Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 15
2024-10-18 14:40:23
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cô đụng phải một người, Tử Nguyệt cũng đang rất chóng mặt nên cúi đầu xin lỗi rồi bước đi nhưng bị một cánh tay giữ lại
"xin lôi là xong à" giọng nữ vang lên nghe sắc bén và giọng điệu không có chút thành ý nào. Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn cô gái này quả thật rất đẹp nhưng phần trang điểm hơi đậm thì phải.
"cô muốn sao" Tử Nguyệt hiện giờ rất khó chịu người cô vừa nóng cô rất muốn về nah2 nhưng còn xíu lí trí nên vẫn phải trở lại bàn ăn nhưng do đi không vững lại đụng trúng người kết quả lại bị như vậy
"cô là bạn gái của Thiếu Diễn" Hạc Đình rất ấn tượng với cô gái này có lẽ cô là người con gái duy nhất bên cạnh của Thiếu Diễn
"Thiếu Diễn là....là ai" giờ đầu óc của Tử Nguyệt đã bay trên mây rồi đứng còn không vững nữa nói chi là nhớ tên ai
Hạc Đình nhìn cô gái trước mắt đón là cô đã say, cô ta nở ra nụ cười nguy hiểm, vốn lúc chiều đã thấy chướng mắt rồi nhưng khi thấy Tử Nguyệt lên xe ngồi cùng Thiếu Diễn cô lại càng ghét thêm "cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi"
Tử Nguyệt đang say nghe có người hỏi thì trả lời theo bản năng "về nhà"
"được tôi đưa cô về nhà" Hàn Đình đỡ cô ghi hướng lên tầng trên nơi đó là đám bạn của cô ta đang tụ tập ăn uống, tiếng nhạc lớn trong phòng, những thiếu gia tiểu thư đang ngồi nói chuyện với nhau, còn có những cặp đang ngồi trong góc kia làm gì đó, mùi thuốc lá bay khắp phòng làm cho Tử Nguyệt vừa bước vào đã sặc
"Hàn Đình đem ai về thế nhìn cũng được đấy" một tên thiếu gia đang trong tay cầm điếu thiếu miệng thở ra khói miệng thì cười ánh mắt thì cứ nhìn vào cô.
"sao tối nay muốn chơi à"
"hahaha hàng ngon như vậy mà không chơi thì uổng"
"Bùi thiếu gia tôi tặng anh" Hàn Đình nhếch mép cười rồi đẩy Tử Nguyệt lên phía trước do đang say nên cô không đứng vững ngã vật xuống sàn nhà,
"hahaha vậy tôi không khách sáo" cái tên thiếu gia khi nảy đứng lên đi từng bước lại gần cô, ngón tay gớm ghiết của hắn chạm vào cô, Tử Nguyệt né tránh nhưng cảm giác tay chân không có sức lực "tránh ra"
"cô gái ngoan ngoãn đi sẽ không đau nhiều đâu"
"buông ra" cô cố gắng đẩy mạnh hắn ra làm hắn ngã ra sàn , những tên kia thấy thế thì cười làm hắn mất mặt, lên giọng chửi thề "con mẹ mày ông đây đang nhẹ nhàng không chịu, đừng trách ông mày mạnh tay" hắn lao vào cô, cô giãy dụa trong đầu lúc này trống rỗng cảnh tượng lý ức lúc nhỏ lần lượt ùa về, cô hoàng sợ không biết cầu cứu ai tay cô đụng trugn1 một vật gì đó cô đập thẳng vào đầu hắn ta "AAA"
Tiếng la làm cho mọi người ngạc nhiên, hắn thì đau đớn nằm ra sàn máu chảy xuống gương mặt "mẹ nó hôm nay ông chơi chết mày"
Tử Nguyệt thấy thế còn sợ hãi hơn, mặc dù cô có võ nhưng bây giờ tay chân cô nhắc lên còn không nổi biết đánh lại ai, cô nhìn tên kia trong đầu thầm nghĩ nếu hôm nay không thoát được thì cô thà chết chứ không bị chà đạp như vậy, cô cầm một mảnh thủy tinh đâm vào đô chân trắng nõn của mình máu chảy ra, cơn đau làm cô thêm tỉnh táo mắt cô lạnh lùng nhìn quét qua những con người kinh ngạc đang ngồi đó "mấy người dám lại gần thì đừng trách"
RẦM
Tiếng đạp cửa, cánh cửa ngã sầm xuống mọi người kinh ngạc nhìn ra thấy một người đàn ông thân mặc vest ánh mắt như muốn giết người lạnh lùng cao ngạo bước vào theo sao thêm ba bốn người mặc đồ đen.
"đông vui quá" Thiếu Diễn lạnh lùng lên tiếng đôi mắt quét qua nhìn khắp phòng dừng lại ở trên sàn nah2 một thân hình nhỏ bé trong chiếc váy nhưng phần chân vấy bị dính máu.
"ai làm" anh lạnh lùng lên tiếng gương mặt cũng không thay đổi, nhìn về phía góc tối "cô làm" Hàn Đình từ lúc thấy anh thì cũng sợ hãi không dám lên tiếng, cả thành phố này ai mà không biết anh là người thế nào, không một ai dám đắt tội với anh.
"tôi....tôi"
Thiếu Diễn từng bước đi đến trước mặt Tử Nguyệt nhìn xuống chân cô đang bị một miếng thủy tinh đâm vào, gương mặt của cô đang rất cố gắng giữ một chút ý thức còn xót lại nhìn anh.
"quá xấu" Thiếu Diễn lắc đầu nói một câu chẳng ai hiểu gì "đâm chỗ này thì sau này làm sao mặc váy nữa, công việc còn chưa xong" anh vừa nói nhưng trong lời nói ý chỉ là Hàn Đình đã phá công việc của anh ĐOÀNG viên đạn trong khẩu súng của anh bay thẳng trực tiếp lại chân của Hàn Đình tiếng la hét của cô làm cho những ai có mặt ở đó đều rợn cả sống lưng.
"Bùi thiếu gia cũng có mặt ở đây à"
"tôi......tôi Trần tổng tôi không biết là người của anh" hắn ta tay chân run rẩy bò dưới sàn
"ồ vậy là anh cũng tham gia"
"tôi....tôi"
ĐOÀNG tiếng súng vang lên lần nữa lần này là ghim vào cánh tay của tên kia hắn đau đớn nằm ngã ra sàn nhà "ngày mai tôi muốn thấy tất cả cty của người ở đây điều biến mất trong thành phố này"
"dạ"
Những người có mặt ở đây khi nghe anh nói đều nhưng một bầu trời sụp đổ, ai cũng thừa biết nếu đụng vào công việc làm ăn của Trần tổng một thì anh sẽ trả lại gấp mười lần.
"đi thôi" anh lạnh lùng đứng nhìn xuống cô gương mặt không biến sắc, cô biết anh không thích chạm vào phụ nữ nhưng hiện tại bây giờ đứng lên cô còn đứng không được nói chi là đi "tôi,,,,,tôi không......đứng được"
"ngu ngốc" anh nói một câu cúi người xuống bế cô đi, lúc được anh bế đi ra khỏi cái phòng đó thì cô đã ngất đi trong lòng anh, anh vẫn vậy gương mặt không chút cảm xúc nào cứ thế bế cô ra ngoài.
Sở dĩ anh có mặt kịp lúc là do cô đi ra ngoài quá lâu, làm chậm trễ thời gian của anh, anh kêu người tìm cô, trong đầu còn nghĩ về tới nơi sẽ phạt cô như nào, xưa nay trong công việc anh là người luôn nghiêm khắc sai là phải chịu phạt. Đang bàn công việc thì vệ sĩ vào báo tin, anh đành phải tiễn ông Triệu về hẹn ngày khác sau đó mới đến căn phòng đó.
"Thiếu gia đi bệnh viện hay về nhà"
"về nhà " lúc vào xe anh định để cô xuống nhưng vừa nhúc nhích máu lại chảy ra, anh đàn phải để cô ngồi trên đùi mình, tay bất đắt dĩ phải choàng qua eo cô để không bị ngã xuống. Trợ lý ngồi phía trước lâu lâu lại nhìn lên kiếng xem phía sau ánh mắt hiện lên ý cười ông chủ có cảm giác với phụ nữ rồi à, thường ngày ngay cả đứng gần ông chủ thông báo công việc mà là nữ thôi thì cũng đã khó chịu rồi hôm nay không chỉ gần mà còn rất gần nữa là đằng khác.
"xin lôi là xong à" giọng nữ vang lên nghe sắc bén và giọng điệu không có chút thành ý nào. Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn cô gái này quả thật rất đẹp nhưng phần trang điểm hơi đậm thì phải.
"cô muốn sao" Tử Nguyệt hiện giờ rất khó chịu người cô vừa nóng cô rất muốn về nah2 nhưng còn xíu lí trí nên vẫn phải trở lại bàn ăn nhưng do đi không vững lại đụng trúng người kết quả lại bị như vậy
"cô là bạn gái của Thiếu Diễn" Hạc Đình rất ấn tượng với cô gái này có lẽ cô là người con gái duy nhất bên cạnh của Thiếu Diễn
"Thiếu Diễn là....là ai" giờ đầu óc của Tử Nguyệt đã bay trên mây rồi đứng còn không vững nữa nói chi là nhớ tên ai
Hạc Đình nhìn cô gái trước mắt đón là cô đã say, cô ta nở ra nụ cười nguy hiểm, vốn lúc chiều đã thấy chướng mắt rồi nhưng khi thấy Tử Nguyệt lên xe ngồi cùng Thiếu Diễn cô lại càng ghét thêm "cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi"
Tử Nguyệt đang say nghe có người hỏi thì trả lời theo bản năng "về nhà"
"được tôi đưa cô về nhà" Hàn Đình đỡ cô ghi hướng lên tầng trên nơi đó là đám bạn của cô ta đang tụ tập ăn uống, tiếng nhạc lớn trong phòng, những thiếu gia tiểu thư đang ngồi nói chuyện với nhau, còn có những cặp đang ngồi trong góc kia làm gì đó, mùi thuốc lá bay khắp phòng làm cho Tử Nguyệt vừa bước vào đã sặc
"Hàn Đình đem ai về thế nhìn cũng được đấy" một tên thiếu gia đang trong tay cầm điếu thiếu miệng thở ra khói miệng thì cười ánh mắt thì cứ nhìn vào cô.
"sao tối nay muốn chơi à"
"hahaha hàng ngon như vậy mà không chơi thì uổng"
"Bùi thiếu gia tôi tặng anh" Hàn Đình nhếch mép cười rồi đẩy Tử Nguyệt lên phía trước do đang say nên cô không đứng vững ngã vật xuống sàn nhà,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"hahaha vậy tôi không khách sáo" cái tên thiếu gia khi nảy đứng lên đi từng bước lại gần cô, ngón tay gớm ghiết của hắn chạm vào cô, Tử Nguyệt né tránh nhưng cảm giác tay chân không có sức lực "tránh ra"
"cô gái ngoan ngoãn đi sẽ không đau nhiều đâu"
"buông ra" cô cố gắng đẩy mạnh hắn ra làm hắn ngã ra sàn , những tên kia thấy thế thì cười làm hắn mất mặt, lên giọng chửi thề "con mẹ mày ông đây đang nhẹ nhàng không chịu, đừng trách ông mày mạnh tay" hắn lao vào cô, cô giãy dụa trong đầu lúc này trống rỗng cảnh tượng lý ức lúc nhỏ lần lượt ùa về, cô hoàng sợ không biết cầu cứu ai tay cô đụng trugn1 một vật gì đó cô đập thẳng vào đầu hắn ta "AAA"
Tiếng la làm cho mọi người ngạc nhiên, hắn thì đau đớn nằm ra sàn máu chảy xuống gương mặt "mẹ nó hôm nay ông chơi chết mày"
Tử Nguyệt thấy thế còn sợ hãi hơn, mặc dù cô có võ nhưng bây giờ tay chân cô nhắc lên còn không nổi biết đánh lại ai, cô nhìn tên kia trong đầu thầm nghĩ nếu hôm nay không thoát được thì cô thà chết chứ không bị chà đạp như vậy, cô cầm một mảnh thủy tinh đâm vào đô chân trắng nõn của mình máu chảy ra, cơn đau làm cô thêm tỉnh táo mắt cô lạnh lùng nhìn quét qua những con người kinh ngạc đang ngồi đó "mấy người dám lại gần thì đừng trách"
RẦM
Tiếng đạp cửa, cánh cửa ngã sầm xuống mọi người kinh ngạc nhìn ra thấy một người đàn ông thân mặc vest ánh mắt như muốn giết người lạnh lùng cao ngạo bước vào theo sao thêm ba bốn người mặc đồ đen.
"đông vui quá" Thiếu Diễn lạnh lùng lên tiếng đôi mắt quét qua nhìn khắp phòng dừng lại ở trên sàn nah2 một thân hình nhỏ bé trong chiếc váy nhưng phần chân vấy bị dính máu.
"ai làm" anh lạnh lùng lên tiếng gương mặt cũng không thay đổi, nhìn về phía góc tối "cô làm" Hàn Đình từ lúc thấy anh thì cũng sợ hãi không dám lên tiếng, cả thành phố này ai mà không biết anh là người thế nào, không một ai dám đắt tội với anh.
"tôi....tôi"
Thiếu Diễn từng bước đi đến trước mặt Tử Nguyệt nhìn xuống chân cô đang bị một miếng thủy tinh đâm vào, gương mặt của cô đang rất cố gắng giữ một chút ý thức còn xót lại nhìn anh.
"quá xấu" Thiếu Diễn lắc đầu nói một câu chẳng ai hiểu gì "đâm chỗ này thì sau này làm sao mặc váy nữa, công việc còn chưa xong" anh vừa nói nhưng trong lời nói ý chỉ là Hàn Đình đã phá công việc của anh ĐOÀNG viên đạn trong khẩu súng của anh bay thẳng trực tiếp lại chân của Hàn Đình tiếng la hét của cô làm cho những ai có mặt ở đó đều rợn cả sống lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bùi thiếu gia cũng có mặt ở đây à"
"tôi......tôi Trần tổng tôi không biết là người của anh" hắn ta tay chân run rẩy bò dưới sàn
"ồ vậy là anh cũng tham gia"
"tôi....tôi"
ĐOÀNG tiếng súng vang lên lần nữa lần này là ghim vào cánh tay của tên kia hắn đau đớn nằm ngã ra sàn nhà "ngày mai tôi muốn thấy tất cả cty của người ở đây điều biến mất trong thành phố này"
"dạ"
Những người có mặt ở đây khi nghe anh nói đều nhưng một bầu trời sụp đổ, ai cũng thừa biết nếu đụng vào công việc làm ăn của Trần tổng một thì anh sẽ trả lại gấp mười lần.
"đi thôi" anh lạnh lùng đứng nhìn xuống cô gương mặt không biến sắc, cô biết anh không thích chạm vào phụ nữ nhưng hiện tại bây giờ đứng lên cô còn đứng không được nói chi là đi "tôi,,,,,tôi không......đứng được"
"ngu ngốc" anh nói một câu cúi người xuống bế cô đi, lúc được anh bế đi ra khỏi cái phòng đó thì cô đã ngất đi trong lòng anh, anh vẫn vậy gương mặt không chút cảm xúc nào cứ thế bế cô ra ngoài.
Sở dĩ anh có mặt kịp lúc là do cô đi ra ngoài quá lâu, làm chậm trễ thời gian của anh, anh kêu người tìm cô, trong đầu còn nghĩ về tới nơi sẽ phạt cô như nào, xưa nay trong công việc anh là người luôn nghiêm khắc sai là phải chịu phạt. Đang bàn công việc thì vệ sĩ vào báo tin, anh đành phải tiễn ông Triệu về hẹn ngày khác sau đó mới đến căn phòng đó.
"Thiếu gia đi bệnh viện hay về nhà"
"về nhà " lúc vào xe anh định để cô xuống nhưng vừa nhúc nhích máu lại chảy ra, anh đàn phải để cô ngồi trên đùi mình, tay bất đắt dĩ phải choàng qua eo cô để không bị ngã xuống. Trợ lý ngồi phía trước lâu lâu lại nhìn lên kiếng xem phía sau ánh mắt hiện lên ý cười ông chủ có cảm giác với phụ nữ rồi à, thường ngày ngay cả đứng gần ông chủ thông báo công việc mà là nữ thôi thì cũng đã khó chịu rồi hôm nay không chỉ gần mà còn rất gần nữa là đằng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro