Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Muốn Biết Khẩu...
2024-10-01 00:27:00
"Vậy thì hôm nay anh ngủ sớm một chút, mai em mời anh ăn cơm."
“Được.”
Tô Hân không nói gì thêm mà gửi địa chỉ cho Phó Lập Diệp.
Phó Thừa Tiền sau một đêm theo dõi, hỏi Phó Đinh Châu ở bên cạnh, "Vậy là có người hẹn gặp với anh hai?!"
Rốt cuộc là vị anh hùng nào vậy?
“Ừm.” Phó Đinh Châu ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng!
“Nhưng mà đó là ai vậy?" Từ trước đến nay chưa từng có ai hẹn được anh hai, Phó Thừa Tiền rất muốn biết vị anh hùng này là ai.
"Hay là ngày mai chúng ta đi theo nhỉ?"
Phó Lập Diệp đưa địa chỉ cho tài xế nhà mình sau đó cúi đầu lo lắng nắm chặt điện thoại, hoàn toàn không nhận ra chị em nhà họ Phó đang đi theo phía sau.
Tới phim trường, Tiểu Hồng ra đón Phó Lập Diệp đi vào, "Anh là tiến sĩ Phó phải không? Chị Tô Hân đang quay một phân đoạn, lát nữa là xong ngay."
Phó Lập Diệp không nói gì.
Tiểu Hồng lập tức hiểu ra, "Tiến sĩ Phó, mời ngài nghe điện thoại."
Quả nhiên giống như Tô Hân nói, Phó Lập Diệp sau khi nghe điện thoại của Tô Hân xong mới cùng Tiểu Hồng rời đi.
Phó Lập Diệp vừa đi vào đã bị Tô Hân thu hút, áo sơ mi trắng cổ ren mang đậm phong cách những năm tháng xa xưa kết hợp cùng quần tây màu xanh rêu, mặc trên người Tô Hân không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại toát lên vẻ đẹp cổ điển.
Đạo diễn An vốn đang theo dõi hiện trường, vừa nhìn thấy Phó Lập Diệp liền tiến lên đón, "Tiến sĩ Phó, ngài đến thị sát hiện trường sao? Mau tới đây, vừa hay đang quay phân đoạn của cô Lưu Ngọc."
Đạo diễn An vừa chỉ vào màn hình giám sát vừa giải thích, "Nhìn này, đây là đoạn cô Lưu Ngọc đang khuyên đồng nghiệp đừng từ bỏ đề tài thực nghiệm này."
Phó Lập Diệp không nhìn màn hình giám sát, ánh mắt hoàn toàn đặt trên người Tô Hân ở phía xa, dường như muốn ghi nhớ từng cử chỉ của cô.
Tô Hân thở dài, giơ cao đĩa petri trong tay đầy tiếc nuối, "Bỏ cuộc như vậy sao? Chúng ta đã tìm được vật thí nghiệm mới, biết đâu lần này sẽ thành công?"
"Nhưng chúng ta đã thử một trăm lần rồi!"
Tô Hân mím môi, lúc ngẩng đầu lên lời nói có thêm phần kiên định, "Một trăm lần thì đã sao? Nếu bây giờ bỏ cuộc, vậy nỗ lực của chúng ta trong một trăm lần trước đều uổng phí, biết đâu lần này chúng ta sẽ thành công, giống như Edison, không được một trăm lần thì thử một trăm lẻ một lần."
"Tốt, qua!" Đạo diễn An nhìn màn hình hài lòng gật đầu, "Không tệ."
Tô Hân kết thúc cảnh quay này xong, hôm nay không còn phân cảnh nào nữa, cô dẫn Phó Lập Diệp về phòng nghỉ, "Anh muốn ăn gì? Tôi mời."
Phó Lập Diệp vừa rồi đã cảm thấy mặt nóng, nhìn thấy nụ cười của Tô Hân dành cho mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, tim đập nhanh bất thường.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai ngón tay phải đặt trên mạch đập bên trái, "Thình thịch, thình thịch", mạch đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Anh bị nhịp tim đập nhanh, nhưng dường như không bị dị ứng cũng không bị trúng độc.
"Anh sao vậy? Không khỏe sao?"
Tô Hân hơi lo lắng, "Hay là tôi đưa anh về nhà? Chúng ta hẹn ngày khác?"
Phó Lập Diệp kích động đứng dậy, "Không, tôi không sao, chúng ta đi ăn thôi."
"Anh không sao thật chứ?", Tô Hân nhìn dáng vẻ của Phó Lập Diệp, mặt đỏ bừng, môi khô khốc, cô không tìm thấy cốc giấy, chỉ có thể đưa bình giữ nhiệt của mình qua, "Hay là anh uống chút nước đi, hết nước khoáng rồi."
“Được.”
Tô Hân không nói gì thêm mà gửi địa chỉ cho Phó Lập Diệp.
Phó Thừa Tiền sau một đêm theo dõi, hỏi Phó Đinh Châu ở bên cạnh, "Vậy là có người hẹn gặp với anh hai?!"
Rốt cuộc là vị anh hùng nào vậy?
“Ừm.” Phó Đinh Châu ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng!
“Nhưng mà đó là ai vậy?" Từ trước đến nay chưa từng có ai hẹn được anh hai, Phó Thừa Tiền rất muốn biết vị anh hùng này là ai.
"Hay là ngày mai chúng ta đi theo nhỉ?"
Phó Lập Diệp đưa địa chỉ cho tài xế nhà mình sau đó cúi đầu lo lắng nắm chặt điện thoại, hoàn toàn không nhận ra chị em nhà họ Phó đang đi theo phía sau.
Tới phim trường, Tiểu Hồng ra đón Phó Lập Diệp đi vào, "Anh là tiến sĩ Phó phải không? Chị Tô Hân đang quay một phân đoạn, lát nữa là xong ngay."
Phó Lập Diệp không nói gì.
Tiểu Hồng lập tức hiểu ra, "Tiến sĩ Phó, mời ngài nghe điện thoại."
Quả nhiên giống như Tô Hân nói, Phó Lập Diệp sau khi nghe điện thoại của Tô Hân xong mới cùng Tiểu Hồng rời đi.
Phó Lập Diệp vừa đi vào đã bị Tô Hân thu hút, áo sơ mi trắng cổ ren mang đậm phong cách những năm tháng xa xưa kết hợp cùng quần tây màu xanh rêu, mặc trên người Tô Hân không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại toát lên vẻ đẹp cổ điển.
Đạo diễn An vốn đang theo dõi hiện trường, vừa nhìn thấy Phó Lập Diệp liền tiến lên đón, "Tiến sĩ Phó, ngài đến thị sát hiện trường sao? Mau tới đây, vừa hay đang quay phân đoạn của cô Lưu Ngọc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo diễn An vừa chỉ vào màn hình giám sát vừa giải thích, "Nhìn này, đây là đoạn cô Lưu Ngọc đang khuyên đồng nghiệp đừng từ bỏ đề tài thực nghiệm này."
Phó Lập Diệp không nhìn màn hình giám sát, ánh mắt hoàn toàn đặt trên người Tô Hân ở phía xa, dường như muốn ghi nhớ từng cử chỉ của cô.
Tô Hân thở dài, giơ cao đĩa petri trong tay đầy tiếc nuối, "Bỏ cuộc như vậy sao? Chúng ta đã tìm được vật thí nghiệm mới, biết đâu lần này sẽ thành công?"
"Nhưng chúng ta đã thử một trăm lần rồi!"
Tô Hân mím môi, lúc ngẩng đầu lên lời nói có thêm phần kiên định, "Một trăm lần thì đã sao? Nếu bây giờ bỏ cuộc, vậy nỗ lực của chúng ta trong một trăm lần trước đều uổng phí, biết đâu lần này chúng ta sẽ thành công, giống như Edison, không được một trăm lần thì thử một trăm lẻ một lần."
"Tốt, qua!" Đạo diễn An nhìn màn hình hài lòng gật đầu, "Không tệ."
Tô Hân kết thúc cảnh quay này xong, hôm nay không còn phân cảnh nào nữa, cô dẫn Phó Lập Diệp về phòng nghỉ, "Anh muốn ăn gì? Tôi mời."
Phó Lập Diệp vừa rồi đã cảm thấy mặt nóng, nhìn thấy nụ cười của Tô Hân dành cho mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, tim đập nhanh bất thường.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai ngón tay phải đặt trên mạch đập bên trái, "Thình thịch, thình thịch", mạch đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Anh bị nhịp tim đập nhanh, nhưng dường như không bị dị ứng cũng không bị trúng độc.
"Anh sao vậy? Không khỏe sao?"
Tô Hân hơi lo lắng, "Hay là tôi đưa anh về nhà? Chúng ta hẹn ngày khác?"
Phó Lập Diệp kích động đứng dậy, "Không, tôi không sao, chúng ta đi ăn thôi."
"Anh không sao thật chứ?", Tô Hân nhìn dáng vẻ của Phó Lập Diệp, mặt đỏ bừng, môi khô khốc, cô không tìm thấy cốc giấy, chỉ có thể đưa bình giữ nhiệt của mình qua, "Hay là anh uống chút nước đi, hết nước khoáng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro