Chương 24
2024-11-11 21:41:23
Lúc Giang Khả Tâm mới vừa ở cùng một chỗ với Hoắc Cảnh Thâm, thật ra Hoắc lão gia đã lén tìm Giang Khả Tâm, cũng không phải muốn tách bọn họ ra, mà là thật lòng phân tích lợi hại cho cô nếu ở cùng một chỗ với anh.
Nhưng Giang Khả Tâm không lùi bước.
Vì vậy Hoắc lão gia từ nay về sau sẽ coi như không biết chuyện, chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ là tốt hay xấu ông đều không nhúng tay vào nữa.
Cũng thật không ngờ, Hoắc Cảnh Thâm sẽ xảy ra tai nạn xe, còn vừa vặn mất trí nhớ.
Giang Mạn Di thừa dịp mà vào, có thêm Giang gia cố ý giấu diếm, Giang Khả Tâm thì thi vào một trường học nên không biết.
Ba tháng sau, Hoắc Cảnh Thâm hồi phục xuất viện.
Anh trở thành bạn trai của Giang Mạn Di, anh rể của Giang Khả Tâm.
Sau đó mới có chuyện gả thay, Hoắc lão gia cho rằng sau khi kết hôn, ở chung với cô thì cháu trai nhà mình sẽ nhớ lại, nhưng không nghĩ tới Hoắc Cảnh Thâm lại ăn chơi đàng điếm.
Nhưng ông không có tâm tư đi quản, nghĩ Hoắc Cảnh Thâm có một bài học cũng tốt.
Trong bệnh viện, anh hôn mê sâu vẫn chưa tỉnh lại.
Anh giống như trở lại rất nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp Giang Khả Tâm.
Hoắc Cảnh Thâm đứng dưới gốc cây hoa, nhìn cô gái đã đi xa.
Giang Khả Tâm thẹn thùng, đỏ mắt nhịn ủy khuất, nước mắt tràn mi giống như sao lấp lánh nhưng không có rơi xuống, quật cường làm cho người ta đau lòng.
Anh còn chưa kịp phản ứng, đã đưa tay vuốt tóc cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh sợ cô hiểu lầm anh đùa giỡn lưu manh, vội bổ sung: "Đừng sợ, đó không phải lỗi của em.”
Chỉ một câu nói này, nước mắt của cô liền lăn xuống.
Hoắc Cảnh Thâm đau xót, nước mắt kia giống như lăn vào trong lòng mình, n.g.ự.c nóng lên.
Anh lần đầu tiên có tâm tư nam nữ, anh muốn bảo vệ cô.
Và sau đó, anh đánh mất cô gái của mình.
Ba giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm từ trong mê man tỉnh lại.
Anh che ngực, nơi này giống như có một con d.a.o nhỏ cắt vào, vết thương không nhìn thấy nhưng đau đến mức mồ hôi chảy ròng.
Nhưng anh không để ý nhiều như vậy, vén chăn chạy ra ngoài, bác sĩ phía sau hô to: "Hoắc tổng, hiện tại thân thể ngài suy yếu vẫn chưa thể xuất viện được.”
Căn bản Hoắc Cảnh Thâm nghe không rõ, anh chỉ biết là anh muốn đi, muốn đi tìm cô gái của anh.
Mới vừa đi tới cửa thang máy, vừa vặn gặp Hoắc lão gia, ông lạnh lùng hỏi: "Vội vàng bận rộn muốn đi đâu?"
Vì đường bị chặn, Hoắc Cảnh Thâm chỉ có thể trả lời.
Anh che ngực, thất hồn lạc phách nói: "Cháu muốn đi tìm cô ấy.”
Không cần giải thích nhiều, ông cụ cũng biết Hoắc Cảnh Thâm ám chỉ Giang Khả Tâm: "Con đi đâu tìm, con có biết Khả Tâm chôn ở đâu không?"
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm lại càng tái nhợt.
Anh không biết.
Lần trước từ linh đường chạy trối chết, ngoài miệng anh nói không thèm để ý, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi, như lừa mình dối người cho rằng chỉ cần anh không biết những thứ này, Giang Khả Tâm vẫn còn sống.
Cô c.h.ế.t do anh giày vò, bất quá tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Hoắc lão gia ngoài miệng nói muốn Hoắc Cảnh Thâm trưởng thành, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như quỷ của anh cũng nhịn không được đau lòng, hướng bảo vệ bên cạnh phân phó: "Mấy người các cậu đi theo thiếu gia, dẫn cậu ấy đến nghĩa trang đi.”
Một giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm đã đi tới nghĩa trang, đứng trước bia mộ Giang Khả Tâm.
Giang Khả Tâm trong tấm ảnh đen trắng cười dịu dàng ngại ngùng, vẫn giống như trước đây.
Anh cúi người, vỗ về khuôn mặt tươi cười của cô: "Nghi Nghi, anh đến thăm em…”
Không ai trả lời anh, ngay cả một cơn gió.
Anh đốt chỉ hương, cuối cùng nhịn không được khóc lên: "Nghi Nghi, là anh đáng chết, anh thế mà đã hại c.h.ế.t em.”
"Nghi Nghi, anh mơ thấy em nói tạm biệt, mơ thấy em nói sau này không bao giờ gặp lại anh..."
"Anh biết tội anh không thể tha thứ, em không tha thứ anh là anh đáng đời, nhưng em muốn như thế nào đều được, núi đao biển lửa anh cũng đều có thể đi, chỉ xin em hãy thu hồi những lời này đi..."
Mộ viên vẫn yên tĩnh bỗng nhiên tới một trận gió, cỏ cũng không có thổi, lại thổi tắt hương Hoắc Cảnh Thâm vừa thắp.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm đại biến, giây lát sau lại như điên cuồng.
“Nghi Nghi, em ở đây đúng không?”
Nhưng không có gió.
"Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, em đi ra đánh anh mắng anh đi, thế nào cũng được... Nghi Nghi, em đi ra gặp anh một lần được không?"
Nhưng bất luận anh kêu thế nào, cũng không còn trận gió nào nữa.
Hoắc Cảnh Thâm vô lực ngã xuống đất, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, điên cuồng khóc lóc.
“Nghi Nghi…”
Bảo vệ canh giữ cách đó không xa nghe tiếng khóc lóc tuyệt vọng này, vừa thương hại vừa cảm thấy thấm người.
Một người đề nghị: "Lão đại, tình hình Hoắc tổng hiện tại có vẻ bất ổn, chúng ta có nên đánh ngất người ta về bệnh viện không?"
Không cần, Hoắc lão gia chỉ dặn dù Hoắc tổng thế nào cũng tùy ý cho cậu ấy hành động.
"Ha ha, những người có tiền như bọn họ thật sự kỳ quái, người còn sống thì ra sức giày vò nhục nhã người ta, tôi nghe nói Giang Khả Tâm gả vào đây ba năm không được tới nhà lớn một lần, cũng là vì Hoắc tổng phân phó xuống, nói cô ấy không có tư cách đến."
“Người c.h.ế.t rồi anh ta lại ra vẻ hối hận, có ích lợi gì đâu?”
“Tiểu Lục mau câm miệng, bàn luận về cậu chủ cậu muốn đập bát cơm đúng không?”
“Được được được, tôi câm miệng.”
Mãi tới nửa giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm có vẻ rất mệt mỏi, anh cũng đã nghĩ thông suốt.
Sắc mặt anh tái nhợt cứng rắn chống đỡ bản thân, nhìn kỹ thấy trong tay anh đang nắm điện thoại di động có một email mới xuất hiện.
Email từ nhà họ Giang.
Nhưng Giang Khả Tâm không lùi bước.
Vì vậy Hoắc lão gia từ nay về sau sẽ coi như không biết chuyện, chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ là tốt hay xấu ông đều không nhúng tay vào nữa.
Cũng thật không ngờ, Hoắc Cảnh Thâm sẽ xảy ra tai nạn xe, còn vừa vặn mất trí nhớ.
Giang Mạn Di thừa dịp mà vào, có thêm Giang gia cố ý giấu diếm, Giang Khả Tâm thì thi vào một trường học nên không biết.
Ba tháng sau, Hoắc Cảnh Thâm hồi phục xuất viện.
Anh trở thành bạn trai của Giang Mạn Di, anh rể của Giang Khả Tâm.
Sau đó mới có chuyện gả thay, Hoắc lão gia cho rằng sau khi kết hôn, ở chung với cô thì cháu trai nhà mình sẽ nhớ lại, nhưng không nghĩ tới Hoắc Cảnh Thâm lại ăn chơi đàng điếm.
Nhưng ông không có tâm tư đi quản, nghĩ Hoắc Cảnh Thâm có một bài học cũng tốt.
Trong bệnh viện, anh hôn mê sâu vẫn chưa tỉnh lại.
Anh giống như trở lại rất nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp Giang Khả Tâm.
Hoắc Cảnh Thâm đứng dưới gốc cây hoa, nhìn cô gái đã đi xa.
Giang Khả Tâm thẹn thùng, đỏ mắt nhịn ủy khuất, nước mắt tràn mi giống như sao lấp lánh nhưng không có rơi xuống, quật cường làm cho người ta đau lòng.
Anh còn chưa kịp phản ứng, đã đưa tay vuốt tóc cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh sợ cô hiểu lầm anh đùa giỡn lưu manh, vội bổ sung: "Đừng sợ, đó không phải lỗi của em.”
Chỉ một câu nói này, nước mắt của cô liền lăn xuống.
Hoắc Cảnh Thâm đau xót, nước mắt kia giống như lăn vào trong lòng mình, n.g.ự.c nóng lên.
Anh lần đầu tiên có tâm tư nam nữ, anh muốn bảo vệ cô.
Và sau đó, anh đánh mất cô gái của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm từ trong mê man tỉnh lại.
Anh che ngực, nơi này giống như có một con d.a.o nhỏ cắt vào, vết thương không nhìn thấy nhưng đau đến mức mồ hôi chảy ròng.
Nhưng anh không để ý nhiều như vậy, vén chăn chạy ra ngoài, bác sĩ phía sau hô to: "Hoắc tổng, hiện tại thân thể ngài suy yếu vẫn chưa thể xuất viện được.”
Căn bản Hoắc Cảnh Thâm nghe không rõ, anh chỉ biết là anh muốn đi, muốn đi tìm cô gái của anh.
Mới vừa đi tới cửa thang máy, vừa vặn gặp Hoắc lão gia, ông lạnh lùng hỏi: "Vội vàng bận rộn muốn đi đâu?"
Vì đường bị chặn, Hoắc Cảnh Thâm chỉ có thể trả lời.
Anh che ngực, thất hồn lạc phách nói: "Cháu muốn đi tìm cô ấy.”
Không cần giải thích nhiều, ông cụ cũng biết Hoắc Cảnh Thâm ám chỉ Giang Khả Tâm: "Con đi đâu tìm, con có biết Khả Tâm chôn ở đâu không?"
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm lại càng tái nhợt.
Anh không biết.
Lần trước từ linh đường chạy trối chết, ngoài miệng anh nói không thèm để ý, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi, như lừa mình dối người cho rằng chỉ cần anh không biết những thứ này, Giang Khả Tâm vẫn còn sống.
Cô c.h.ế.t do anh giày vò, bất quá tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Hoắc lão gia ngoài miệng nói muốn Hoắc Cảnh Thâm trưởng thành, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như quỷ của anh cũng nhịn không được đau lòng, hướng bảo vệ bên cạnh phân phó: "Mấy người các cậu đi theo thiếu gia, dẫn cậu ấy đến nghĩa trang đi.”
Một giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm đã đi tới nghĩa trang, đứng trước bia mộ Giang Khả Tâm.
Giang Khả Tâm trong tấm ảnh đen trắng cười dịu dàng ngại ngùng, vẫn giống như trước đây.
Anh cúi người, vỗ về khuôn mặt tươi cười của cô: "Nghi Nghi, anh đến thăm em…”
Không ai trả lời anh, ngay cả một cơn gió.
Anh đốt chỉ hương, cuối cùng nhịn không được khóc lên: "Nghi Nghi, là anh đáng chết, anh thế mà đã hại c.h.ế.t em.”
"Nghi Nghi, anh mơ thấy em nói tạm biệt, mơ thấy em nói sau này không bao giờ gặp lại anh..."
"Anh biết tội anh không thể tha thứ, em không tha thứ anh là anh đáng đời, nhưng em muốn như thế nào đều được, núi đao biển lửa anh cũng đều có thể đi, chỉ xin em hãy thu hồi những lời này đi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ viên vẫn yên tĩnh bỗng nhiên tới một trận gió, cỏ cũng không có thổi, lại thổi tắt hương Hoắc Cảnh Thâm vừa thắp.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm đại biến, giây lát sau lại như điên cuồng.
“Nghi Nghi, em ở đây đúng không?”
Nhưng không có gió.
"Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, em đi ra đánh anh mắng anh đi, thế nào cũng được... Nghi Nghi, em đi ra gặp anh một lần được không?"
Nhưng bất luận anh kêu thế nào, cũng không còn trận gió nào nữa.
Hoắc Cảnh Thâm vô lực ngã xuống đất, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, điên cuồng khóc lóc.
“Nghi Nghi…”
Bảo vệ canh giữ cách đó không xa nghe tiếng khóc lóc tuyệt vọng này, vừa thương hại vừa cảm thấy thấm người.
Một người đề nghị: "Lão đại, tình hình Hoắc tổng hiện tại có vẻ bất ổn, chúng ta có nên đánh ngất người ta về bệnh viện không?"
Không cần, Hoắc lão gia chỉ dặn dù Hoắc tổng thế nào cũng tùy ý cho cậu ấy hành động.
"Ha ha, những người có tiền như bọn họ thật sự kỳ quái, người còn sống thì ra sức giày vò nhục nhã người ta, tôi nghe nói Giang Khả Tâm gả vào đây ba năm không được tới nhà lớn một lần, cũng là vì Hoắc tổng phân phó xuống, nói cô ấy không có tư cách đến."
“Người c.h.ế.t rồi anh ta lại ra vẻ hối hận, có ích lợi gì đâu?”
“Tiểu Lục mau câm miệng, bàn luận về cậu chủ cậu muốn đập bát cơm đúng không?”
“Được được được, tôi câm miệng.”
Mãi tới nửa giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm có vẻ rất mệt mỏi, anh cũng đã nghĩ thông suốt.
Sắc mặt anh tái nhợt cứng rắn chống đỡ bản thân, nhìn kỹ thấy trong tay anh đang nắm điện thoại di động có một email mới xuất hiện.
Email từ nhà họ Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro