Trả thù
2024-11-11 21:41:23
Giang Khả Tâm vừa nghe, lập tức tỉnh táo lại, ngoài miệng lại khách sáo: "Anh nhìn anh xem, đến còn phí tâm tư mang quà gì.”
“Phần đại lễ này đúng là tôi mất không ít tâm tư mới tìm được." Khoé miệng Hoắc Cảnh Thâm nhếch lên cười lưu manh: "Dù sao cũng là đồ của hơn hai mươi năm trước.”
Trong lòng Giang Hữu Vi nghi ngờ, nhưng ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, trước kia vì dỗ Mạn Di vui vẻ mà anh từng cướp đoạt không ít đồ tốt có niên đại.
Nhân tiện nói: "Nhiều năm như vậy sao, con nói khiến chúng ta đều rất tò mò.”
“Một khi đã như vậy, vậy Giang tổng xin hãy đón xem.”
Hoắc Cảnh nói xong thì toàn bộ đại sảnh tắt đèn, màn hình chính giữa lại sáng lên, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
Hai giây sau, một đoạn video rất có cảm giác niên đại được phát ra, dĩ nhiên là một đoạn video theo dõi.
“Thuốc này thật sự có thể vô thanh vô tức lấy mạng người sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Nếu là người bình thường uống chính là thứ đại bổ, nhưng nếu cho cho phụ nữ có thai uống, không qua nửa giờ sau cô ta nhất định sẽ huyết lở mà chết."
"Tốt, cái này muốn tôi muốn dùng, đây là năm trăm vạn, anh cầm về sau đó xuất ngoại đi."
“Thành giao.”
Đây dĩ nhiên là một đoạn video mưu sát, mọi người nhao nhao kinh hãi, mà lúc này, người kia cầm tiền xong liền đi, dọa người nhất là người mua là Giang Hữu Vi hồi trẻ!
Giờ phút này, trong bóng tối truyền đến giọng nói Giang Hữu Vi hổn hển: "Cái gì mà thứ đồ có niên đại, tắt ngay!”
Mọi người vốn còn hoài nghi, giọng nói chột dạ của Giang Hữu Vi lại khẳng định ông ta nhất định đã làm chuyện như vậy.
Vợ cũ của Giang Hữu Vi chính là do huyết lở mà chết.
Video chiếu xong, ánh đèn lại bật lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Hữu Vi, giờ phút này ông ta còn không chịu thừa nhận, vẻ mặt giấu đầu hở đuôi chất vấn: "Hoắc Cảnh Thâm, ta tự hỏi không có bạc đãi con, vì sao con lại muốn hãm hại ta.”
“Loại lời kêu oan này, ông từ từ nói với cảnh sát đi.”
Dưới ánh mắt kinh hoảng của Giang Hữu Vi, một đám cảnh sát đi đến trực tiếp còng tay ông ta lại, Trương Diệu đứng bên cạnh ông ta cũng bị bắt đi.
Yến hội này Giang gia vất vả bố trí nửa tháng, bọn họ cho rằng mình sắp bay lên đầu cành.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm chỉ tới mười phút đã khiến mộng đẹp Giang gia hoàn toàn tan vỡ.
Anh đã hoàn thành những gì cần làm nên rời đi.
Anh đi tới ngoài phòng thì bị Giang Mạn Di ngăn cản, cô ta cầu cứu lôi kéo anh, lộ ra cái lắc tay kia, khóc chất vấn: “Cảnh Thâm, không phải anh nói sẽ luôn bảo vệ em sao? Anh buông tha cho ba được không, em tin tưởng chuyện này nhất định có ẩn tình khác.”
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại kéo vòng tay trong tay cô ta xuống, đôi mắt lạnh lùng nặng nề nói: "Tôi quả thật đã nói như vậy, nhưng tôi nói với cô sao?”
Giang Mạn Di lập tức rụt tay về, ánh mắt né tránh: "Em, em không biết anh đang nói cái gì.”
"Đừng giả vờ nữa." Hoắc Cảnh Thâm đem dây chuyền cẩn thận cất kỹ, sau đó nói: "Tôi đã khôi phục trí nhớ, Giang gia năm đó làm cái gì, tôi sẽ thay Nghi Nghi đòi lại tất cả."
Giọng nói của anh không lớn, nhưng giống như đến từ địa ngục thôi hồn.
Giang Mạn Di hoàn toàn ngã quỵ xuống đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
[Xong rồi.]
Không đến ba ngày, vì có chứng cứ vô cùng xác thực, Giang Hữu Vi mưu tài hại mệnh, tội sát hại vợ cả Hứa Tâm bị truy ra.
Giang Hữu Vi bị phán tử hình, Trương Diệu làm tòng phạm cũng vào lao ngục, tập đoàn Giang thị ầm ầm sụp đổ, bị thế lực khắp nơi thao túng sạch sẽ, mà Giang Mạn Di trở thành con chuột bị người người hô đánh.
Trong thẻ của cô ta có chút tiền, vốn muốn chạy ra nước ngoài, nhưng cũng không biết có phải mua nhầm vé hay không mà lại đi đến một quốc gia nghèo nhất Nam Phi, nơi đó cũng chỉ có người làm cu li.
Bất quá, chỉ là một ác nhân mà thôi, tất cả mọi người không tiếp tục quan tâm.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thâm không liều c.h.ế.t làm việc nữa.
Nhưng trợ lý của anh vẫn ở trong trạng thái suy sụp.
Hoắc tổng không liều c.h.ế.t làm việc tăng ca, nhưng ngay cả công ty anh cũng không tới, có một số văn kiện nhất định phải có chữ ký của tổng giám đốc, số lượng chồng chất càng ngày càng nhiều.
Tóc của trợ lý càng ngày càng thưa.
“Phần đại lễ này đúng là tôi mất không ít tâm tư mới tìm được." Khoé miệng Hoắc Cảnh Thâm nhếch lên cười lưu manh: "Dù sao cũng là đồ của hơn hai mươi năm trước.”
Trong lòng Giang Hữu Vi nghi ngờ, nhưng ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, trước kia vì dỗ Mạn Di vui vẻ mà anh từng cướp đoạt không ít đồ tốt có niên đại.
Nhân tiện nói: "Nhiều năm như vậy sao, con nói khiến chúng ta đều rất tò mò.”
“Một khi đã như vậy, vậy Giang tổng xin hãy đón xem.”
Hoắc Cảnh nói xong thì toàn bộ đại sảnh tắt đèn, màn hình chính giữa lại sáng lên, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
Hai giây sau, một đoạn video rất có cảm giác niên đại được phát ra, dĩ nhiên là một đoạn video theo dõi.
“Thuốc này thật sự có thể vô thanh vô tức lấy mạng người sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Nếu là người bình thường uống chính là thứ đại bổ, nhưng nếu cho cho phụ nữ có thai uống, không qua nửa giờ sau cô ta nhất định sẽ huyết lở mà chết."
"Tốt, cái này muốn tôi muốn dùng, đây là năm trăm vạn, anh cầm về sau đó xuất ngoại đi."
“Thành giao.”
Đây dĩ nhiên là một đoạn video mưu sát, mọi người nhao nhao kinh hãi, mà lúc này, người kia cầm tiền xong liền đi, dọa người nhất là người mua là Giang Hữu Vi hồi trẻ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này, trong bóng tối truyền đến giọng nói Giang Hữu Vi hổn hển: "Cái gì mà thứ đồ có niên đại, tắt ngay!”
Mọi người vốn còn hoài nghi, giọng nói chột dạ của Giang Hữu Vi lại khẳng định ông ta nhất định đã làm chuyện như vậy.
Vợ cũ của Giang Hữu Vi chính là do huyết lở mà chết.
Video chiếu xong, ánh đèn lại bật lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Hữu Vi, giờ phút này ông ta còn không chịu thừa nhận, vẻ mặt giấu đầu hở đuôi chất vấn: "Hoắc Cảnh Thâm, ta tự hỏi không có bạc đãi con, vì sao con lại muốn hãm hại ta.”
“Loại lời kêu oan này, ông từ từ nói với cảnh sát đi.”
Dưới ánh mắt kinh hoảng của Giang Hữu Vi, một đám cảnh sát đi đến trực tiếp còng tay ông ta lại, Trương Diệu đứng bên cạnh ông ta cũng bị bắt đi.
Yến hội này Giang gia vất vả bố trí nửa tháng, bọn họ cho rằng mình sắp bay lên đầu cành.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm chỉ tới mười phút đã khiến mộng đẹp Giang gia hoàn toàn tan vỡ.
Anh đã hoàn thành những gì cần làm nên rời đi.
Anh đi tới ngoài phòng thì bị Giang Mạn Di ngăn cản, cô ta cầu cứu lôi kéo anh, lộ ra cái lắc tay kia, khóc chất vấn: “Cảnh Thâm, không phải anh nói sẽ luôn bảo vệ em sao? Anh buông tha cho ba được không, em tin tưởng chuyện này nhất định có ẩn tình khác.”
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại kéo vòng tay trong tay cô ta xuống, đôi mắt lạnh lùng nặng nề nói: "Tôi quả thật đã nói như vậy, nhưng tôi nói với cô sao?”
Giang Mạn Di lập tức rụt tay về, ánh mắt né tránh: "Em, em không biết anh đang nói cái gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng giả vờ nữa." Hoắc Cảnh Thâm đem dây chuyền cẩn thận cất kỹ, sau đó nói: "Tôi đã khôi phục trí nhớ, Giang gia năm đó làm cái gì, tôi sẽ thay Nghi Nghi đòi lại tất cả."
Giọng nói của anh không lớn, nhưng giống như đến từ địa ngục thôi hồn.
Giang Mạn Di hoàn toàn ngã quỵ xuống đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
[Xong rồi.]
Không đến ba ngày, vì có chứng cứ vô cùng xác thực, Giang Hữu Vi mưu tài hại mệnh, tội sát hại vợ cả Hứa Tâm bị truy ra.
Giang Hữu Vi bị phán tử hình, Trương Diệu làm tòng phạm cũng vào lao ngục, tập đoàn Giang thị ầm ầm sụp đổ, bị thế lực khắp nơi thao túng sạch sẽ, mà Giang Mạn Di trở thành con chuột bị người người hô đánh.
Trong thẻ của cô ta có chút tiền, vốn muốn chạy ra nước ngoài, nhưng cũng không biết có phải mua nhầm vé hay không mà lại đi đến một quốc gia nghèo nhất Nam Phi, nơi đó cũng chỉ có người làm cu li.
Bất quá, chỉ là một ác nhân mà thôi, tất cả mọi người không tiếp tục quan tâm.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thâm không liều c.h.ế.t làm việc nữa.
Nhưng trợ lý của anh vẫn ở trong trạng thái suy sụp.
Hoắc tổng không liều c.h.ế.t làm việc tăng ca, nhưng ngay cả công ty anh cũng không tới, có một số văn kiện nhất định phải có chữ ký của tổng giám đốc, số lượng chồng chất càng ngày càng nhiều.
Tóc của trợ lý càng ngày càng thưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro