Ảnh Giới

Ta Thích Nàng

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Nhưng khi quay lại thì thật bất ngờ, cánh cửa khi nãy đa biến mất.

Tôi đang định trách móc thì nhận ra chúng tôi lại đang ở giữa vườn đào.

Khung cảnh xoay chuyển trong vô thức mà đến bản thân tôi cũng không nhận ra.

Phải biết là cảnh giới linh hồn của tôi không thấp, ấy vậy mà trước sức mạnh ở đây cũng vô dụng.

Tôi chỉ thấy cô gái kia xuất hiện bên dưới một gốc đào đại thụ.

Cây đào này cao tới hàng chục mét, cành hoa xum xuê.

Mỗi lần gió thổi là lại có những cánh đạo hồng hồng rơi xuống.

Bên cạnh nàng là một cái bàn.

Trên cái bàn là một bình trà đã được pha đang nghi ngút khói.

Cô gái lúc nãy lại trở lại vẻ tiên phong đạo cốt ban đầu, cô nhìn tôi cười nói.

"Mời công tử ngồi."

Nghe vậy tôi hơi không biết phải nói gì.

"Cô ...."

Tôi định nói vài câu tức giận nhưng nhìn nàng lại không sao thốt thành lời.

Thế là tôi lại nghe theo mà ngồi xuống.

Lần này tôi đã bình tĩnh hơn liền cất lời hỏi.

"Hai người bạn đi cùng tôi giờ họ sao rồi?"

Nàng không trả lời ngay mà nghiêng đầu nhìn tôi.

Cái nhìn của nàng khiến tôi rất khó chịu vì bối rối.

Nhưng lần này tôi lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.

Tôi tin nếu nàng thực sự muốn làm gì tôi thì tôi cũng không thể chạy thoát được.

Nàng thấy hành động của tôi thì mới nở nụ cười nói.

"Họ không sao, ta chỉ khiến họ lạc đường chút thôi."

Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì họ không sao.

Tôi lại nhìn nàng mà tiếp tục hỏi.

"Vậy tại sao cô nương lại muốn gặp mặt ta."

Cô ấy rót cho tôi một chén trà, ra hiệu rằng uống đi rồi cô ấy sẽ nói.

Tôi liền đưa tay ra cầm chén trà, đưa lên miệng tu cái "ực" hết sạch.

Thấy tôi uống vậy nàng ấy vẫn chỉ cười, lại đưa tay rót đầy cho tôi.

Rồi sau đó cô mới bắt đầu tiếp tục câu chuyện

"Ta thấy công tử không giống người nơi đây.

Ta không cảm thấy ngài không có linh lực nhưng lại có thể hấp thu lực lượng trong này."

Tôi biết là mình không thể giấu giếm năng lực nhưng tôi cũng không thể nói mình đến từ đất nước khác hay là người xuyên không, vì thế tôi hỏi để đánh trống lảng.

"Vậy đây là đâu?"

Cô ấy đưa tay ra đỡ một cánh hoa đào lên tay rồi nhẹ nhàng thổi vào mặt tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi chỉ thấy một hương thơm khiến tôi như muốn hít lấy hít để.

Cô ấy thấy phản ứng bối rối của tôi liền che miệng cười khúc khích rồi nói.

"Đây vốn là một bức họa, còn ta là một linh hồn chẳng may lạc vào đây."

Tôi nghe vậy thì cũng hiểu đại khái mọi chuyện.

Tôi liền hỏi thẳng.

"Liệu cô có thể thả chúng tôi ra ngoài không?"

Nghe vậy thì vẻ mặt nàng tự dưng trở nên buồn bã.

Thậm chí tôi còn thấy đôi mắt nàng như đang rưng rưng.

Tôi khôn kiềm được mà nói.

"Nếu nàng có chuyện gì, có thể chia sẻ với ta không?"

Nghe thế nàng mới trở lại vẻ bình thường.

Nàng tự nhấp 1 chén trà rồi bắt đầu kể.

"Ta vốn là một tà linh.

Trải qua trăm ngàn năm ta thức tỉnh nhưng không thể nào thoát ra được.

Trải qua hàng ngàn người chủ ta đã chứng kiến đủ thứ chuyện trên đời.

Ta rất chán ghét thế giới dơ bẩn ngoài kia nhưng cũng khao khát có được một người bạn hiểu ta, cùng ta tâm sự.

Không biết công tử có nguyện ý cùng ta tâm sự hết đêm nay."

Nghe vậy tôi liền lập tức đồng ý.

