Chương 11
Meili
2024-11-11 23:33:23
- Thôi, ăn tạm cái gì khác nhá! - Nhất Bảo dịu dàng hỏi.
Mai Mai chăm chăm nhìn Nhất Bảo, có phần ngạc nhiên, có phần thinh thích, Mai Mai lắc đầu:
- Mai không muốn ăn nữa.
Cô đưa tay lau nước mắt.
- Thôi chết rồi, huhu…
Tay Mai Mai toàn mỡ, định lau mặt nào ngờ chỉ làm mặt bẩn thêm. Mai lại khóc. Nhất Bảo nhìn mà cười. Mai Mai lần đầu tiên thấy Nhất Bảo cười mà quên cả khóc vì cậu ấy …đẹp trai quá!
Mai Mai cũng cười lại.
- Được rồi, đi rửa mặt rồi về phòng ngủ đi.
Mai Mai gật đầu. Ra đến cửa, Mai Mai chợt quay lại:
- À, mà bố mẹ Bảo đâu? Mai có cần phải chào họ rồi mới đi ngủ không?
- Họ không có nhà.
Nhất Bảo nói, giọng nói không còn như lúc nãy.
Mai Mai thấy vậy chỉ gật gật:
- Ừm, vậy Mai đi ngủ đây.
Sáng hôm sau:
- Con làm bố bất ngờ đấy!
- Chuyện gì ạ?
- Chuyện con ra tay giải cứu cô tiểu thư họ Mai đó.
- À.
- Nói thử bố nghe, con có ý gì với cô gái đó không?
- Sao bố lại hỏi con như vậy?
- Vì từ trước đến nay con chưa từng như vậy.
- Bố, bố đừng nghĩ như vậy, trong lòng con chỉ có một người phụ nữ duy nhất là mẹ con mà thôi.
- Ừ, quá khứ là như vậy, hiện tại có thể là như vậy, nhưng tương lai thì chắc chắn không thể như vậy.
Nhất Bảo cười nhạt.
- 3 tháng rồi không gặp. Bố nói chuyện khác hẳn.
Bố Nhất Bảo cười lớn:
- Bố quên không nói với con, thời gian qua, bố giao lưu nhiều với mấy vị cao tăng nên nói chuyện cũng hơi bị triết lí. Nhưng con đừng đánh trống lảng. Bố thấy suốt 16 năm qua con đã sống quá khép mình, đã đến lúc con phải mở lòng mình rồi, Bảo ạ.
- Chẳng phải công việc của bố con mình đòi hỏi phải như vậy sao?
Bố Nhất Bảo lắc đầu:
- Không hẳn, lúc nào cần phải vậy thì mới phải như vậy, còn những lúc khác con không nhất thiết cứ phải làm vẻ lạnh lùng, che giấu lòng mình.
Ông thở dài nói tiếp:
- Suốt 16 năm qua, điều bố thấy tiếc nhất là không thể làm bạn của con, để con có thể có một người bạn tri kỉ. Chính vì vậy, mà điều bố mong muốn nhất là tìm được cho con một người bạn để con chia sẻ mọi điều, cô gái đó liệu có thể là tri…
- Bố, con không…
Áaaaaaaaaaaaaaa…………
Gâu gâu gâu………
Tiếng Mai Mai kêu thất thanh, tiếng chó sủa loạn xì ngậu ngoài sân trước. Nhất Bảo cùng bố vội vàng chạy ra xem có xảy ra chuyện gì.
Mai Mai chăm chăm nhìn Nhất Bảo, có phần ngạc nhiên, có phần thinh thích, Mai Mai lắc đầu:
- Mai không muốn ăn nữa.
Cô đưa tay lau nước mắt.
- Thôi chết rồi, huhu…
Tay Mai Mai toàn mỡ, định lau mặt nào ngờ chỉ làm mặt bẩn thêm. Mai lại khóc. Nhất Bảo nhìn mà cười. Mai Mai lần đầu tiên thấy Nhất Bảo cười mà quên cả khóc vì cậu ấy …đẹp trai quá!
Mai Mai cũng cười lại.
- Được rồi, đi rửa mặt rồi về phòng ngủ đi.
Mai Mai gật đầu. Ra đến cửa, Mai Mai chợt quay lại:
- À, mà bố mẹ Bảo đâu? Mai có cần phải chào họ rồi mới đi ngủ không?
- Họ không có nhà.
Nhất Bảo nói, giọng nói không còn như lúc nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Mai thấy vậy chỉ gật gật:
- Ừm, vậy Mai đi ngủ đây.
Sáng hôm sau:
- Con làm bố bất ngờ đấy!
- Chuyện gì ạ?
- Chuyện con ra tay giải cứu cô tiểu thư họ Mai đó.
- À.
- Nói thử bố nghe, con có ý gì với cô gái đó không?
- Sao bố lại hỏi con như vậy?
- Vì từ trước đến nay con chưa từng như vậy.
- Bố, bố đừng nghĩ như vậy, trong lòng con chỉ có một người phụ nữ duy nhất là mẹ con mà thôi.
- Ừ, quá khứ là như vậy, hiện tại có thể là như vậy, nhưng tương lai thì chắc chắn không thể như vậy.
Nhất Bảo cười nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- 3 tháng rồi không gặp. Bố nói chuyện khác hẳn.
Bố Nhất Bảo cười lớn:
- Bố quên không nói với con, thời gian qua, bố giao lưu nhiều với mấy vị cao tăng nên nói chuyện cũng hơi bị triết lí. Nhưng con đừng đánh trống lảng. Bố thấy suốt 16 năm qua con đã sống quá khép mình, đã đến lúc con phải mở lòng mình rồi, Bảo ạ.
- Chẳng phải công việc của bố con mình đòi hỏi phải như vậy sao?
Bố Nhất Bảo lắc đầu:
- Không hẳn, lúc nào cần phải vậy thì mới phải như vậy, còn những lúc khác con không nhất thiết cứ phải làm vẻ lạnh lùng, che giấu lòng mình.
Ông thở dài nói tiếp:
- Suốt 16 năm qua, điều bố thấy tiếc nhất là không thể làm bạn của con, để con có thể có một người bạn tri kỉ. Chính vì vậy, mà điều bố mong muốn nhất là tìm được cho con một người bạn để con chia sẻ mọi điều, cô gái đó liệu có thể là tri…
- Bố, con không…
Áaaaaaaaaaaaaaa…………
Gâu gâu gâu………
Tiếng Mai Mai kêu thất thanh, tiếng chó sủa loạn xì ngậu ngoài sân trước. Nhất Bảo cùng bố vội vàng chạy ra xem có xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro