Thổ lộ tình cảm
Linh Thất
2024-05-11 21:40:32
Khi cả nhóm của Min đã leo núi được một tiếng đồng hồ, thuận lợi tìm được những loại hoa cỏ trong giấy nhanh chống, Hat mừng rỡ nói:
- Được rồi, bây giờ chỉ còn một loại cỏ cuối cùng nữa thôi là đủ cố lên nào.
Min đi phía sau cầm tờ giấy rồi nhìn xung quanh để tìm loại cỏ cuối cùng, đang đi thì đột nhiên bị trẹo chân, la lên một tiếng rồi ngã xuống, ngồi bệch xuống đất, mọi người trong nhóm đang đi phía trước nghe tiếng Min la lên thì quay đầu nhìn xuống, thấy Min đang ngồi bệt xuống đất, mọi người lo lắng chạy đến, Bat chạy nhanh xuống trước rồi ngồi xuống coi chân của Min:
- Cậu bị trẹo chân rồi, có đau lắm không.
- Cũng có một chút, aaa...đau đừng đụng vào.
- Được, vậy bây giờ để tớ đỡ cậu đứng lên, thử coi được không.
Bat lấy tay đỡ Min đứng lên, nhưng Min không đứng được Bat nhìn lo lắng không biết phải làm thế nào, Na đi đến xem chân Min rồi nói:
- Ôi Min chân cậu có ổn không vậy, theo tớ thấy thì cũng nặng lắm đó, bây giờ là đang giữa núi xung quanh chỉ toàn là cây với cây, thì biết tìm đâu ra thuốc, tìm đâu ra người giúp cậu bây giờ.
Na lo lắng sốt ruột đi qua đi lại Nat thấy vậy nên nắm lấy tay kêu Na dừng lại:
- Thôi Na đừng đi qua đi lại nữa, cậu làm tớ chống hết cả mặt rồi, bây giờ cậu phải bình tĩnh thì mới tìm ra cách.
- Thể bây giờ phải làm thế nào hả Nat, thấy Min đau quá rồi kìa.
Mọi người đang rối rắm không biết phải làm thế nào, Bat đang xoa chân cho Min bớt đau thì lên tiếng:
- Thôi bây giờ vậy đi, Min cậu lên để tớ cổng cậu cho, cậu ráng chịu đau thêm một tí lên tới đỉnh núi tìm thấy cô thì chắc là cô sẽ có thuốc.
- Thôi không được đâu Bat, từ đây lên tới trên đỉnh núi còn xa lắm cậu cứ cổng tớ thì sao mà chịu nổi.
- Không sao nhanh lên đi, tớ không thể bỏ cậu ở đây một mình được, mau lên nhanh rồi tìm cô để xin thuốc.
- Vậy cảm ơn cậu.
Mọi người đều gật đầu đồng tình ý kiến với Bat, Nat và Na đi đến đỡ Min lên trên lưng Bat, khi đã xong mọi người bắt đầu đi tiếp, và tìm thấy loại cỏ cuối cùng, đang đi thì Min nói nhỏ với Bat:
- Cậu có thể để tớ xuống được không, chân tớ cũng bớt đau rồi.
- Cậu cứ để tớ cổng đi, không sao, lỡ bỏ cậu xuống đi chân đau lại thì tớ biết làm sao đây.
Min nghe Bat nói xong thì ngoan ngoãn để Bat cổng, 30 phút sau khi nhóm của Min đến nơi thì cũng đã [15:40], Bat để Min xuống ngồi một gốc:
- Cậu ở yên đây đi, để tớ đi xin cô một ít thuốc rồi đến xoa cho cậu.
Bat xoa đầu Min rồi đứng lên đi về phía cô giáo xin thuốc, khi có được thuốc Bat vội vàng chạy đến chỗ Min, ngồi xuống đặt chân Min lên trên đùi mình, rồi sức thuốc lấy tay xoa bóp chân cho Min, Min vui vẻ nhìn chằm chằm vào Bat rồi cười mỉm lên Bat quay qua nhìn thấy thì hỏi:
- Cậu cười gì thế hả, bộ trước giờ chưa từng thấy con trai xoa bóp chân cho con gái à.
Min tiến xác lại gần mặt Bat:
- Không phải chỉ là thấy cậu chăm sóc lo lắng như vậy thì đột nhiên tớ lại muốn...cậu trở thành người yêu của tớ.
Bat nghe xong thì bất ngờ quay qua nhìn Min, Min cười lên rồi xoa đầu Bat:
- Tớ nói giỡn thôi, à mà chân tớ cũng bớt đau rồi, cậu không cần phải sức thuốc xoa bóp cho tớ nữa đâu, cảm ơn cậu rất nhiều.
Min đứng lên phủi bụi, rồi đưa tay ra kéo Bat đứng lên, cô giáo lên tiếng gọi mọi người tập hợp:
- Nào mấy đứa tập hợp lại nào, lúc nãy ba cặp nào bắt nhóm với nhau thì đứng chung đi nhá, rồi đưa những gì nhóm mình thu hoạch được trong chuyến đi vừa rồi cho cô kiểm tra, nếu nhóm đó tìm được hết thì ba cặp mỗi cặp sẽ nhận được mười điểm, làm điểm đầu, trong ngày đầu tiên này.
Mỗi nhóm cử một người lên đưa những gì mình thu hoạch được cho cô, rồi quay về chỗ đứng:
- Rồi đa số thu hoạch của các nhóm, cô xem qua thì các em điều vượt qua lần thử thách đầu này, nên mỗi cặp sẽ nhận được mười điểm, bây giờ các em hãy mau mau duy chuyển vào cáp treo rồi xuống dưới, trên đây càng về đêm thì sẽ lạnh lắm, khi đã đi xuống phía dưới chúng ta sẽ bày tiệc, được không nào.
Mọi người cùng đồng thanh với nhau:
- Được ạ cảm ơn cô rất nhiều.
Mọi người dần duy chuyển vào cáp treo thay phiên nhau xuống, Bat đi đến cạnh Min, nắm tay của Min cùng đi vào cáp treo để xuống phía dưới [ 40 phút sau ] mọi người đã nướng xong đồ ăn, đang ngồi cùng nhau ăn uống vui vẻ nói chuyện với nhau:
- Các em ăn uống thoải mái đi nhé đừng lo gì hết, ăn uống mạnh vào để ngày mai còn có sức để tiếp tục thi đấu với nhau nghe rõ chưa.
[ Đồng thanh, rõ rồi ạ ] mọi người đang ăn uống nói chuyện với nhau thì Bat không nhìn thấy Min, quay qua quay lại kiếm thì thấy Min đang ngồi ở phía ngoài để ngắm trời, Bat đứng lên đi ra chỗ của Min rồi ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi:
- Sao cậu lại ra đây ngồi một mình thế này.
Min quay qua nhìn Bat rồi đáp:
- Cậu cũng biết mà, tớ không thích những chỗ đông người, không thích ồn ào cho lắm, nên ra đây nơi này vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm bầu trời, có thể ngắm cây cối đẹp thế này cơ mà.
- Đúng thật là cậu mà, trước giờ vẫn không thay đổi tí nào...à mà này Min tớ có chuyện muốn nói.
- Ừm cậu nói đi có chuyện gì.
- Cậu còn nhớ, lúc trước khi tớ say tớ đã nói với cậu là tớ đã thích một người, thích người đó rất nhiều nhưng người đó lại không để ý đến tớ, vì thế cậu đã khuyên tớ rằng, hãy mạnh mẽ nói cho người đó biết lòng của mình, tớ đã suy nghĩ kĩ rồi tớ muốn nói với người đó, để người đó biết được tình cảm của tớ.
- Ừm thế thì tốt quá rồi còn gì, cậu có thể mạnh dạng nói cho người đó biết được lòng mình, nhưng mà tớ hơi thắc mắc một chút, người đó là ai mà có thể khiến cậu đơn phương đến như vậy, có thể nói cho tớ biết được không.
Bat quay qua nhìn Min dù ngại ngùng nhưng vẫn tỏ ra là bình thản trả lời câu hỏi của Min:
- Được nếu cậu muốn biết người đó là ai thì tớ sẽ nói cho cậu biết, người đó là... cậu, tớ thích cậu Min.
- Được rồi, bây giờ chỉ còn một loại cỏ cuối cùng nữa thôi là đủ cố lên nào.
Min đi phía sau cầm tờ giấy rồi nhìn xung quanh để tìm loại cỏ cuối cùng, đang đi thì đột nhiên bị trẹo chân, la lên một tiếng rồi ngã xuống, ngồi bệch xuống đất, mọi người trong nhóm đang đi phía trước nghe tiếng Min la lên thì quay đầu nhìn xuống, thấy Min đang ngồi bệt xuống đất, mọi người lo lắng chạy đến, Bat chạy nhanh xuống trước rồi ngồi xuống coi chân của Min:
- Cậu bị trẹo chân rồi, có đau lắm không.
- Cũng có một chút, aaa...đau đừng đụng vào.
- Được, vậy bây giờ để tớ đỡ cậu đứng lên, thử coi được không.
Bat lấy tay đỡ Min đứng lên, nhưng Min không đứng được Bat nhìn lo lắng không biết phải làm thế nào, Na đi đến xem chân Min rồi nói:
- Ôi Min chân cậu có ổn không vậy, theo tớ thấy thì cũng nặng lắm đó, bây giờ là đang giữa núi xung quanh chỉ toàn là cây với cây, thì biết tìm đâu ra thuốc, tìm đâu ra người giúp cậu bây giờ.
Na lo lắng sốt ruột đi qua đi lại Nat thấy vậy nên nắm lấy tay kêu Na dừng lại:
- Thôi Na đừng đi qua đi lại nữa, cậu làm tớ chống hết cả mặt rồi, bây giờ cậu phải bình tĩnh thì mới tìm ra cách.
- Thể bây giờ phải làm thế nào hả Nat, thấy Min đau quá rồi kìa.
Mọi người đang rối rắm không biết phải làm thế nào, Bat đang xoa chân cho Min bớt đau thì lên tiếng:
- Thôi bây giờ vậy đi, Min cậu lên để tớ cổng cậu cho, cậu ráng chịu đau thêm một tí lên tới đỉnh núi tìm thấy cô thì chắc là cô sẽ có thuốc.
- Thôi không được đâu Bat, từ đây lên tới trên đỉnh núi còn xa lắm cậu cứ cổng tớ thì sao mà chịu nổi.
- Không sao nhanh lên đi, tớ không thể bỏ cậu ở đây một mình được, mau lên nhanh rồi tìm cô để xin thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy cảm ơn cậu.
Mọi người đều gật đầu đồng tình ý kiến với Bat, Nat và Na đi đến đỡ Min lên trên lưng Bat, khi đã xong mọi người bắt đầu đi tiếp, và tìm thấy loại cỏ cuối cùng, đang đi thì Min nói nhỏ với Bat:
- Cậu có thể để tớ xuống được không, chân tớ cũng bớt đau rồi.
- Cậu cứ để tớ cổng đi, không sao, lỡ bỏ cậu xuống đi chân đau lại thì tớ biết làm sao đây.
Min nghe Bat nói xong thì ngoan ngoãn để Bat cổng, 30 phút sau khi nhóm của Min đến nơi thì cũng đã [15:40], Bat để Min xuống ngồi một gốc:
- Cậu ở yên đây đi, để tớ đi xin cô một ít thuốc rồi đến xoa cho cậu.
Bat xoa đầu Min rồi đứng lên đi về phía cô giáo xin thuốc, khi có được thuốc Bat vội vàng chạy đến chỗ Min, ngồi xuống đặt chân Min lên trên đùi mình, rồi sức thuốc lấy tay xoa bóp chân cho Min, Min vui vẻ nhìn chằm chằm vào Bat rồi cười mỉm lên Bat quay qua nhìn thấy thì hỏi:
- Cậu cười gì thế hả, bộ trước giờ chưa từng thấy con trai xoa bóp chân cho con gái à.
Min tiến xác lại gần mặt Bat:
- Không phải chỉ là thấy cậu chăm sóc lo lắng như vậy thì đột nhiên tớ lại muốn...cậu trở thành người yêu của tớ.
Bat nghe xong thì bất ngờ quay qua nhìn Min, Min cười lên rồi xoa đầu Bat:
- Tớ nói giỡn thôi, à mà chân tớ cũng bớt đau rồi, cậu không cần phải sức thuốc xoa bóp cho tớ nữa đâu, cảm ơn cậu rất nhiều.
Min đứng lên phủi bụi, rồi đưa tay ra kéo Bat đứng lên, cô giáo lên tiếng gọi mọi người tập hợp:
- Nào mấy đứa tập hợp lại nào, lúc nãy ba cặp nào bắt nhóm với nhau thì đứng chung đi nhá, rồi đưa những gì nhóm mình thu hoạch được trong chuyến đi vừa rồi cho cô kiểm tra, nếu nhóm đó tìm được hết thì ba cặp mỗi cặp sẽ nhận được mười điểm, làm điểm đầu, trong ngày đầu tiên này.
Mỗi nhóm cử một người lên đưa những gì mình thu hoạch được cho cô, rồi quay về chỗ đứng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rồi đa số thu hoạch của các nhóm, cô xem qua thì các em điều vượt qua lần thử thách đầu này, nên mỗi cặp sẽ nhận được mười điểm, bây giờ các em hãy mau mau duy chuyển vào cáp treo rồi xuống dưới, trên đây càng về đêm thì sẽ lạnh lắm, khi đã đi xuống phía dưới chúng ta sẽ bày tiệc, được không nào.
Mọi người cùng đồng thanh với nhau:
- Được ạ cảm ơn cô rất nhiều.
Mọi người dần duy chuyển vào cáp treo thay phiên nhau xuống, Bat đi đến cạnh Min, nắm tay của Min cùng đi vào cáp treo để xuống phía dưới [ 40 phút sau ] mọi người đã nướng xong đồ ăn, đang ngồi cùng nhau ăn uống vui vẻ nói chuyện với nhau:
- Các em ăn uống thoải mái đi nhé đừng lo gì hết, ăn uống mạnh vào để ngày mai còn có sức để tiếp tục thi đấu với nhau nghe rõ chưa.
[ Đồng thanh, rõ rồi ạ ] mọi người đang ăn uống nói chuyện với nhau thì Bat không nhìn thấy Min, quay qua quay lại kiếm thì thấy Min đang ngồi ở phía ngoài để ngắm trời, Bat đứng lên đi ra chỗ của Min rồi ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi:
- Sao cậu lại ra đây ngồi một mình thế này.
Min quay qua nhìn Bat rồi đáp:
- Cậu cũng biết mà, tớ không thích những chỗ đông người, không thích ồn ào cho lắm, nên ra đây nơi này vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm bầu trời, có thể ngắm cây cối đẹp thế này cơ mà.
- Đúng thật là cậu mà, trước giờ vẫn không thay đổi tí nào...à mà này Min tớ có chuyện muốn nói.
- Ừm cậu nói đi có chuyện gì.
- Cậu còn nhớ, lúc trước khi tớ say tớ đã nói với cậu là tớ đã thích một người, thích người đó rất nhiều nhưng người đó lại không để ý đến tớ, vì thế cậu đã khuyên tớ rằng, hãy mạnh mẽ nói cho người đó biết lòng của mình, tớ đã suy nghĩ kĩ rồi tớ muốn nói với người đó, để người đó biết được tình cảm của tớ.
- Ừm thế thì tốt quá rồi còn gì, cậu có thể mạnh dạng nói cho người đó biết được lòng mình, nhưng mà tớ hơi thắc mắc một chút, người đó là ai mà có thể khiến cậu đơn phương đến như vậy, có thể nói cho tớ biết được không.
Bat quay qua nhìn Min dù ngại ngùng nhưng vẫn tỏ ra là bình thản trả lời câu hỏi của Min:
- Được nếu cậu muốn biết người đó là ai thì tớ sẽ nói cho cậu biết, người đó là... cậu, tớ thích cậu Min.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro