Chương 57
Meili
2024-11-11 23:33:23
- Mai Mai. Mai Mai.
Mai Mai đưa mắt tìm ngươì gọi tên mình.
- Có chuyện gì sao?
Mai Mai hỏi khi thâý Hải Nam từ đâu tơí đứng trước mặt cô.
Hải Nam cười, gãi gãi đâù nói:
- À. Chẳng là bản dự án có chút vấn đề. Ừm, người bên tôi nói là đã liên lạc với bên cô rôì nhưng chưa thâý hồi âm.
- Người đó là ai? Anh cứ nói. Tôi sẽ nói ngươì đó chịu trách nhiệm cho việc này.
Nói rồi Mai Mai rút điện thoại chuẩn bị bấm số.
- Ớ, từ từ đã. – Hải Nam vội vàng đưa tay chắn màn hình điện thoại. – Ơ, hì hì, xin lỗi. Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm. Ừm, mình đi uống nước rồi bàn việc này luôn. OK?
Thấy Mai Mai nhìn mình còn vẻ nghi ngờ. Hải Nam liền giơ tập tài liệu trong tay lên, hẩy hẩy cằm nói:
- Không đi đâu xa, ngay nhà hàng đối diện công ty cô thôi.
Mai Mai im lặng, lại giơ điện thoại lên bấm. Hải Nam định ngăn nhưng còn chưa kịp mở lời thì nhận được ánh mắt thiếu thiện cảm của Mai Mai đành thu tay về.
- Bác Mạnh ạ. Giờ tôi có chút việc bận đột xuất... Không cần đâu, bác cứ chờ ở cổng công ty được rồi.
Hải Nam nghe thế thì như mở cờ trong bụng. Vui vẻ dẫn đường.
Trong nhà hàng không quá đông người. Bàn trống còn khá nhiều. Nhà hàng này chủ yếu dành cho nhân viên văn phòng, mà hầu hết đều là nhân viên của tập đoàn Nhất Mai.
Hai người chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ, vừa thoáng lại có thể nhìn ra hồ cá ở phía sau. Hải Nam nhìn hớn hở ra mặt, cười hoài không thôi. Trong khi Mai Mai thì gương mặt cô không tỏ ra khó chịu nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ.
Đồ uống đã được gọi.
- Ăn thêm gì nữa nhé. Bánh putting chuối, được chứ? – Hải Nam nói.
Gương mặt Mai Mai thoáng sững sờ. Chuyện trong quá khứ bất chợt hiện ra trong cô. Cô và người con trai ấy cũng từng ngồi ăn bánh putting chuối cùng nhau... Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng đeo lại cái mặt nạ lạnh tanh thường ngày.
- Tùy anh.
Thái độ của Mai Mai tuy chỉ thay đổi trong nháy mắt nhưng với bản lĩnh của mình, Hải Nam đã nhận ra được.
Người phục vụ đi khỏi.
- Chúng ta nói việc chính luôn đi.
Mai Mai nói.
- Không cần vội. Việc đâu còn có đó. Đồ ăn đồ uống còn chưa mang lên mà. – Hải Nam nhìn Mai Mai không chớp mắt.
Mai Mai thấy khó chịu trước cái nhìn đó, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cá.
- Chúng ta... – Hải Nam nói phá vỡ sự im lặng – tuy biết nhau chưa lâu nhưng đây cũng không phải lần đầu gặp mặt, có điều này không biết tôi nói với cô có bị coi là khiếm nhã không?
Phục vụ mang đồ đến. Bánh và đồ uống đã ở trước mặt. Mai Mai cầm cốc nước cam của mình lên nhưng không uống ngay.
- Nếu thấy khiếm nhã thì đừng nói nữa.
Mai Mai nói rồi uống một ngụm nước cam.
Hải Nam bật cười hai tiếng.
- Cô thật sự rất có cá tính!
Mai Mai chỉ khẽ nhếch môi, lại cầm cốc uống ngụm nước nữa.
- Cô không ăn bánh sao? – Hải Nam hỏi.
Mai Mai nhìn đĩa bánh một hồi, sắc thái trên gương mặt cô hơi khó hiểu. Nhưng rồi cô cũng cầm dĩa xắn miếng đầu tiên.
Mai Mai đưa mắt tìm ngươì gọi tên mình.
- Có chuyện gì sao?
Mai Mai hỏi khi thâý Hải Nam từ đâu tơí đứng trước mặt cô.
Hải Nam cười, gãi gãi đâù nói:
- À. Chẳng là bản dự án có chút vấn đề. Ừm, người bên tôi nói là đã liên lạc với bên cô rôì nhưng chưa thâý hồi âm.
- Người đó là ai? Anh cứ nói. Tôi sẽ nói ngươì đó chịu trách nhiệm cho việc này.
Nói rồi Mai Mai rút điện thoại chuẩn bị bấm số.
- Ớ, từ từ đã. – Hải Nam vội vàng đưa tay chắn màn hình điện thoại. – Ơ, hì hì, xin lỗi. Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm. Ừm, mình đi uống nước rồi bàn việc này luôn. OK?
Thấy Mai Mai nhìn mình còn vẻ nghi ngờ. Hải Nam liền giơ tập tài liệu trong tay lên, hẩy hẩy cằm nói:
- Không đi đâu xa, ngay nhà hàng đối diện công ty cô thôi.
Mai Mai im lặng, lại giơ điện thoại lên bấm. Hải Nam định ngăn nhưng còn chưa kịp mở lời thì nhận được ánh mắt thiếu thiện cảm của Mai Mai đành thu tay về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bác Mạnh ạ. Giờ tôi có chút việc bận đột xuất... Không cần đâu, bác cứ chờ ở cổng công ty được rồi.
Hải Nam nghe thế thì như mở cờ trong bụng. Vui vẻ dẫn đường.
Trong nhà hàng không quá đông người. Bàn trống còn khá nhiều. Nhà hàng này chủ yếu dành cho nhân viên văn phòng, mà hầu hết đều là nhân viên của tập đoàn Nhất Mai.
Hai người chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ, vừa thoáng lại có thể nhìn ra hồ cá ở phía sau. Hải Nam nhìn hớn hở ra mặt, cười hoài không thôi. Trong khi Mai Mai thì gương mặt cô không tỏ ra khó chịu nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ.
Đồ uống đã được gọi.
- Ăn thêm gì nữa nhé. Bánh putting chuối, được chứ? – Hải Nam nói.
Gương mặt Mai Mai thoáng sững sờ. Chuyện trong quá khứ bất chợt hiện ra trong cô. Cô và người con trai ấy cũng từng ngồi ăn bánh putting chuối cùng nhau... Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng đeo lại cái mặt nạ lạnh tanh thường ngày.
- Tùy anh.
Thái độ của Mai Mai tuy chỉ thay đổi trong nháy mắt nhưng với bản lĩnh của mình, Hải Nam đã nhận ra được.
Người phục vụ đi khỏi.
- Chúng ta nói việc chính luôn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Mai nói.
- Không cần vội. Việc đâu còn có đó. Đồ ăn đồ uống còn chưa mang lên mà. – Hải Nam nhìn Mai Mai không chớp mắt.
Mai Mai thấy khó chịu trước cái nhìn đó, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cá.
- Chúng ta... – Hải Nam nói phá vỡ sự im lặng – tuy biết nhau chưa lâu nhưng đây cũng không phải lần đầu gặp mặt, có điều này không biết tôi nói với cô có bị coi là khiếm nhã không?
Phục vụ mang đồ đến. Bánh và đồ uống đã ở trước mặt. Mai Mai cầm cốc nước cam của mình lên nhưng không uống ngay.
- Nếu thấy khiếm nhã thì đừng nói nữa.
Mai Mai nói rồi uống một ngụm nước cam.
Hải Nam bật cười hai tiếng.
- Cô thật sự rất có cá tính!
Mai Mai chỉ khẽ nhếch môi, lại cầm cốc uống ngụm nước nữa.
- Cô không ăn bánh sao? – Hải Nam hỏi.
Mai Mai nhìn đĩa bánh một hồi, sắc thái trên gương mặt cô hơi khó hiểu. Nhưng rồi cô cũng cầm dĩa xắn miếng đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro