Ảnh Giới

Phá Hủy Máy Cấm...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Lần này nhờ có gen cải tạo mà phản ứng của mọi người cũng khá hơn.

Không có ai bị thương cả chỉ là những kẻ bắn tên xong lại nhanh chóng lẩn mất.

Những ngày tiếp theo chúng tôi liên tục phải đối đầu với những người cải tạo gen.

Có kẻ mình người nhưng đầu, tay đều là hổ.

Có kẻ lại như tinh tinh hung mãnh.

Lại có những kẻ leo trèo như khỉ.

Nói tóm lại là vô cùng quỷ dị.

Cũng may vũ khí của chúng khá thô sơ nên không gây được quá nhiều thương tổn cho chúng tôi.

Đêm thứ ba chúng tôi lại bị đám bắn tên đánh lén.

Bây giờ mắt ai cũng thâm xì đầy mệt mỏi, tròng mắt cũng đỏ ngầu vì thiếu ngủ và phải chiến đấu.

Biết nếu không thể giải quyết việc này thì chỉ một, hai ngày nữa thì đám Hồng Liên sẽ sụp đổ hoặc phát điên.

Khi đám bắt tên rút lui tôi nói với Phi Phong.

"Cô ở lại bảo về mọi người, tôi đi có chút việc."

Phi Phong tỏ ra nghi hoặc.

"Khoan đã, cậu đi đâu?"

Mặc kệ Phi Phong gọi với, tôi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Với thần thức và sức mạnh cơ thể nên tôi rất nhanh đã bắt kịp đám đánh lén.

Ngụy trang theo đúng phong cách của bộ đội cụ hồ nên tôi không bị phát hiện.

Đám đánh lén chạy rất nhanh.

Sau một giờ chúng tới một cái cây cao.

Tôi quan sát thấy chúng đang quỳ trước cái cây.

Tôi thầm nghĩ, bọn này bị điên hay sao thì có một con chim rất lớn từ trên cây đáp xuống.

Nhìn kĩ lại thì tôi mới nhận ra đây là một người không có tay mà chỉ có một đôi cánh và cặp chân chim.

Đôi mắt hắn tròn vo, phát ra ánh sáng dưới ánh trăng.

Thấy vậy tôi cũng đoán, đây có lẽ chính là một kẻ lai cú mèo hoặc đại bàng.

Chúng có thể quan sát từ xa.

Sau khi nắm được tình hình.

Tôi nhanh chóng quay lại chỗ mọi người tập trung.

Lúc này trời đã hửng sáng, khi mà tôi vừa quay về thì Hồng Liên đã chất vấn.

"Cậu đi đâu mà giờ mới về?"

Tôi đáp lại.

"Tôi đi điều tra tình hình thôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Hồng Liên có vẻ không vui.

Cô nói.

"Hừ thật sự chỉ là điều tra tình hình không hay là đi mật báo để quân địch tới đây?"

Thấy Hồng Liên chất vấn tôi thì Phi Phong nhảy ra bênh vực.

"Chị nói gì vậy, Hoàng Thao không phải người như vậy.

Hôm trước cậu ấy còn đưa cho chúng ta thuốc gen."

Hồng Liên hừ lạnh.

"Hừ, vậy em giải thích sao về việc chúng ta liên tục bị tập kích mấy ngày nay?"

"Cái này...."

Tôi lúc này mới chen vào.

"Là do địch nhân có một người chim có năng lực quan sát từ xa."

Mặc dù đã cố giải thích nhưng Hồng Liên vẫn không hết nghi ngờ.

"Vậy ngươi giải thích sao về trạng thái cơ thể cũng như thuốc gen của ngươi.

Đừng bảo ngươi vô tình có được nha?"

Nghe tới đây tôi biết là không thể giải thích thêm nữa.

Những người khác thì không nói gì.

Mặc dù Phi Phong vẫn bảo vệ tôi nhưng chuyện tình cảm càng miễn cưỡng sẽ càng khó hàn gắn.

Tôi đành nói.

"Thôi được rồi.

Nếu mọi người không tin tôi thì tôi sẽ hành động một mình.

Tôi sẽ tới trung tâm vùng đất này rồi phá hủy máy hủy năng lượng.

Nếu thành công thì sẽ chứng minh là tôi không có ý xấu gì cả."

Nghe tôi nói vậy thì Phi Phong vội ngăn cản.

"Đừng, như vậy quá nguy hiểm."

Tôi an ủi cô.

"Không sao đâu, một mình tôi hành động thì mục tiêu sẽ giảm đi cũng có thể dẫn dắt sự chú ý của địch.

Cô cũng biết thực lực của tôi mà.

Yên tâm đi."

Rồi cũng không nói nhiều nữa.

Tôi trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng về phía trung tâm vùng đất.

Quả nhiên như tôi dự đoán.

Đa phần các kẻ địch đều nhắm tới tôi nhưng giờ tôi không cần phải che giấu thực lực.

Với sức mạnh thể phách cường đại tôi nhanh chóng tiêu diệt hết kẻ địch cản đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù không thể thi triển kĩ năng hay thần thông nhưng những sát thương cơ bản lại không thể khiến tôi bị thương.

Phải biết khi tới thế giới này tôi cảm thấy nguy cơ chỉ là do những vũ khí như tia chết chóc, đạn laze hay bom nguyên tử mini mà thôi.

Chứ những vũ khí thông thường thực sụ với tôi không có chút uy hiếp.

Càng tiến vào sâu thì địch nhân càng nhiều, hầu hết đều là sản phẩm lai tạo mà thành.

Bộ dạng cơ bản đều là nửa người nửa thú và sở hữu nhưng năng lực độc nhất của động vật.

Nếu trong thế giới người thường thì họ rất mạnh nhưng trước khoa học kĩ thuật hay thế giới tu tiên thì họ chỉ giống như thu khí, tụ khí sĩ mà thôi.

Chỉ trong vòng ba ngày di chuyển không nghỉ ngơi tôi đã tới được trung tâm vùng đất.

Ở đây tôi thấy có một tòa tháp cao có dạng lục thất giác nhọn.

Mỗi mặt đều có đầy hoa văn loằng ngoằng và những bức tranh nhằm ám chỉ việc phải tiêu diệt người xâm nhập nếu không cả vùng đất sẽ bị hủy diệt.

Đây giống như một điều tiên tri nhưng nó cũng có thể chỉ là điều tất yếu.

Dưới sự chống trả toàn lực của những dị nhân ở vùng đất này tôi đã mạnh mẽ mà tiến nhập vào bên trong.

Tôi biết nếu làm vậy rất có thể hủy diệt hết con người nơi đây.

Với họ việc chống lại chúng tôi đôi khi chỉ là một việc phải làm để sinh tồn mà thôi.

Nhưng biết làm sao được, chúng tôi vốn là hai chủng tộc, hai lí tưởng khác nhau.

Nó cũng chỉ giống như việc chúng tôi đối đầu với người robot mà thôi.

Tiến vào trong, đập vào mắt tôi là một siêu máy tính.

Nó liên tục tính toán, phân tích, tổng hợp và triết xuất thuốc gen.

Phải nói ở đây giống một công xưởng hơn.

Trung tâm chiếc máy là một cái máy phát làm nhiễu loạn năng lượng nên gần như tất cả vùng đất chỉ có chiếc máy này là thứ khoa học kĩ thuật duy nhất hoạt động.

Tôi không vội mà đi quanh xem xét một vòng.

Cơ bản thì chiếc máy giống như một mạch điện khổng lồ với các đường đi chằng chịt.

Một bên là hàng loạt thuốc gen thành phẩm được sản xuất ra và rất nhiều tài liệu liên quan.

Tôi nhanh chóng sử dụng AI của mình.

"Như Mộng, sử dụng chức năng sao lưu sao chép toàn bộ tài liệu cho tôi."

Kết quả không một tiếng đáp lại.

Lúc này tôi mới nhớ ra rằng quanh đây năng lượng vẫn bị nhiễu loạn.

Tôi nhanh chóng tiến sát cái mày để tiến hành sao chép bằng tay.

Cũng may Cự Phách thuộc dạng chiến xa cổ nên có vẫn có cáp nối.

Sau khi kết nối thì đã có thể hoạt động trở lại và bắt đầu hách vào hệ thống rồi sao chép dữ liệu.

Lượng dữ liệu khổng lồ tới lỗi dù cho là người tu tiên nhìn qua là nhớ, có lẽ cũng mất vài năm để nhớ hết.

Đúng là thời kì công nghệ hiện đại tốt thật.

Sau một ngày, khi đã xem xét không còn bỏ sót bất kì điều gì thì tôi thu đống thuốc gen lại rồi phá hủy chiếc máy cấm năng lượng này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0