Chương 13
Meili
2024-11-11 23:33:23
- Cháu không ngắm được nữa. Bác hỏi gì thì hỏi luôn đi.
Bố Nhất Bảo cười, cái quạt cầm trên tay cứ phẩy qua phẩy lại.
- Ừ, đã vậy, bác sẽ hỏi thẳng luôn. Cháu thấy Nhất Bảo thế nào?
Có nằm mơ Mai Mai cũng không nghĩ bác ấy sẽ hỏi câu này. Lại nhớ lúc nãy Nhất Bảo từ chối thẳng thừng mình làm Mai Mai không tỏ ra khó chịu không được.
- Ui giời, người đâu lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ với người khác mà rõ ràng cậu ấy đâu phải như vậy đâu. Cháu cảm thấy cậu ấy luôn có sự quan tâm âm thầm đến người khác, nhưng cậu ấy lại không muốn người khác biết. Việc gì phải làm thế chứ.
- Vậy nếu nó chỉ quan tâm như vậy với mỗi mình cháu thì cháu thấy sao?
- Làm sao để cháu biết là cậu ta chỉ như vậy với mỗi mình cháu chứ? Mà nếu có như vậy thật thì cháu thấy cũng ..vui. Hìhì..
Bố Nhất Bảo lại gật gù cái đầu rồi thở dài:
- Bác thật là một người bố không tốt. Cháu biết không? Nhất Bảo là một đứa…
- BỐ.
Nhất Bảo bất thình lình xuất hiện.
- Cô về phòng đi.
- Gì cơ? Mai đang ngắm cảnh mà.
- ĐI ĐI.
Mai Mai giật bắn mình.
- Tại sao cậu phải như vậy? Tại sao cậu lúc nào cũng phải tự biến mình thành một kẻ đáng ghét khó gần như vậy chứ?
Nhất Bảo hằm hằm nhìn Mai Mai. Mai Mai dồn hết sức dũng cảm đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Nhất Bảo.
- Nhất Bảo à, có những lúc Mai như đã được nhìn thấy con người thật của Bảo. Mai cảm thấy Bảo là người rất dễ mến, bên cạnh Bảo có thể đem lại cho người khác cảm giác bình an.
- Nói xong chưa?
Nhất Bảo lạnh lùng hỏi.
- CHƯA XONG ĐÂU! – Mai Mai không thể chịu được cái kiểu cố chấp của cậu ta - Để có thể nói những lời tốt đẹp về cậu không phải không có nhưng mà cậu toàn làm cho người khác thấy bực mình vì thái độ của cậu thôi. Cậu thật khó hiểu lắm.
Mai Mai tức giận bỏ đi.
Nhất Bảo đứng đó, hình ảnh cuối cùng của Mai Mai vẫn hiện hữu trước mắt cậu, đôi mắt cô gái như lóng lánh lệ.
- Bình thường, cô bé này có vẻ trẻ con, nhưng suy nghĩ thì có phần sâu sắc hơn. Bố thấy những gì cô bé đó nói con cũng có cái đúng đấy. Con không nên nghĩ thân phận của con sẽ làm hại cô bé. Nếu như con có cảm tình với Mai Mai thì hãy mạnh dạn lên.
Rồi ông cũng bỏ đi nốt. Chỉ còn lại một mình Bảo. Cậu ngồi phịch xuống cái ghế.
- Bên tôi mà em thấy bình an sao?
Tim cậu đau nhói. Trong đầu cậu chỉ xuất hiện toàn hình ảnh của Mai Mai, những câu nói của Mai Mai cứ vang lên bên tai cậu.
Hết cả ngày hôm ấy. Mai Mai cứ ở rịt trong phòng, không chịu ra ngoài, cơm cũng không ăn.
Đến 10h tối. Mai Mai nằm trằn trọc trên giường. Cô đã nguôi cơn giận với Nhất Bảo rồi nhưng cơn đói đang hoành hành trong bụng nên không ngủ được. Không nhịn được nữa quyết định đi xuống bếp. Mở cửa phòng ra.
Mình đang mơ à?
Nhất Bảo đứng ngoài cửa từ lúc nào. Mai Mai thấy Nhất Bảo thì vội đóng cửa vào. Nhất Bảo liền lấy tay đẩy, không cho cô đóng cửa, nhưng Nhất Bảo đẩy mạnh quá làm cánh cửa mở ra, đập vào trán Mai Mai cái ‘bốp’. Mai Mai lùi lại tay giữ trán, bao nhiêu cái bực tức với Nhất Bảo từ sáng lại theo cái cộc đầu vừa nãy ùn ùn kéo về. Cô quắc mắt nhìn Nhất Bảo, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Bố Nhất Bảo cười, cái quạt cầm trên tay cứ phẩy qua phẩy lại.
