Tới Kinh Đô
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-20 22:33:07
Nửa năm sau tôi đã đến được kinh đô.
Kinh đô khác hẳn với các khu vực biên cảnh.
Nơi đây đầy rẫy nhưng tòa tháp cao.
Có những cái phải cao tới vài chục tầng.
Những tòa tháp này đều được sơn son thiếp vàng vô cùng hoa lệ.
Người dân nơi đây ăn mặc khá thoáng mát và đẹp đẽ.
Phải nói khung cảnh nơi đây khác hoàn toàn giống như bên ngoài rìa biên giới.
Sự khác biệt giống như thiên đường và địa ngục vậy.
Tôi nhanh chân bước đến khu vực đăng kí cuộc thi dành cho vu sư.
Vì đây là cuộc thi lớn nhất cả nước được tổ chức sau khi cuộc chiến xảy ra.
Cũng vì thế mọi việc đều được chỉ dẫn rất rõ ràng.
Chỉ cần tùy tiện hỏi một người dân là có thể tìm được.
Đang đứng xếp hàng đăng kí thì bỗng nghe ở phía xa có một tiếng quát rất ngứa tai.
"Mau cút về ngôi làng của ngươi đi.
Đồ nhà quê."
Tôi quay lại thì thấy một thanh niên cũng trạc tuổi tôi.
Trên người là một bộ đồ rách rưới cũng giống tôi.
Hắn đang bị một tên thanh niên ăn mặc một bộ đồ hoàng kim và một đám tùy tùng quây lại.
Tên ăn mặc hoàng kim thì cưỡi trên người một con voi có bảy chiếc ngà vô cùng oai vệ.
Tên thanh niên rách rưới kia có vẻ cũng không phải là người dễ bắt nạt.
"Làm sao, người cướp cây hoàng kim ngải của ta rồi muốn đuổi ta đi à?"
Chỉ thấy tên mặc hoàng kim nở nụ cười khinh thường.
"Ta lấy cây ngải của ngươi thì đã là để mắt ngươi rồi.
Còn không mau cút đi."
Lúc này rất nhiều người đưa mắt nhìn hắn.
Trong mắt những người ăn mặc rách rưới thì vô cùng phẫn nộ nhưng vẻ mặt những người ở hoàng đô này thì chỉ xem đó là việc bình thường.
Cảm thấy khá bức xúc tôi liền cười dài.
"Thì ra chúng ta ở ngoài biên giới liều mạng ngăn cản ma trùng xâm lấn để đổi lại kết quả như vậy.
Phải chịu khổ đã đành, khi tới kinh đô còn bị bắt nạt.
Hay lắm.
Nếu hoàng đô muốn đuổi chúng ta đi thì mười năm nữa xin đừng gọi chúng ta đứng lên nữa."
Âm thanh của tôi dưới sự thôi động của linh lực nên truyện rất xa.
Nó như đánh thẳng vào tâm thức của mỗi người.
Đặc biệt là những người tới tù vùng ngoài kinh đô.
Rất nhiều người đang xếp hàng đều quay lại, lên tiếng đồng tình.
Nhưng dường như tên mặc áo hoàng kim chẳng thèm quan tâm.
Hắn nói.
"Các ngươi thì là thứ gì.
Các ngươi chỉ là một đám dân đen.
Nhiệm vụ của các ngươi là ở ngoài biên cảnh hi sinh bảo vệ cho hòa bình đất nước.
Các ngươi mà dám chống lại thì chỉ có một con đường chết mà thôi."
Thật không ngờ ở đất nước này lại thối nát đến vậy.
Tôi tức mình lớn tiếng.
"Hay lắm.
Chúng ta cực khổ tu luyện hóa ra chỉ là con chó làm việc cho hoàng đô.
Ngày hôm nay tới đây nghĩ rằng sẽ đem vinh quang về cho ngôi làng ai ngờ là để bị sỉ nhục.
Vậy ta xin phép không tiếp tục bán mạng cho đất nước này rồi nhận lại sự khinh thường nữa."
Nói rồi tôi quay lưng rời đi.
Nhiều người cũng nhao nhao toan quay bước.
Ngay lúc này thì có một tiếng từ trên trời hạ xuống.
"Các vị vu sư xin dừng bước.
Theo lệnh hoàng đế, tước bỏ tư cách thi đấu lần này của Huyết Ngạo.
Lập tức trả lại đồ cho người thanh niên kia.
Và phải xin lỗi toàn bộ vu sư ở đây."
Tiếng nói vô cùng uy nghiêm không cho phép phản kháng.
Nghe thấy tiếng nói này tên mặc áo gấm mang tên Huyết Ngạo sắc mặt tái mét.
Không dám kháng cự vội vã trả lại đồ cho thanh niên rách rưới sau đó chắp tay xin lỗi mọi người rồi cắp đít rời đi.
Thời nào cũng vậy.
Dân chính là cội nguồn của đất nước.
Chỉ cần dân chúng đồng lòng thì nhà nước sẽ luôn đảm bảo quyền lợi cho nhân dân.
Nói về hết Huyết Ngạo kia.
Trước khi rời đi hắn đưa mắt nhìn tôi đầy căm thù.
Có lẽ lần này tôi đã khiến hắn vô cùng mất mặt.
Hắn vốn là con trai một vị tướng quân trong thành nên vô cùng kiêu ngạo, hống hách.
Đặc biệt ở phía tây năm nay ma thú quá cường đại.
Cha hắn đã tự mình dẫn đội đi tiêu diệt.
Vì thế uy vọng của gia tộc hắn trong hoàng thành rất lớn.
Hoàng thành bản chất là nơi quy tụ của rất nhiều thiên tài và những nhân vật cường đại.
Chỉ cần ở trong hoàng thành là có thể nhận được ưu đãi vô cùng lớn.
Chỉ khi gặp ma thú cường đại công kích mới phải đi ra chiến trường.
Tuy nhiên thiên tài mọc lên lớp lớp vì thế đối với con em trong các gia tộc.
Nếu không thể khẳng định bản thân sẽ bị đẩy ra phía bên ngoài hoàng thành.
Việc tôi khiến cho tên Huyết Ngạo kia không thể tham gia tranh tài cũng giống như việc đang khiến hắn phải cút ra ngoài biên ải vậy.
Vì thế hắn chắc chắn sẽ hận tôi đến xương tủy.
Tôi không biết điều đó.
Tôi cũng không biết rằng mười vị trí đầu trong cuộc thi lần này nếu là người ngoài thành có thể ở lại trong thành học tập, thăng quan tiến chức.
Còn lại chỉ nhận được những phần thưởng giá trị.
Mà nhân cơ hội lần này cũng là điều kiện loại bỏ những con em thế gia yếu đuối.
Đó là lý do những tên công tử quần là áo lượt kia luôn tìm cách khiến chúng tôi cút khỏi hoàng thành càng sớm càng tốt.
Chỉ tiếc tên Huyết Ngạo kia quá ngu ngốc khiến cho hắn trực tiếp bị loại bỏ.
Chắc chắn lần này gia tộc hắn sẽ cho hắn ra rìa.
Sau khi đăng kí xong tôi đã được phân ở trong một phòng trọ, chuẩn bị cho một tháng sau tham gia đại hội vu sư.
Tuy nhiên đêm hôm đó, khi tôi đang đắm mình tu luyện thì bỗng cơ thể trở nên nóng rực.
Máu huyết thì sôi sục.
Tôi vội vã dùng lực lượng áp chế.
Đây có lẽ là một vu sư cường đại đang dùng vu thuật tấn công tôi từ xa.
Hắn không biết rằng tuy khả năng điều khiển thiên địa của tôi không có gì đáng nói.
Tôi cũng không thể phóng thích sức mạnh ra ngoài thiên địa nhưng cơ thể của tôi vẫn mạnh mẽ như cũ.
Là cảnh giới hóa thần, há có thể bị vu thuật tầm xa gây hại.
Nếu có cảnh giới triển linh ra tay thì may ra.
Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy khá khó chịu, phải sử dụng khả năng hấp thụ để giảm thiểu đau đớn.
Việc đó cứ thế diễn ra trong vòng một tuần mới kết thúc.
Hàng ngày vẫn có nhiều người tới đăng kí nhưng hầu hết những người này đều không muốn tiếp xúc với tôi.
Kể cả thanh niên bị bắt nạt hôm trước.
Có lẽ họ đã ngửi thấy mùi tôi bị chèn ép.
Hoặc có lẽ họ cũng sợ bị liên lụy.
Tôi không quan tâm nhiều lắm.
Nhưng mỗi ngày ra ngoài tôi vẫn đều cố tỏ ra bị thương, sắc mặt không tốt.
Không phải tôi sợ nhưng càng ít phiền phức sẽ càng tốt.
Kinh đô khác hẳn với các khu vực biên cảnh.
Nơi đây đầy rẫy nhưng tòa tháp cao.
Có những cái phải cao tới vài chục tầng.
Những tòa tháp này đều được sơn son thiếp vàng vô cùng hoa lệ.
Người dân nơi đây ăn mặc khá thoáng mát và đẹp đẽ.
Phải nói khung cảnh nơi đây khác hoàn toàn giống như bên ngoài rìa biên giới.
Sự khác biệt giống như thiên đường và địa ngục vậy.
Tôi nhanh chân bước đến khu vực đăng kí cuộc thi dành cho vu sư.
Vì đây là cuộc thi lớn nhất cả nước được tổ chức sau khi cuộc chiến xảy ra.
Cũng vì thế mọi việc đều được chỉ dẫn rất rõ ràng.
Chỉ cần tùy tiện hỏi một người dân là có thể tìm được.
Đang đứng xếp hàng đăng kí thì bỗng nghe ở phía xa có một tiếng quát rất ngứa tai.
"Mau cút về ngôi làng của ngươi đi.
Đồ nhà quê."
Tôi quay lại thì thấy một thanh niên cũng trạc tuổi tôi.
Trên người là một bộ đồ rách rưới cũng giống tôi.
Hắn đang bị một tên thanh niên ăn mặc một bộ đồ hoàng kim và một đám tùy tùng quây lại.
Tên ăn mặc hoàng kim thì cưỡi trên người một con voi có bảy chiếc ngà vô cùng oai vệ.
Tên thanh niên rách rưới kia có vẻ cũng không phải là người dễ bắt nạt.
"Làm sao, người cướp cây hoàng kim ngải của ta rồi muốn đuổi ta đi à?"
Chỉ thấy tên mặc hoàng kim nở nụ cười khinh thường.
"Ta lấy cây ngải của ngươi thì đã là để mắt ngươi rồi.
Còn không mau cút đi."
Lúc này rất nhiều người đưa mắt nhìn hắn.
Trong mắt những người ăn mặc rách rưới thì vô cùng phẫn nộ nhưng vẻ mặt những người ở hoàng đô này thì chỉ xem đó là việc bình thường.
Cảm thấy khá bức xúc tôi liền cười dài.
"Thì ra chúng ta ở ngoài biên giới liều mạng ngăn cản ma trùng xâm lấn để đổi lại kết quả như vậy.
Phải chịu khổ đã đành, khi tới kinh đô còn bị bắt nạt.
Hay lắm.
Nếu hoàng đô muốn đuổi chúng ta đi thì mười năm nữa xin đừng gọi chúng ta đứng lên nữa."
Âm thanh của tôi dưới sự thôi động của linh lực nên truyện rất xa.
Nó như đánh thẳng vào tâm thức của mỗi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là những người tới tù vùng ngoài kinh đô.
Rất nhiều người đang xếp hàng đều quay lại, lên tiếng đồng tình.
Nhưng dường như tên mặc áo hoàng kim chẳng thèm quan tâm.
Hắn nói.
"Các ngươi thì là thứ gì.
Các ngươi chỉ là một đám dân đen.
Nhiệm vụ của các ngươi là ở ngoài biên cảnh hi sinh bảo vệ cho hòa bình đất nước.
Các ngươi mà dám chống lại thì chỉ có một con đường chết mà thôi."
Thật không ngờ ở đất nước này lại thối nát đến vậy.
Tôi tức mình lớn tiếng.
"Hay lắm.
Chúng ta cực khổ tu luyện hóa ra chỉ là con chó làm việc cho hoàng đô.
Ngày hôm nay tới đây nghĩ rằng sẽ đem vinh quang về cho ngôi làng ai ngờ là để bị sỉ nhục.
Vậy ta xin phép không tiếp tục bán mạng cho đất nước này rồi nhận lại sự khinh thường nữa."
Nói rồi tôi quay lưng rời đi.
Nhiều người cũng nhao nhao toan quay bước.
Ngay lúc này thì có một tiếng từ trên trời hạ xuống.
"Các vị vu sư xin dừng bước.
Theo lệnh hoàng đế, tước bỏ tư cách thi đấu lần này của Huyết Ngạo.
Lập tức trả lại đồ cho người thanh niên kia.
Và phải xin lỗi toàn bộ vu sư ở đây."
Tiếng nói vô cùng uy nghiêm không cho phép phản kháng.
Nghe thấy tiếng nói này tên mặc áo gấm mang tên Huyết Ngạo sắc mặt tái mét.
Không dám kháng cự vội vã trả lại đồ cho thanh niên rách rưới sau đó chắp tay xin lỗi mọi người rồi cắp đít rời đi.
Thời nào cũng vậy.
Dân chính là cội nguồn của đất nước.
Chỉ cần dân chúng đồng lòng thì nhà nước sẽ luôn đảm bảo quyền lợi cho nhân dân.
Nói về hết Huyết Ngạo kia.
Trước khi rời đi hắn đưa mắt nhìn tôi đầy căm thù.
Có lẽ lần này tôi đã khiến hắn vô cùng mất mặt.
Hắn vốn là con trai một vị tướng quân trong thành nên vô cùng kiêu ngạo, hống hách.
Đặc biệt ở phía tây năm nay ma thú quá cường đại.
Cha hắn đã tự mình dẫn đội đi tiêu diệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế uy vọng của gia tộc hắn trong hoàng thành rất lớn.
Hoàng thành bản chất là nơi quy tụ của rất nhiều thiên tài và những nhân vật cường đại.
Chỉ cần ở trong hoàng thành là có thể nhận được ưu đãi vô cùng lớn.
Chỉ khi gặp ma thú cường đại công kích mới phải đi ra chiến trường.
Tuy nhiên thiên tài mọc lên lớp lớp vì thế đối với con em trong các gia tộc.
Nếu không thể khẳng định bản thân sẽ bị đẩy ra phía bên ngoài hoàng thành.
Việc tôi khiến cho tên Huyết Ngạo kia không thể tham gia tranh tài cũng giống như việc đang khiến hắn phải cút ra ngoài biên ải vậy.
Vì thế hắn chắc chắn sẽ hận tôi đến xương tủy.
Tôi không biết điều đó.
Tôi cũng không biết rằng mười vị trí đầu trong cuộc thi lần này nếu là người ngoài thành có thể ở lại trong thành học tập, thăng quan tiến chức.
Còn lại chỉ nhận được những phần thưởng giá trị.
Mà nhân cơ hội lần này cũng là điều kiện loại bỏ những con em thế gia yếu đuối.
Đó là lý do những tên công tử quần là áo lượt kia luôn tìm cách khiến chúng tôi cút khỏi hoàng thành càng sớm càng tốt.
Chỉ tiếc tên Huyết Ngạo kia quá ngu ngốc khiến cho hắn trực tiếp bị loại bỏ.
Chắc chắn lần này gia tộc hắn sẽ cho hắn ra rìa.
Sau khi đăng kí xong tôi đã được phân ở trong một phòng trọ, chuẩn bị cho một tháng sau tham gia đại hội vu sư.
Tuy nhiên đêm hôm đó, khi tôi đang đắm mình tu luyện thì bỗng cơ thể trở nên nóng rực.
Máu huyết thì sôi sục.
Tôi vội vã dùng lực lượng áp chế.
Đây có lẽ là một vu sư cường đại đang dùng vu thuật tấn công tôi từ xa.
Hắn không biết rằng tuy khả năng điều khiển thiên địa của tôi không có gì đáng nói.
Tôi cũng không thể phóng thích sức mạnh ra ngoài thiên địa nhưng cơ thể của tôi vẫn mạnh mẽ như cũ.
Là cảnh giới hóa thần, há có thể bị vu thuật tầm xa gây hại.
Nếu có cảnh giới triển linh ra tay thì may ra.
Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy khá khó chịu, phải sử dụng khả năng hấp thụ để giảm thiểu đau đớn.
Việc đó cứ thế diễn ra trong vòng một tuần mới kết thúc.
Hàng ngày vẫn có nhiều người tới đăng kí nhưng hầu hết những người này đều không muốn tiếp xúc với tôi.
Kể cả thanh niên bị bắt nạt hôm trước.
Có lẽ họ đã ngửi thấy mùi tôi bị chèn ép.
Hoặc có lẽ họ cũng sợ bị liên lụy.
Tôi không quan tâm nhiều lắm.
Nhưng mỗi ngày ra ngoài tôi vẫn đều cố tỏ ra bị thương, sắc mặt không tốt.
Không phải tôi sợ nhưng càng ít phiền phức sẽ càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro