Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Đàn Ông Phải Tự...
2024-10-01 00:27:00
Buổi tối.
Tô Hân đang ngủ, điện thoại bỗng ting một tiếng, có tin nhắn mới.
“Tô Hân, việc quay phim có suôn sẻ không?”
Từ sau lần ăn cơm và chụp hình cùng Tô Hân, Phó Lập Diệp luôn nhớ đến cô.
Lúc đánh răng buổi sáng sẽ nhớ đến nụ cười với hàm răng trắng tinh của Tô Hân, lúc ăn cơm sẽ nhớ đến dáng vẻ ăn uống cũng rất xinh của cô, sau khi nhận được ảnh chụp chung, ngày nào anh cũng xem ảnh hai người một lúc lâu.
Gương mặt thì đỏ như tôm luộc. Làn da toàn thân đều ửng đỏ, thân thể cũng vô thức cuộn tròn lại trên ghế.
Tô Hân thật xinh đẹp, mà người đứng bên cạnh cô ấy chính là anh.
Phó Lập Diệp cả người mềm nhũn, đồng nghiệp đến đưa báo cáo nhìn thấy màn hình điện thoại của anh đều ngạc nhiên.
“Thầy Phó, thầy cũng xem Weibo ạ? Video cosplay này hot lắm đấy.”
“Cá Voi Biển Khơi” là một tài khoản khá nổi tiếng, rất nhiều người đã xem tác phẩm của bọn họ.
Người đó nói xong thì tự thấy buồn cười, thầy Phó là thiên tài như vậy, sao có thể quan tâm đến mấy thứ này được.
Anh ta đang định ngại ngùng bỏ đi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Lập Diệp từ phía xa:
“Video cosplay? Video gì? Tại sao cậu lại xem được?”
Ảnh của anh là ở trong điện thoại, người khác vì sao lại xem được?
Người kia ngại ngùng dùng điện thoại của mình để giới thiệu cho Phó Lập Diệp về ứng dụng Douyin, sau đó tìm thấy “Cá Voi Biển Khơi” và mở video đó ra.
“Thầy xem này, video nổi tiếng cực kỳ, mấy hôm trước còn leo lên top 1 hot search, tên là “Thiếu gia quân phiệt và cô vợ bé nhỏ của anh ta”, nhìn có giống kiếp trước kiếp này không ạ?”
Phó Lập Diệp nhìn video đó, mọi người đều có thể xem được sao?
Trong video là Tô Hân mặc thường phục, sau đó biến hình thành sườn xám khoác tay anh trong bộ quân phục, đúng là có cảm giác như kiếp trước kiếp này.
“Cái này…” Tai Phó Lập Diệp đỏ lên, anh là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng video này thật sự giống như cảnh tượng đã từng xuất hiện ở kiếp trước.
“Người mẫu nữ này là một nghệ sĩ nhỏ, hình như tên là Tô Hân. Mấy đứa con trai bọn em đều rất thích cô ấy, thầy xem dáng người này, tuyệt vời chưa! Haiz, tiếc là người đẹp lại không nổi tiếng, chỉ mới quay được một chương trình tạp kỹ thôi.”
“Mấy đứa đều thích cô ấy sao?” Giọng nói của Phó Lập Diệp trở nên lạnh lùng hơn một chút.
“Vâng ạ, Tiểu Ngũ suốt ngày ngắm ảnh cô ấy rồi gọi là vợ đấy.”
Ánh mắt Phó Lập Diệp trong nháy mắt đóng băng, như muốn băm Tiểu Ngũ đang làm thí nghiệm ở đằng xa ra thành trăm mảnh, “Vợ?”
Thấy sắc mặt Phó Lập Diệp thay đổi, người kia cũng nghiêm túc hẳn lên, “À, thầy Phó thầy đừng để ý, đó chỉ là cách nói đùa của bọn em thôi. Bọn em sẽ học hành cho tốt, không mê mẩn nữ minh tinh đâu.”
Phó Lập Diệp học theo dáng vẻ vừa rồi của sinh viên, tải ứng dụng Douyin về điện thoại, xem đi xem lại rất nhiều lần, thậm chí còn tự học cách lướt bình luận.
Anh bị bệnh rồi, một loại bệnh vừa nhìn thấy Tô Hân là lên cơn sốt, không nhìn thấy Tô Hân thì trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu.
Từ sau ngày hôm đó nhận được ảnh chụp từ Tô Hân gửi tới, Phó Lập Diệp không nhận được thêm tin nhắn nào của cô nữa.
Tại sao Tô Hân không nhắn tin cho anh? Hình như giữa hai người cũng chẳng có vấn đề gì cần phải trao đổi.
Phó Lập Diệp bối rối, anh nghiên cứu cả ngày trời, hai mắt đỏ hoe cầm điện thoại, cuối cùng…
Tô Hân đang ngủ, điện thoại bỗng ting một tiếng, có tin nhắn mới.
“Tô Hân, việc quay phim có suôn sẻ không?”
Từ sau lần ăn cơm và chụp hình cùng Tô Hân, Phó Lập Diệp luôn nhớ đến cô.
Lúc đánh răng buổi sáng sẽ nhớ đến nụ cười với hàm răng trắng tinh của Tô Hân, lúc ăn cơm sẽ nhớ đến dáng vẻ ăn uống cũng rất xinh của cô, sau khi nhận được ảnh chụp chung, ngày nào anh cũng xem ảnh hai người một lúc lâu.
Gương mặt thì đỏ như tôm luộc. Làn da toàn thân đều ửng đỏ, thân thể cũng vô thức cuộn tròn lại trên ghế.
Tô Hân thật xinh đẹp, mà người đứng bên cạnh cô ấy chính là anh.
Phó Lập Diệp cả người mềm nhũn, đồng nghiệp đến đưa báo cáo nhìn thấy màn hình điện thoại của anh đều ngạc nhiên.
“Thầy Phó, thầy cũng xem Weibo ạ? Video cosplay này hot lắm đấy.”
“Cá Voi Biển Khơi” là một tài khoản khá nổi tiếng, rất nhiều người đã xem tác phẩm của bọn họ.
Người đó nói xong thì tự thấy buồn cười, thầy Phó là thiên tài như vậy, sao có thể quan tâm đến mấy thứ này được.
Anh ta đang định ngại ngùng bỏ đi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Lập Diệp từ phía xa:
“Video cosplay? Video gì? Tại sao cậu lại xem được?”
Ảnh của anh là ở trong điện thoại, người khác vì sao lại xem được?
Người kia ngại ngùng dùng điện thoại của mình để giới thiệu cho Phó Lập Diệp về ứng dụng Douyin, sau đó tìm thấy “Cá Voi Biển Khơi” và mở video đó ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thầy xem này, video nổi tiếng cực kỳ, mấy hôm trước còn leo lên top 1 hot search, tên là “Thiếu gia quân phiệt và cô vợ bé nhỏ của anh ta”, nhìn có giống kiếp trước kiếp này không ạ?”
Phó Lập Diệp nhìn video đó, mọi người đều có thể xem được sao?
Trong video là Tô Hân mặc thường phục, sau đó biến hình thành sườn xám khoác tay anh trong bộ quân phục, đúng là có cảm giác như kiếp trước kiếp này.
“Cái này…” Tai Phó Lập Diệp đỏ lên, anh là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng video này thật sự giống như cảnh tượng đã từng xuất hiện ở kiếp trước.
“Người mẫu nữ này là một nghệ sĩ nhỏ, hình như tên là Tô Hân. Mấy đứa con trai bọn em đều rất thích cô ấy, thầy xem dáng người này, tuyệt vời chưa! Haiz, tiếc là người đẹp lại không nổi tiếng, chỉ mới quay được một chương trình tạp kỹ thôi.”
“Mấy đứa đều thích cô ấy sao?” Giọng nói của Phó Lập Diệp trở nên lạnh lùng hơn một chút.
“Vâng ạ, Tiểu Ngũ suốt ngày ngắm ảnh cô ấy rồi gọi là vợ đấy.”
Ánh mắt Phó Lập Diệp trong nháy mắt đóng băng, như muốn băm Tiểu Ngũ đang làm thí nghiệm ở đằng xa ra thành trăm mảnh, “Vợ?”
Thấy sắc mặt Phó Lập Diệp thay đổi, người kia cũng nghiêm túc hẳn lên, “À, thầy Phó thầy đừng để ý, đó chỉ là cách nói đùa của bọn em thôi. Bọn em sẽ học hành cho tốt, không mê mẩn nữ minh tinh đâu.”
Phó Lập Diệp học theo dáng vẻ vừa rồi của sinh viên, tải ứng dụng Douyin về điện thoại, xem đi xem lại rất nhiều lần, thậm chí còn tự học cách lướt bình luận.
Anh bị bệnh rồi, một loại bệnh vừa nhìn thấy Tô Hân là lên cơn sốt, không nhìn thấy Tô Hân thì trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu.
Từ sau ngày hôm đó nhận được ảnh chụp từ Tô Hân gửi tới, Phó Lập Diệp không nhận được thêm tin nhắn nào của cô nữa.
Tại sao Tô Hân không nhắn tin cho anh? Hình như giữa hai người cũng chẳng có vấn đề gì cần phải trao đổi.
Phó Lập Diệp bối rối, anh nghiên cứu cả ngày trời, hai mắt đỏ hoe cầm điện thoại, cuối cùng…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro