Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Chương 24

2024-10-18 14:40:23

Nửa đêm Doãn Tuyết tỉnh lại cảm giác tay mình như có gì đó nặng nặng cô nhìn xuống thấy một cái đầu đang đè lên tay cô, Thiếu Thành do trông chừng cô quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay, Doãn Tuyết dùng tay còn lại sờ vào tóc anh làm anh tỉnh giấc

"Doãn Tuyết cô thấy sao rồi"

"làm anh tỉnh rồi à"

"cô còn thấy khó chịu chỗ nào không"

Cô lắc đầu nhưng dường như nhớ tới chuyện gì đó cô quay lại hỏi anh "Tử Nguyệt....các anh có cứu em ấy được chưa"

Thiếu Thành im lặng không trả lời vì chính anh còn không rõ "chưa thấy"

"không được tôi phải đi tìm"

"không vừa khỏe lại"

"không sao tôi khỏe rồi tôi phải đi tìm Tử Nguyệt" Doãn Tuyết hổn loạn bước không vững ngã xuống giây phút tưởng như sắp tiếp đất lại được một cánh tay đỡ lấy.

"cô bình tĩnh đi có Thiếu Diễn bên cạnh sẽ không sao đâu" Thiếu Thành ôm lấy cô về giường bây giờ mới phát hiện hai người đang trong tình trạng rất thân mật với nhau, làm cho không khí thêm phần ngại ngùng.

"lạnh...lạnh" Tử Nguyệt đang nằm trong lòng của Thiếu Diễn lúc nóng lúc lạnh, suốt từ 3 tiếng đồng hồ cô cứ trong tình trạng mê man lúc nóng lúc lạnh, anh cũng không biết làm sao. Bây giờ lại không thể đi lại trong khu rừng kỳ lạ này, trên người anh chỉ còn đúng một chiếc áo sơ mi trắng với quần tây đen do lúc nảy cô nói lạnh anh đã cở áo vest của mình khoác lên người cô nếu bây giờ nói lạnh là anh lạnh chứ không phải cô, không biết kiếp trước anh có mắc nợ cô không nữa, đám người đi theo anh đều nâng cao cảnh giác ánh mắt nhìn xung quanh, bất chợ anh giật mình có một bàn tay luồng vào áo sơ mi của anh đụng chạm vào da thị của anh, anh nhìn xuống thì thấy Tử Nguyệt tay đang mò mẫm cởi cúc áo của anh rồi từ từ luồng vào

"mẹ kiếp" anh chửi lên một tiếng làm người đứng ở đó tưởng có chuyện gì quay lại nhìn anh "thiếu gia có chuyện gì sao" do có áo vest che đi nên không ai thấy là Tử Nguyệt đang làm gì anh khôi phục khuôn mặt "không sao, các anh cứ làm việc đi"

"dạ"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiếu Diễn nhìn xuống thì thấy cô đã cởi được 3 cúc áo của anh, cô áp mặt mình vòa hổm vai của anh vẻ mặt thỏa mãn "ấm quá"

Nếu như Tử Nguyệt tỉnh táo thì sẽ không làm những hành động này, nhưng bây giờ vẻ mặt của Thiếu Diễn đen như có vô số đám mây tụ lại anh đưa tay đẩy cô ra thì cô lại rên lên một tiếng dường như đụng trúng vết thương, anh nghiến răng "nhịn, cô đợi cô tỉnh lại sẽ không xong với tôi" ngày hôm nay có lẽ là vượt quá giới hạn của anh.

RÀO RÀO RÀO

"thiếu gia cẩn thận" một người áo đen nhanh mắt dùng súng bắn vật gì đó vừa lướt qua viên đạn ghim ngay trên ngực rơi xuống trước mặt anh, cả đám người đi lại xem, một con khỉ nhưng không phải bình thường mà nó to gấp ba bốn lần "cái quái gì vậy" ten áo đen khác nhìn thấy cảnh trước mắt thì không tin "nó là khỉ sao"

"ừm nói đúng hơn là bị biến đổi gen" một tên khác cũng lên tiếng giải đáp

"gen cái quái gì vậy khu rừng này sao lại có thứ này"

"theo như tôi suy đón đây là nơi thí nghiệm thuốc của các nhà khoa học, họ đang nghiên cứu về loại bộ mã gen này"

Cả đám nghe mà giật mình đây là lần đầu tiên họ gặp, dù đã trải qua những lần thập tử nhất sinh nhưng về vụ biên đổi gen này thì lần đầu nghe, bên đây Tử Nguyệt vẫn đang im lặng ngủ trong lòng của Thiếu Diễn lâu lâu cô còn cạ mặt mình vào lòng ngực anh làm cho anh rất khó chịu, nhưng có một việc là mẹ kiếp sao anh lại có phản ứng, cái quái gì vậy chứ anh cảm nhận rất rõ cái đó của anh đang rất khó chịu khi cô làm hành động này, bây giờ có rất nhiều người ở đây nhưng cũng may là có cái áo của anh che lại thật mất mặt đang trong tình cảnh này mà anh còn có phản ứng mà còn với một đứa con gái.

"các anh nâng cao cảnh giác, đừng lơ là" anh cố lấy giọng bình tĩnh ra lệnh cho người của mình để họ tản ra.

"dạ"

Trạch Hàn quay trở về nhà nhưng dường như có cái gì đó không ổn, anh đang cố gắng giữ bình tĩnh đi từng bước lên lầu vào phòng, khoảng khắc anh vào phòng vệ sinh đóng cửa lại chạy đến bồn nôn sống chết, anh cũng không rõ mình bị làm sao trạng thái cứ như bị trúng thuốc lúc vừa bước ra khỏi khu rừng trên đường về anh đã cố chịu đựng.

CỐC CỐC CỐC

"anh tắm xong chưa xuống ăn cơm" giọng Nguyệt Thủy vọng vào, trong đây Trạch Hàn đang cố gắng bước từng bước đi vào bồn tắm vừa đặt chân vào anh đã bị ngã bất tỉnh, bên ngoài cô nghe thấy tiếng động lớn đạp cửa đi vào thấy anh đang chìm trong nước hốt hoảng kéo anh lên đưa anh ra ngoài, cô gọi người vào thay đồ cho anh, rồi gọi điện cho người bạn làm bác sĩ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Số ký tự: 0