Cuộc Gặp
H.Lewis
2024-05-31 21:50:11
9 giờ 30 sáng, Trịnh Hân bước ra khỏi sân bay Heathrow tại London, bầu trời dường như chẳng có tia nắng nào xuyên được qua làn sương mù đen kịt phía trên bầu trời cả, cô trông khá uể oải sau chuyến bay dài đến đây, người còn phải đeo chiếc balo nặng trĩu, tay cô còn phải kéo thêm 2 chiếc vali to và 2 chiếc cặp vải để đồ.
“Này cậu, cậu có kéo nổi ngần ấy đồ không vậy, trông khó khăn quá.”
Một giọng Nam khá trầm, nói tiếng Anh mà chất giọng có chút gì đó của châu Á, Trịnh Hân quay đầu lại nhìn.
Một cậu nam khá cao, cỡ chừng 1 mét 8, tóc để kiểu Messy Fringe, ngũ quan rất hòa hợp và sắc sảo, cậu ta chỉ đeo một chiếc cặp, hai tay đút túi quần trông rất bình thản đi ra khỏi sân bay.
“Tôi xách được, cảm ơn cậu.”
“Tôi thì thấy cái lưng của cậu không nói giống cậu đâu, để tôi cầm hộ cậu chút, cậu chỉ cần kéo một chiếc vali thôi.”
Động tác rất nhanh nhẹn, cậu ấy xách một chiếc cặp vải, tay kia kéo hộ Trịnh Hân chiếc vali còn lại trong khi Trịnh Hân vẫn ngơ ngác chưa kịp phản ứng gì.
“Cậu còn nhìn gì nữa, cậu về đâu để tôi gọi xe ?”
Trịnh Hân nghe được thì mới bất giác bừng tỉnh khỏi sự ngỡ ngàng, cô lấy trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại rồi bật lại bảng note.
“Tôi về 4-2 Woodlands Harrow.”
“Cậu học ở đấy hả”
“Tôi học ở Middlesex, chỗ này là một người chị quen biết đã thuê hộ.”
Cô chưa kịp nói hết câu thì cậu ấy đã kéo vali đi trước.
“Nhanh lên nếu cậu không muốn lát nữa chúng ta đều phải tắm mưa, khu vực đỗ xe cách đây 2 cây số.”
Trịnh Hân khó khăn sửa lại chiếc cặp trên lưng rồi chạy nhanh theo.
“Cậu tên là gì ? chúng ta hình như chưa có giới thiệu ?”
“Tôi là Đoàn Khang, cậu gọi là Mason cũng được, tôi ở đây hơn 10 năm rồi”
“Cậu cũng là người gốc Trung hả, bảo sao tôi ngờ ngợ nét mặt của cậu.”
“Tôi là người Trung, nhưng tôi chuyển đi lâu rồi, vài năm mới chỉ về thăm quê một lần vì tính chất công việc của ba mẹ, hoặc tôi sẽ tự về một mình nếu muốn.”
“Mình là Chu Trịnh Hân, sống và lớn lên tại Giang Tô, cậu đến đó bao giờ chưa, nơi đó đẹp lắm.”
“Tôi chưa ra khỏi Bắc Kinh lần nào cả.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trịnh Hân có vẻ rất thích thú nhưng Đoàn Khang lại ngược lại, cậu ấy dường như chỉ trả lời trong vô thức vậy, vừa lúc họ ra đến cổng thì chiếc taxi đi tới.
“Cậu đặt xe về Harrow hả ? dọn đồ ra cốp đi.”
Đoàn Khang nhanh nhẹn xếp đồ của Trịnh Hân ra sau cốp, xong cậu ấy ngồi vào hàng ghế phía sau, Trịnh Hân giật mình.
“Sao cậu lại vào trong xe, tôi không cần cậu xếp đồ vào nhà hộ đâu.”
“Nhà tôi cũng ở Harrow.”
Đoàn Khang lạnh lùng đáp làm cho Trịnh Hân có chút bối rối, cô ngồi vào ghế trước rồi ra hiệu cho bác tài di chuyển.
Đến nơi, Đoàn Khang thanh toán tiền nhanh cho tài xế rồi cậu dọn đồ xuống giúp Trịnh Hân.
“Cậu đã giúp tôi xách đồ rồi, tiền xe cũng giành nốt của tôi sao.”
“Đợi cậu mở app rồi thanh toán chắc họ ngủ gật mất, ở đây cậu nên để ra một khoản tiền giấy và xu để tiêu ngoài cho các hoạt động công cộng hoặc ăn uống, cậu gọi chủ nhà đi, tôi giúp đem đồ vào.”
Trịnh Hân tìm lại số chủ nhà từ các dòng note dày đặc các thông tin như là: các đồ cần thiết, thuốc thang, các trạm xe bus ở gần,...
“À đây rồi, cậu có thể về trước tôi tự đem đồ vào nhà cũng được.”
“Nhà tôi gần đây, cậu cứ gọi cho chủ nhà đi.”
Trịnh Hân gọi cho chủ nhà, Một bà lão cỡ chừng hơn 60 tuổi đi ra mở cửa, Đoàn Khang giúp Trịnh Hân khuân đồ đạc vali lên phòng.
“Cảm ơn cậu, hôm nay không có cậu thì tôi không biết có lết về đây được hay không nữa.”
“Tôi học ở khoa đồ họa, mai tôi đợi cậu ở đây nhé, nhớ dậy đúng giờ.”
Đoàn Khang nói một cách lạnh lùng, cứ như thể là mọi lời nói của cậu ta mọi người đều phải nghe theo vậy. Trịnh Hân chưa kịp trả lời lại thì cậu ta đã đi sang phía bên kia đường mất rồi, cậu ta vẫn vậy, tay đút trong túi quần khoan thai mà đi, Trịnh Hân nhìn về bóng lưng ấy hồi lâu rồi mỉm cười.
“Thời tiết London cũng có chút ấm áp đấy.”
“Này cậu, cậu có kéo nổi ngần ấy đồ không vậy, trông khó khăn quá.”
Một giọng Nam khá trầm, nói tiếng Anh mà chất giọng có chút gì đó của châu Á, Trịnh Hân quay đầu lại nhìn.
Một cậu nam khá cao, cỡ chừng 1 mét 8, tóc để kiểu Messy Fringe, ngũ quan rất hòa hợp và sắc sảo, cậu ta chỉ đeo một chiếc cặp, hai tay đút túi quần trông rất bình thản đi ra khỏi sân bay.
“Tôi xách được, cảm ơn cậu.”
“Tôi thì thấy cái lưng của cậu không nói giống cậu đâu, để tôi cầm hộ cậu chút, cậu chỉ cần kéo một chiếc vali thôi.”
Động tác rất nhanh nhẹn, cậu ấy xách một chiếc cặp vải, tay kia kéo hộ Trịnh Hân chiếc vali còn lại trong khi Trịnh Hân vẫn ngơ ngác chưa kịp phản ứng gì.
“Cậu còn nhìn gì nữa, cậu về đâu để tôi gọi xe ?”
Trịnh Hân nghe được thì mới bất giác bừng tỉnh khỏi sự ngỡ ngàng, cô lấy trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại rồi bật lại bảng note.
“Tôi về 4-2 Woodlands Harrow.”
“Cậu học ở đấy hả”
“Tôi học ở Middlesex, chỗ này là một người chị quen biết đã thuê hộ.”
Cô chưa kịp nói hết câu thì cậu ấy đã kéo vali đi trước.
“Nhanh lên nếu cậu không muốn lát nữa chúng ta đều phải tắm mưa, khu vực đỗ xe cách đây 2 cây số.”
Trịnh Hân khó khăn sửa lại chiếc cặp trên lưng rồi chạy nhanh theo.
“Cậu tên là gì ? chúng ta hình như chưa có giới thiệu ?”
“Tôi là Đoàn Khang, cậu gọi là Mason cũng được, tôi ở đây hơn 10 năm rồi”
“Cậu cũng là người gốc Trung hả, bảo sao tôi ngờ ngợ nét mặt của cậu.”
“Tôi là người Trung, nhưng tôi chuyển đi lâu rồi, vài năm mới chỉ về thăm quê một lần vì tính chất công việc của ba mẹ, hoặc tôi sẽ tự về một mình nếu muốn.”
“Mình là Chu Trịnh Hân, sống và lớn lên tại Giang Tô, cậu đến đó bao giờ chưa, nơi đó đẹp lắm.”
“Tôi chưa ra khỏi Bắc Kinh lần nào cả.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trịnh Hân có vẻ rất thích thú nhưng Đoàn Khang lại ngược lại, cậu ấy dường như chỉ trả lời trong vô thức vậy, vừa lúc họ ra đến cổng thì chiếc taxi đi tới.
“Cậu đặt xe về Harrow hả ? dọn đồ ra cốp đi.”
Đoàn Khang nhanh nhẹn xếp đồ của Trịnh Hân ra sau cốp, xong cậu ấy ngồi vào hàng ghế phía sau, Trịnh Hân giật mình.
“Sao cậu lại vào trong xe, tôi không cần cậu xếp đồ vào nhà hộ đâu.”
“Nhà tôi cũng ở Harrow.”
Đoàn Khang lạnh lùng đáp làm cho Trịnh Hân có chút bối rối, cô ngồi vào ghế trước rồi ra hiệu cho bác tài di chuyển.
Đến nơi, Đoàn Khang thanh toán tiền nhanh cho tài xế rồi cậu dọn đồ xuống giúp Trịnh Hân.
“Cậu đã giúp tôi xách đồ rồi, tiền xe cũng giành nốt của tôi sao.”
“Đợi cậu mở app rồi thanh toán chắc họ ngủ gật mất, ở đây cậu nên để ra một khoản tiền giấy và xu để tiêu ngoài cho các hoạt động công cộng hoặc ăn uống, cậu gọi chủ nhà đi, tôi giúp đem đồ vào.”
Trịnh Hân tìm lại số chủ nhà từ các dòng note dày đặc các thông tin như là: các đồ cần thiết, thuốc thang, các trạm xe bus ở gần,...
“À đây rồi, cậu có thể về trước tôi tự đem đồ vào nhà cũng được.”
“Nhà tôi gần đây, cậu cứ gọi cho chủ nhà đi.”
Trịnh Hân gọi cho chủ nhà, Một bà lão cỡ chừng hơn 60 tuổi đi ra mở cửa, Đoàn Khang giúp Trịnh Hân khuân đồ đạc vali lên phòng.
“Cảm ơn cậu, hôm nay không có cậu thì tôi không biết có lết về đây được hay không nữa.”
“Tôi học ở khoa đồ họa, mai tôi đợi cậu ở đây nhé, nhớ dậy đúng giờ.”
Đoàn Khang nói một cách lạnh lùng, cứ như thể là mọi lời nói của cậu ta mọi người đều phải nghe theo vậy. Trịnh Hân chưa kịp trả lời lại thì cậu ta đã đi sang phía bên kia đường mất rồi, cậu ta vẫn vậy, tay đút trong túi quần khoan thai mà đi, Trịnh Hân nhìn về bóng lưng ấy hồi lâu rồi mỉm cười.
“Thời tiết London cũng có chút ấm áp đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro