Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Cặp Đôi Cùng Nh...
2024-10-01 00:27:00
Bác tài nhìn hai người trong gương chiếu hậu một lúc lâu rồi ngẩn ra, nhỏ giọng nói, "Đã cùng nhau về nhà rồi mà còn không quen biết, giới trẻ bây giờ chơi bạo thật."
Tô Hân nhất thời nghẹn họng, giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói cô, một cô gái trẻ, đang học tập tấm gương người tốt việc tốt, đưa một chàng trai cao mét tám về nhà sao?
Cuối cùng cũng đến nơi, bảo vệ cổng tiểu khu nhìn thấy Phó Lập Diệp liền kích động hô lên: “Phó thiếu gia, cậu đã về rồi! Sao lại bị thương thế này?”
Vừa nói ông ta vừa gọi điện thoại, “Phó lão gia, Phó thiếu gia đã về rồi."
Tô Hân không muốn can thiệp vào chuyện đoàn tụ gia đình người ta, “Người nhà anh sẽ ra đón ngay thôi, tôi đi đây."
Phó Lập Diệp quay người định cảm ơn Tô Hân, đã thấy bóng lưng cô khuất dần.
Tô Hân đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại, cô chưa trả tiền taxi.
Từ nội thành đi taxi ra ngoại thành đúng là quá đắt, hơn 200 tệ tiền xe, bây giờ cô thật sự không thể trả nổi. Nhưng cô lại ngại bảo người ta chở về nên đành chạy mất dạng.
Đợi đến lúc hai ông bà nhà họ Phó ra ngoài, Tô Hân đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
"Lập Diệp!" Mẹ Phó ôm chầm lấy con trai lớn, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, “Con làm mẹ sợ chết khiếp, chẳng phải con đang ở công ty chị con sao? Không phải nói đi xem một buổi tuyển chọn vai? Sao lại chạy lung tung thế?”
Trên mặt bà còn vương vệt nước mắt chưa khô, trách móc nhìn Phó gia đại tiểu thư Phó Đinh Châu đứng bên cạnh.
Phó Đinh Châu cũng hối hận muôn phần.
Em trai ngoan của cô là một thiên tài học thuật nhưng lại mù đường, ngay cả trong tiểu khu nhà mình cũng thường xuyên lạc đường, chưa từng một mình đi phương tiện công cộng, bình thường đều là tài xế trong nhà đưa đón.
“Lập Diệp, con bị thương rồi sao?” Mẹ Phó nước mắt lại rơi lã chã.
Phó Đinh Châu khuyên nhủ, “Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, mau đưa em về nhà đi, có lẽ nó còn chưa ăn cơm.”
Câu nói này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của mẹ Phó, bà vội vàng kéo con trai về nhà.
Phó Đinh Châu nán lại trả tiền xe cho tài xế, còn cố nhét thêm tiền, “Cảm ơn bác đã đưa em ấy về, bác tài.”
Tài xế vội vàng từ chối, “Không phải tôi, là một cô bé, cô đưa tôi đủ tiền xe là được rồi.”
Đây là kịch bản hai người trẻ tuổi hẹn hò không thành, bị phụ huynh phát hiện à?
“Cô bé?”
Phó Đinh Châu không hiểu lắm, em trai sao lại dây dưa với con gái nhà người ta được?
Cô vẫn nhét cho tài xế một phong bao lì xì rồi mới về nhà.
Em trai có thể bình an về nhà là được rồi, nhà bọn họ không thiếu chút tiền này.
Ở nhà, Mẹ Phó vẫn còn lải nhải với Phó Lập Diệp, “Sau này ra ngoài phải mang theo vệ sĩ, phải nghe lời chị con đừng có chạy lung tung.”
Bà nhìn bàn tay bị trầy da của Phó Lập Diệp đã được sát trùng, trong lòng cũng đỡ lo hơn một chút.
Phó Lập Diệp gật đầu không nói gì nữa.
Cả nhà đều biết tật xấu của Phó Lập Diệp, chỉ cần anh bắt đầu suy nghĩ thì xung quanh có chuyện gì cũng chẳng hay biết, cho dù nhà có bốc cháy thì anh vẫn có thể ngồi yên như núi Thái Sơn.
Khả năng tự chăm sóc bản thân của Phó Lập Diệp tương đối kém, không giỏi giao tiếp, cũng không biết đi xe buýt, tàu điện ngầm, càng không biết chơi bời gì cả.
Nào là lái xe, đạp xe, bài bạc, ma tuý, thứ gì anh cũng không biết.
So với người thường thì anh quả thực là một kẻ dị biệt. Ấy vậy mà một người như thế lại có lý giải rất cao về học thuật.
Tô Hân nhất thời nghẹn họng, giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói cô, một cô gái trẻ, đang học tập tấm gương người tốt việc tốt, đưa một chàng trai cao mét tám về nhà sao?
Cuối cùng cũng đến nơi, bảo vệ cổng tiểu khu nhìn thấy Phó Lập Diệp liền kích động hô lên: “Phó thiếu gia, cậu đã về rồi! Sao lại bị thương thế này?”
Vừa nói ông ta vừa gọi điện thoại, “Phó lão gia, Phó thiếu gia đã về rồi."
Tô Hân không muốn can thiệp vào chuyện đoàn tụ gia đình người ta, “Người nhà anh sẽ ra đón ngay thôi, tôi đi đây."
Phó Lập Diệp quay người định cảm ơn Tô Hân, đã thấy bóng lưng cô khuất dần.
Tô Hân đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại, cô chưa trả tiền taxi.
Từ nội thành đi taxi ra ngoại thành đúng là quá đắt, hơn 200 tệ tiền xe, bây giờ cô thật sự không thể trả nổi. Nhưng cô lại ngại bảo người ta chở về nên đành chạy mất dạng.
Đợi đến lúc hai ông bà nhà họ Phó ra ngoài, Tô Hân đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
"Lập Diệp!" Mẹ Phó ôm chầm lấy con trai lớn, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, “Con làm mẹ sợ chết khiếp, chẳng phải con đang ở công ty chị con sao? Không phải nói đi xem một buổi tuyển chọn vai? Sao lại chạy lung tung thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt bà còn vương vệt nước mắt chưa khô, trách móc nhìn Phó gia đại tiểu thư Phó Đinh Châu đứng bên cạnh.
Phó Đinh Châu cũng hối hận muôn phần.
Em trai ngoan của cô là một thiên tài học thuật nhưng lại mù đường, ngay cả trong tiểu khu nhà mình cũng thường xuyên lạc đường, chưa từng một mình đi phương tiện công cộng, bình thường đều là tài xế trong nhà đưa đón.
“Lập Diệp, con bị thương rồi sao?” Mẹ Phó nước mắt lại rơi lã chã.
Phó Đinh Châu khuyên nhủ, “Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, mau đưa em về nhà đi, có lẽ nó còn chưa ăn cơm.”
Câu nói này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của mẹ Phó, bà vội vàng kéo con trai về nhà.
Phó Đinh Châu nán lại trả tiền xe cho tài xế, còn cố nhét thêm tiền, “Cảm ơn bác đã đưa em ấy về, bác tài.”
Tài xế vội vàng từ chối, “Không phải tôi, là một cô bé, cô đưa tôi đủ tiền xe là được rồi.”
Đây là kịch bản hai người trẻ tuổi hẹn hò không thành, bị phụ huynh phát hiện à?
“Cô bé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Đinh Châu không hiểu lắm, em trai sao lại dây dưa với con gái nhà người ta được?
Cô vẫn nhét cho tài xế một phong bao lì xì rồi mới về nhà.
Em trai có thể bình an về nhà là được rồi, nhà bọn họ không thiếu chút tiền này.
Ở nhà, Mẹ Phó vẫn còn lải nhải với Phó Lập Diệp, “Sau này ra ngoài phải mang theo vệ sĩ, phải nghe lời chị con đừng có chạy lung tung.”
Bà nhìn bàn tay bị trầy da của Phó Lập Diệp đã được sát trùng, trong lòng cũng đỡ lo hơn một chút.
Phó Lập Diệp gật đầu không nói gì nữa.
Cả nhà đều biết tật xấu của Phó Lập Diệp, chỉ cần anh bắt đầu suy nghĩ thì xung quanh có chuyện gì cũng chẳng hay biết, cho dù nhà có bốc cháy thì anh vẫn có thể ngồi yên như núi Thái Sơn.
Khả năng tự chăm sóc bản thân của Phó Lập Diệp tương đối kém, không giỏi giao tiếp, cũng không biết đi xe buýt, tàu điện ngầm, càng không biết chơi bời gì cả.
Nào là lái xe, đạp xe, bài bạc, ma tuý, thứ gì anh cũng không biết.
So với người thường thì anh quả thực là một kẻ dị biệt. Ấy vậy mà một người như thế lại có lý giải rất cao về học thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro