Chương 4
2024-11-11 21:41:23
Nửa giờ sau, cô mới biết được hotsearch bị rút xuống với điều kiện là để cho mình và Viên Thiến Thiến cùng diễn trong bộ phim đó, những tin tức kia như những kim châm sắc bén đ.â.m vào tim cô...
Trường quay.
Giang Khả Tâm đến mới biết được, Hoắc Cảnh Thâm để cho cô vai diễn một kẻ tâm cơ ích kỷ, là một nữ phụ ác độc chuyên làm chuyện xấu.
Bên tai là Viên Thiến Thiến dương dương đắc ý châm chọc: “Hoắc tổng nói nhân vật này là đặc biệt dành cho chị, để chị Giang đây diễn nhất định sẽ rất sống động.”
Hôm nay gió rất lạnh, cảnh quay đầu tiên của Giang Khả Tâm là bị Viên Thiến Thiến tát rồi hắt nước vào.
Trước khi khởi động máy, Viên Thiến Thiến khiêu khích cười, nhưng miệng lại nói: “Chị Giang, em không có kinh nghiệm với chị, nếu có chỗ nào làm không tốt xin chị nể mặt Hoắc tổng, mong chị chỉ dạy nhiều hơn.”
Thật buồn cười, Hoắc Cảnh Thâm là chồng của cô, nhưng anh lại là mặt mũi của người phụ nữ khác.
Giang Khả Tâm mím môi không nói gì.
Không ai chống lưng cho cô, cô chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Cái này chống đỡ chính là cho tới trưa.
Nửa khuôn mặt Giang Khả Tâm đã bị đánh đến nỗi sưng phù, ai cũng có thể nhìn ra Viên Thiến Thiến cố ý, xung quanh đã sớm bàn luận sôi nổi.
Ngay cả mặt đạo diễn cũng đen lại, nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại nhàn tản thưởng thức trà, giống như một màn trước mắt này là "cảnh đẹp" hiếm có.
Giang Khả Tâm lại hít sâu, một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, nhịn thêm một chút đi, dù sao đã nhịn nhiều năm như vậy rồi...
Diễn lại lần thứ 11.
“Ba” một tiếng.
Viên Thiến Thiến ra vẻ kinh ngạc: “Ngại quá, em quên trình tự, phải là mắng trước đánh sau mới đúng.”
Nhưng sự thống khoái trong mắt cô ta đã rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn ra được.
“Viên Thiến Thiến, cô không biết diễn kịch thì cút cho tôi! Đừng lãng phí thời gian của tôi!” Đạo diễn tức giận nói.
Lúc này Viên Thiến Thiến mới thu liễm thần sắc, chỉ là đôi mắt vừa tàn nhẫn vừa độc ác nhìn Giang Khả Tâm, hoàn toàn không dính dáng gì đến nhân vật thanh thuần thiện lương trong phim.
Giang Khả Tâm đã bị đánh ngã xuống đất, nhưng Hoắc Cảnh Thâm ngồi trước camera lại nói với đạo diễn: “Thiến Thiến đã làm rất ổn rồi, chỉ là có chút khẩn trương, cố gắng thử thêm vài lần nữa sẽ tốt thôi.”
Dứt lời, chợt nghe có người hô: “Không ổn rồi, m.á.u mũi chị Giang không ngừng được!”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn lại, trước mắt chính là khuôn mặt Giang Khả Tâm đầy m.á.u tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của cô, Hoắc Cảnh Thâm không có chút nôn nóng, lập tức đứng dậy cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Hoắc Cảnh Thâm nữa cô mới cúi đầu tự giễu cười, cô điên rồi mới chờ mong anh thương tiếc.
Anh có thể dịu dàng với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ chính mình.
Phục hồi tinh thần lại, Giang Khả Tâm mới phát hiện ngón trỏ không biết lúc nào bị rạch, ngón tay liền tim, cô bỗng nhiên nghĩ đến bà ngoại đang nằm ở bệnh viện, trong lòng có chút bất an.
Lúc này đạo diễn đi tới nói: “Cô Giang, m.á.u cô chảy hơi nhiều, mau đến bệnh viện khám đi.”
Giang Khả Tâm lắc đầu: “Đạo diễn, lát nữa tôi sẽ khỏe thôi, chúng ta có thể nhân lúc này quay thêm vài cảnh không?”
Cô muốn nhanh chóng kết thúc công việc, sau đó đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Chị Triệu có nhà của mình, cũng không tiện làm phiền chị chăm sóc bà ngoại.
Đang nghĩ như vậy, điện thoại của chị Triệu đã gọi đến, Giang Khả Tâm lập tức nghe, trong điện thoại truyền đến giọng nói vừa tức giận vừa nghẹn ngào của chị ấy.
“Mau tới bệnh viện đi, không biết là ai đưa video cô bị đánh ở phim trường cho bà ngoại xem, bà ấy chịu không nổi phải vào phòng cấp cứu rồi!”
Trường quay.
Giang Khả Tâm đến mới biết được, Hoắc Cảnh Thâm để cho cô vai diễn một kẻ tâm cơ ích kỷ, là một nữ phụ ác độc chuyên làm chuyện xấu.
Bên tai là Viên Thiến Thiến dương dương đắc ý châm chọc: “Hoắc tổng nói nhân vật này là đặc biệt dành cho chị, để chị Giang đây diễn nhất định sẽ rất sống động.”
Hôm nay gió rất lạnh, cảnh quay đầu tiên của Giang Khả Tâm là bị Viên Thiến Thiến tát rồi hắt nước vào.
Trước khi khởi động máy, Viên Thiến Thiến khiêu khích cười, nhưng miệng lại nói: “Chị Giang, em không có kinh nghiệm với chị, nếu có chỗ nào làm không tốt xin chị nể mặt Hoắc tổng, mong chị chỉ dạy nhiều hơn.”
Thật buồn cười, Hoắc Cảnh Thâm là chồng của cô, nhưng anh lại là mặt mũi của người phụ nữ khác.
Giang Khả Tâm mím môi không nói gì.
Không ai chống lưng cho cô, cô chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Cái này chống đỡ chính là cho tới trưa.
Nửa khuôn mặt Giang Khả Tâm đã bị đánh đến nỗi sưng phù, ai cũng có thể nhìn ra Viên Thiến Thiến cố ý, xung quanh đã sớm bàn luận sôi nổi.
Ngay cả mặt đạo diễn cũng đen lại, nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại nhàn tản thưởng thức trà, giống như một màn trước mắt này là "cảnh đẹp" hiếm có.
Giang Khả Tâm lại hít sâu, một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, nhịn thêm một chút đi, dù sao đã nhịn nhiều năm như vậy rồi...
Diễn lại lần thứ 11.
“Ba” một tiếng.
Viên Thiến Thiến ra vẻ kinh ngạc: “Ngại quá, em quên trình tự, phải là mắng trước đánh sau mới đúng.”
Nhưng sự thống khoái trong mắt cô ta đã rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn ra được.
“Viên Thiến Thiến, cô không biết diễn kịch thì cút cho tôi! Đừng lãng phí thời gian của tôi!” Đạo diễn tức giận nói.
Lúc này Viên Thiến Thiến mới thu liễm thần sắc, chỉ là đôi mắt vừa tàn nhẫn vừa độc ác nhìn Giang Khả Tâm, hoàn toàn không dính dáng gì đến nhân vật thanh thuần thiện lương trong phim.
Giang Khả Tâm đã bị đánh ngã xuống đất, nhưng Hoắc Cảnh Thâm ngồi trước camera lại nói với đạo diễn: “Thiến Thiến đã làm rất ổn rồi, chỉ là có chút khẩn trương, cố gắng thử thêm vài lần nữa sẽ tốt thôi.”
Dứt lời, chợt nghe có người hô: “Không ổn rồi, m.á.u mũi chị Giang không ngừng được!”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn lại, trước mắt chính là khuôn mặt Giang Khả Tâm đầy m.á.u tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của cô, Hoắc Cảnh Thâm không có chút nôn nóng, lập tức đứng dậy cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Hoắc Cảnh Thâm nữa cô mới cúi đầu tự giễu cười, cô điên rồi mới chờ mong anh thương tiếc.
Anh có thể dịu dàng với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ chính mình.
Phục hồi tinh thần lại, Giang Khả Tâm mới phát hiện ngón trỏ không biết lúc nào bị rạch, ngón tay liền tim, cô bỗng nhiên nghĩ đến bà ngoại đang nằm ở bệnh viện, trong lòng có chút bất an.
Lúc này đạo diễn đi tới nói: “Cô Giang, m.á.u cô chảy hơi nhiều, mau đến bệnh viện khám đi.”
Giang Khả Tâm lắc đầu: “Đạo diễn, lát nữa tôi sẽ khỏe thôi, chúng ta có thể nhân lúc này quay thêm vài cảnh không?”
Cô muốn nhanh chóng kết thúc công việc, sau đó đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Chị Triệu có nhà của mình, cũng không tiện làm phiền chị chăm sóc bà ngoại.
Đang nghĩ như vậy, điện thoại của chị Triệu đã gọi đến, Giang Khả Tâm lập tức nghe, trong điện thoại truyền đến giọng nói vừa tức giận vừa nghẹn ngào của chị ấy.
“Mau tới bệnh viện đi, không biết là ai đưa video cô bị đánh ở phim trường cho bà ngoại xem, bà ấy chịu không nổi phải vào phòng cấp cứu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro