Ảnh Giới

Nhiệm Vụ Cuối C...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Sau khi kiểm kê qua thì tôi không thấy có kẻ nào có dấu hiệu sự sống.

Tôi cũng dùng thuật giả kim tạo hỏa cầu mà thiêu đốt hết thảy.

Đang định rời đi thì tôi chợt nhớ tới.

Vẫn còn thiếu một người.

Tôi vội dùng thần thức quét tìm cũng không hề thấy.

Kẻ đó không ai khác chính là Triệu Vân.

Chuyện gì đây, rõ ràng vừa nãy tôi đã thấy hắn bị một kiếm đâm chết rồi mà.

Thần thức của tôi không thể sai được.

Tim hắn đã ngừng đập.

Nghĩ tới đây tôi liền cười khổ vì quên mất mình đang ở Ảnh Giới.

Ở đây thì cơ thể chỉ như một cái áo da.

Trái tim dù có nổ tung thì vẫn có nhiều cách để sống sót.

Hi vọng tên đó sẽ không tiết lộ mọi chuyện.

Tôi nhanh chóng tiến tới một căn phòng bí mật đã quan sát được trước đó.

Tôi giải trừ hợp thể với Cự Phách rồi tiến vào căn phòng.

Ở trong này những con robot đang rơi vào trạng thái ngủ đông để trách bị phát hiện.

Sau một hồi quan sát thì tôi đã biết chỗ khởi động lại căn phòng.

Tôi nhanh chóng phát động AI truyền virut khống chế đám robot rồi khởi động lại căn phòng.

Đèn điện nhấp nháy sáng lên.

Những con robot bắt đầu hoạt động trở lại.

Tôi nhanh chóng tra được rất nhiều thông tin liên quan đến những thí nghiệm cải tạo gen, công nghệ robot của đất nước này.

Có thể những kiến thức này không quá bí mật nhưng ở đất nước con người thì chúng bị cấm để đảm bảo con người không có sự phát triển sai lệch.

Sau khi lấy toàn bộ thông tin thì tôi kích hoạt chế độ tự hủy cho căn cứ này rồi lên Cự Phách rời khỏi.

Tôi không về học viện ngay mà tìm một thành phố rồi giả dạng chạy trốn tới đó.

Đây là cách tốt nhất để thoát khỏi điều tra sau khi toàn đội bị tiêu diệt.

Tôi nhanh chóng thả đám người Vô Song, Tử Thần, Lưu Tinh ra.

Sau khi được thả ra ngoài Vô Song vội nói.

"Hoàng Thao, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người nhìn tôi đầy mong chờ.

Nhưng để tránh họ gặp rắc rối nên tôi biên ra một câu chuyện.

"Có một chiến xa lạ bên quân robot xuất hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nó vô cùng mạnh nên đã tiêu diệt hết thảy.

Tôi nhờ vào sự cường hãn mà đưa mọi người rời đi.

Cũng may là con robot đó không đuổi theo."

Nghe vậy, họ cũng rất nghi hoặc nhưng họ cũng hiểu rằng mọi chuyện đã vô cùng rắc rối.

Biết càng nhiều thì rắc rối chỉ càng lớn mà thôi.

Chúng tôi nhanh chóng báo cáo thông qua cứ điểm ở tòa thành này rồi trở về học viện.

Sau khi về thì kì lạ lại không có ai điều tra.

Rất có thể bên phía Quân Mạc Tà cũng sợ khi điều tra sẽ để lại dấu vết là hắn đã nhúng tay.

Điều đặc biệt là ngoài bốn chúng tôi thì vẫn còn một người là Triệu Vân quay trở về.

Tôi nhanh chóng tới gặp hắn.

Thấy tôi, hắn cố tình né tránh nhưng tôi nhanh chóng chặn lại.

"Đứng lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu"

Triệu Vân thở dài.

"Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn sống nên mới tới cầu xin họ."

Tôi khá nghi hoặc vì sao hắn còn sống nên hỏi tiếp.

"Sao cậu còn sống?"

Biết không giấu được hắn liền trả lời ngay.

"Hài, được rồi.

Để tôi kể cho cậu nghe.

Kì thực đó là phương pháp bảo mệnh của tôi.

Khi cơ thể của tôi bị thương chiến xa sẽ tự động quan sát tình huống.

Khi không có ai chú ý sẽ lập tức cắt đầu của tôi, bảo quản nó rồi trở về nhà.

Ở đây tôi sẽ được nối đầu mới."

"Tức là nhà cậu có thân thể phù hợp với cậu?"

"Không? Đó là một thể xác khác của tôi.

Khi sinh ra thì từ tế bào gốc ở dây rốn sẽ được gia đình tôi tạo ra những thân thể nhân tạo.

Những thân thể này sẽ được dùng thay thế khi tôi bị bệnh hoặc gặp chuyện không may như mất tay, mất chân.

Kì thực đây là chuyện hết sức bình thường nhưng vì chi phí vô cùng tốn kèm nên không phải gia đình nào cũng có."

Tôi khá bất ngờ với câu trả lời này. Tôi hỏi tiếp.

"Vậy cậu có biết vì sao chúng tôi thoát được về đây không?"

"Tôi không rõ? Nghe nói là quân đội robot phản công và các cậu may mắn trốn về được."

Tôi nhìn hắn rất lâu, xác định sóng não của hắn không có nhiều thay đổi chứng tỏ hắn không hề nói dối.

Tôi cũng không làm khó hắn mà rời khỏi đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cứ như vậy chúng tôi bình yên kết thúc ba tháng học tập ở học viện.

Sau khi kết thúc ba tháng thì thành tích của chúng tôi sẽ được công khai để các chiến đội chiêu mộ.

Vô Song và Tử Thần luôn thể hiện xuất sắc nên rất nhanh có các chiến đội cường đại lựa chọn.

Lưu Tinh cũng có chiến đội riêng cho mình.

Còn tôi thì lại không có mấy chiến đội chịu chọn vì thành tích quá kém.

Đang chán nản thì tôi nhận được tin nhắn từ Phi Phong.

"Sau khi kết thúc nhiệm vụ cuối cùng thì tới gặp tôi nha."

Nhiệm vụ cuối cùng kì thật là nhiệm vụ trước lúc tốt nghiệp.

Đây giống kiểu đồ án vậy.

Nhiệm vụ sẽ không hề có sự can dự, giúp đỡ gì mà hoàn toàn là tân sinh tự hoàn thành và nó sẽ diễn ra từ ba tháng tới một năm.

Tất nhiên là tùy cấp độ nhiệm vụ vẫn sẽ có thành viên cũ nhưng họ vẫn tuân thủ quy tắc là để chúng tôi tự hoàn thành.

Rất nhanh tôi nhận được thông tin từ học viện.

Nhiệm vụ lần này là tiêu diệt một đám robot đang tiến đến một ngôi làng phía đông.

Chúng tôi được tới đó thực chiến, quan sát trận đấu để cảm nhận chứ chủ lực vẫn sẽ là những thành viên lâu năm.

Tôi nhanh chóng chào tạm biệt Phi Phong đi ra tàu sân bay.

Lần này chỉ có tôi và một nhóm tân sinh không quen khác.

Mười phút sau chúng tôi đã có mặt gần khu vực đám robot.

Đám robot lần này có 15 con hình người, 5 con hình thú và ba con hình chiến cơ.

Chúng tôi nhanh chóng kích hoạt chiến xa lao vào trận chiến.

Những thành viên con nhà giàu đều đã quen thuộc với chiến xa.

Chưa kể chúng có tiền để nâng cấp trang thiết bị theo sở thích nên chúng di chuyển cực nhanh.

Họ kích hoạt phi hành lao tới bắn giết.

Tôi thì chỉ có thể chạy bộ phía sau.

Lúc tới chiến trường chưa kịp làm gì vậy mà mọi chuyện đã kết thúc.

Cảm giác háo hức lúc trước chẳng còn lại gì mà chỉ còn chán nản.

Đám nhà giàu thấy vậy thì châm chọc.

"Haha, đám phế vật.

Lần sau muốn tới chiến trường thì nhanh cái chân lên."

Tôi không rảnh mà đi nói chuyện với đám nhóc con này nên lặng lẽ lên tàu bay trở về căn cứ.

Mỗi ngày chúng tôi đều được tham gia vào các cuộc chiến nhỏ như vậy.

Mới đầu thì đám nhà giàu kia còn háo hức, về sau chúng đùn đẩy hết cho chúng tôi.

Chúng nói bao giờ có robot cấp cao thì chúng mới sẽ ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0