Trên đời này, kẻ nguyện ý kể chuyện của mình cho người khác thì một là coi đối phương là tri kỉ, hai là coi đối phương làm công cụ kể xong rồi gϊếŧ.

Tất nhiên là tôi không hi vọng là sau khi nghe chuyện xong lại được nghe câu: "Xin lỗi huynh, vì huynh đã biết quá nhiều."

Nói vậy thôi chứ tôi vẫn đồng ý.

"Được, mời tiểu thư cứ nói."

Quả thực tôi dù lo lắng cho Hỏa Phụng và Lạc Lạc nhưng nhiều hơn là tôi muốn nghe chuyện của cô ấy.

Đây không phải là tò mò mà là một sự khao khát muốn biết nhiều hơn về đối phương.

Nàng lấy ra một chiếc lược, một cái gương, bắt đầu vừa chải đầu vừa nói.

"Nói về truyện của ta, phải kể về Một trăm năm trước.

Ta thức tỉnh linh trí, trở thành một tà linh.

Cũng vì vậy ta trở thành một món trân bảo được biết bao người săn đón.

Nhưng cũng vì ta mà biết bao người gặp họa sát thân.

Trải qua hàng trăm đời chủ, ta trải nghiệm đủ thế thái nhân gian nhưng ta lại mãi vẫn bị nhốt trong bức tranh này.

Ta bắt đầu hấp thụ oán khí đất trời, nâng cao tu vi.

Ta muốn thoát dùng lực chính mình thoát khỏi bức tranh này.

Nhưng cũng từ đó, chỉ cần là kẻ ác có được ta, ta sẽ khiến hắn nhà tan cửa nát.

Và cũng từ đó, ta nổi tiếng là bức Họa Huyết.

Ài, trước có một vị tu tiên có được ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù rất cố gắng nhưng hắn cũng không thể phá hủy ta.

Sợ ta gây họa cho thiên hạ hắn liền đem ta vào trong rừng để ta không còn gây họa.

Nhưng hắn không biết rằng những kẻ ta gϊếŧ đều là những kẻ đáng chết.

Huynh nói xem ta có làm sai không?

Lại nói, vài năm gần đây có một con báo thành tinh tới đây.

Nhờ vậy có rất nhiều người đến.

Ta cũng sẽ khảo nghiệm họ xem chúng là người tốt hay xấu nhưng chẳng ai là thoát ra được cám dỗ.

Thế là tà liền gϊếŧ chúng vì tất cả chúng đều đáng chết.

Huynh nói xem có đúng không?

Chỉ có huynh là không như vậy."

Tôi vội cắt ngang.

"Cám dỗ là cái gì chứ?"

Nàng cũng không để tôi chờ lâu mà trả lời.

"Cửa đầu tiên chính là du͙© vọиɠ.

Tất cả những kẻ không trải qua được ta đều lưu chúng lại mộng cảnh.

Ta sẽ tạo ra của cải, mỹ nữ, công pháp dựa trên du͙© vọиɠ của họ.

Trăm năm nay chỉ có duy nhất tên đạo sĩ thối đã đem ta để ở đây là vượt qua được.

Ngoài ra công tử là người thứ hai.

Tên kia già sắp xuống lỗ nên không tính làm gì nhưng ta thực sự tò mò vì sao công tử lại không bị ta dụ hoặc."

Nghe vậy tôi liền trả lời theo bản năng.

"Vì ta thích nàng?"

"Thích ta?"

Nghe nàng hỏi lại, tôi biết mình nói hớ vội vã giải thích.

"À thì vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp của người con gái mà ta hằng ao ước.

Không biết vì sao, nhưng ta thực sự thấy nàng quá đẹp, quá hấp dẫn nhưng chỉ là sự thuần túy của trái tim.

Chỉ là khi nàng thể hiện thái độ kia thì hình ảnh đó khiến ta chán ghét.

Bởi vậy ta đã muốn rời đi."

Nghe vậy nàng cũng hơi bất ngờ.

Nàng xoay người đi, cười nhẹ nhàng nhưng nước mắt thì lại bắt đầu rơi.

Sợ bị tôi phát hiện nàng vội lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đó.

Sau đó nàng bắt đầu đứng dậy.

Tiếng đàn bắt đầu vang vọng trong không trung.

Nàng bắt đầu ca, bắt đầu múa, chỉ là giọng hát rất thê lương.

Vài trăm năm nàng tìm một người khiến nàng rung động nhưng khi kiếm được rồi thì sao đây.

Nàng vẫn chỉ là một tà linh, làm sao có thể thoát ra ngoài bức tranh, làm sao có thể sống như người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0