- Ừ, đã vậy, bác sẽ hỏi thẳng luôn. Cháu thấy Nhất Bảo thế nào?
Có nằm mơ Mai Mai cũng không nghĩ bác ấy sẽ hỏi câu này. Lại nhớ lúc nãy Nhất Bảo từ chối thẳng thừng mình làm Mai Mai không tỏ ra khó chịu không được.
- Ui giời, người đâu lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ với người khác mà rõ ràng cậu ấy đâu phải như vậy đâu. Cháu cảm thấy cậu ấy luôn có sự quan tâm âm thầm đến người khác, nhưng cậu ấy lại không muốn người khác biết. Việc gì phải làm thế chứ.
- Vậy nếu nó chỉ quan tâm như vậy với mỗi mình cháu thì cháu thấy sao?
- Làm sao để cháu biết là cậu ta chỉ như vậy với mỗi mình cháu chứ? Mà nếu có như vậy thật thì cháu thấy cũng ..vui. Hìhì..
Bố Nhất Bảo lại gật gù cái đầu rồi thở dài:
- Bác thật là một người bố không tốt. Cháu biết không? Nhất Bảo là một đứa…
- BỐ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất Bảo bất thình lình xuất hiện.
- Cô về phòng đi.
- Gì cơ? Mai đang ngắm cảnh mà.
- ĐI ĐI.
Mai Mai giật bắn mình.
- Tại sao cậu phải như vậy? Tại sao cậu lúc nào cũng phải tự biến mình thành một kẻ đáng ghét khó gần như vậy chứ?
Nhất Bảo hằm hằm nhìn Mai Mai. Mai Mai dồn hết sức dũng cảm đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Nhất Bảo.
- Nhất Bảo à, có những lúc Mai như đã được nhìn thấy con người thật của Bảo. Mai cảm thấy Bảo là người rất dễ mến, bên cạnh Bảo có thể đem lại cho người khác cảm giác bình an.
- Nói xong chưa?
Nhất Bảo lạnh lùng hỏi.
- CHƯA XONG ĐÂU! – Mai Mai không thể chịu được cái kiểu cố chấp của cậu ta - Để có thể nói những lời tốt đẹp về cậu không phải không có nhưng mà cậu toàn làm cho người khác thấy bực mình vì thái độ của cậu thôi. Cậu thật khó hiểu lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Mai tức giận bỏ đi.
Nhất Bảo đứng đó, hình ảnh cuối cùng của Mai Mai vẫn hiện hữu trước mắt cậu, đôi mắt cô gái như lóng lánh lệ.
- Bình thường, cô bé này có vẻ trẻ con, nhưng suy nghĩ thì có phần sâu sắc hơn. Bố thấy những gì cô bé đó nói con cũng có cái đúng đấy. Con không nên nghĩ thân phận của con sẽ làm hại cô bé. Nếu như con có cảm tình với Mai Mai thì hãy mạnh dạn lên.
Rồi ông cũng bỏ đi nốt. Chỉ còn lại một mình Bảo. Cậu ngồi phịch xuống cái ghế.
- Bên tôi mà em thấy bình an sao?
Tim cậu đau nhói. Trong đầu cậu chỉ xuất hiện toàn hình ảnh của Mai Mai, những câu nói của Mai Mai cứ vang lên bên tai cậu.
Hết cả ngày hôm ấy. Mai Mai cứ ở rịt trong phòng, không chịu ra ngoài, cơm cũng không ăn.
Đến 10h tối. Mai Mai nằm trằn trọc trên giường. Cô đã nguôi cơn giận với Nhất Bảo rồi nhưng cơn đói đang hoành hành trong bụng nên không ngủ được. Không nhịn được nữa quyết định đi xuống bếp. Mở cửa phòng ra.
Mình đang mơ à?
Nhất Bảo đứng ngoài cửa từ lúc nào. Mai Mai thấy Nhất Bảo thì vội đóng cửa vào. Nhất Bảo liền lấy tay đẩy, không cho cô đóng cửa, nhưng Nhất Bảo đẩy mạnh quá làm cánh cửa mở ra, đập vào trán Mai Mai cái ‘bốp’. Mai Mai lùi lại tay giữ trán, bao nhiêu cái bực tức với Nhất Bảo từ sáng lại theo cái cộc đầu vừa nãy ùn ùn kéo về. Cô quắc mắt nhìn Nhất Bảo, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro