cho họ.
Tất cả người dân đồng thanh.
"A di đà phật."
Thấy cảnh này thì Pháp Chính ngơ người không thể thốt lên lời.
Gia Hân thì xách cổ lão Hỏa Tượng mà rít gào:
"Ngươi, con mẹ ngươi.
Ngươi nhìn đi, ngươi bảo họ không sao mà.
Giờ ngươi nhìn đi.
Họ chết cả rồi đó."
Hỏa Tượng ấp úng trả lời.
"A di đà phật, đó, đó có lẽ là do nghiệp hỏa."
Lúc này Hỏa Tượng cũng không còn giữ được đạo tâm.
Đã hơn hai tháng hắn trải nghiệm hồng trần.
Những gì hắn thấy khác xa với những gì hắn tưởng tượng.
Có lẽ do hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, đã cao cao tại thượng được sống trong nhung lụa nên không sao hiểu nổi sự khốn khổ của dân thường.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán thì chúng tôi cũng biết.
Hai mẹ con họ cũng quá khổ.
Người chồng bị ma thú giết chết.
Cặp mẹ góa con côi nương tựa vào nhau mà sống.
Kết quả vì một con muỗi mà phải táng thân nơi này.
Giờ cũng không có ai nhặt xác vì không ai muốn dính lấy nghiệp chướng.
Chúng tôi nghe thấy rất nhiều người nói những câu vô cùng khó nghe như.
"Họ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, chúng ta không nên động vào, sẽ bị cộng nghiệp đó."
"Họ chết là đáng, ai bảo “ trước mặt phật” mà lại sát sinh với khẩu nghiệp chứ."
Nghe tới đây chúng tôi vô cùng tức giận.
Lại có một bà lão nói:
"Thôi hay chúng ta làm phúc đi, đó cũng là điều phật dạy mà.
Đâu thể để họ phơi thây nơi này."
Nhưng ngay lập tức bị một đám đông lên án.
Một bà thân hình béo tốt tỏ vẻ khinh thường.
"Bà giỏi bà đi mà làm, phúc đức cái gì.
Ngày nào tôi chẳng ăn chay niệm phật rồi.
Mùng một với ngày dằm còn cúng tế, bố thí biết bao nhiêu không hết."
Có thể trước mặt chấp pháp họ đều tỏ vẻ đạo mạo nhưng khi không có ai thì họ đều lộ ra khuyết điểm của chính mình.
Phật là một hình mẫu hoàn hảo nhưng con người sinh luôn có đầy dẫy thiếu xót.
Chúng ta phải rèn luyện để hoàn thiện chính mình chứ không phải cố găgs che giấu, để tỏ ra giống Phật như thế này.
A DI ĐÀ PHẬT!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro