Chương 67
Meili
2024-11-11 23:33:23
Dù rất kiên
quyết với Hải Nam nhưng những gì anh ta nói thật sự khiến Mai
Mai phải suy nghĩ rất nhiều, hay nói cách khác, nó đã khiến
cho những suy nghĩ cố chấp lâu nay của Mai Mai lay động, rằng
Jimmy không phải là Nhất Bảo.
Mai Mai không biết mình đang hành động theo lý trí hay tình cảm, tuy nhiên ở góc độ nào đó, cô vẫn cảm nhận thấy Jimmy không phải hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng sau những lời Hải Nam đã nói, Mai Mai lại phân vân, cảm giác của cô có thật sự đúng, hay tại cô quá mong nhớ Nhất Bảo nên lú lẫn vậy?
Hôm nay là buổi họp đầu tiên của hai tập đoàn. Chỉ là lên kế hoạch cho một hợp tác lâu dài. Tổng giám đốc của Tập đoàn Nhất Mai cũng tham gia buổi họp này, và đã cùng với đại diện của Gold Wall – Jimmy có một buổi nói chuyện khá thoải mái.
Mai Mai cũng có mặt, và trong suốt buổi họp cô đã phải rất nhiều lần tự kiềm chế mình để không nhìn như mất hồn vào Jimmy, để rồi lại tưởng tượng ra anh ta là Nhất Bảo. Nhưng sự thật, là đã có lúc Mai Mai tưởng Jimmy là Nhất Bảo thật, rồi cô hình dung , sau buổi họp, cô sẽ khoác tay anh ta, vui vẻ nói chuyện, và trở thành một cặp đôi lý tưởng trong mắt mọi người. Mơ mộng chỉ kết thúc khi Mai Mai nhìn thấy Alice thì thầm gì đó vào tai Jimmy, hai người rất tự nhiên. Mỗi lần nhìn thấy như vậy, Mai Mai lại chạnh lòng nghĩ rằng hai người họ mới là một cặp.
Cho đến khi buổi họp kết thúc, Mai Mai tìm cách đến gần Jimmy.
- Jimmy.
- Chào cô, Mai Mai.
- Buổi họp hôm nay rất thoải mái.
Jimmy gật đầu, cười:
- Đúng vậy. Chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ.
Mai Mai cũng gật đầu rồi nói chuyện chính:
- Bây giờ anh có…
Nhưng còn chưa kịp nói thì Alice đã đi đến cạnh Jimmy.
- Chào cô, Mai Mai… Jimmy, bên Mỹ họ yêu cầu mình nộp bản dự thảo trong ngày mai, em đã chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ anh kiểm tra lại thôi.
- Uhm, về văn phòng anh sẽ đọc.
Alice hớn hở nói:
- Việc công thế là có thể tạm dừng rồi. Tối nay chúng ta đi đâu chơi?
- Tùy em, em muốn đi đâu thì anh sẽ đưa em đi đấy!
………..
Hai người họ nói qua nói lại chuyện đâu đâu. Mai Mai nghe vừa buồn vừa tức. Lần đầu tiên, cô thấy mình chẳng khác nào người thừa.
- Alice. – Mai Mai lên tiếng.
- Ồ, sorry, Mai Mai, tôi quên mất cô vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy?
- Tôi có chuyện muốn nói với Jimmy, cô có thể tránh ra chỗ khác không? – Mai Mai nói thẳng thừng.
Alice nhìn Jimmy. Jimmy ậm ừ:
- Uhm, Alice, em đi làm việc trước đi.
Alice đi rồi, Jimmy hỏi Mai Mai:
- Xin lỗi cô. Cô nói có chuyện muốn nói với tôi. Chuyện gì thế?
Mai Mai mặt lạnh tanh (dỗi vì chuyện vừa nãy đấy mà):
- Bây giờ anh có bận không?
Jimmy lắc đầu.
- Vậy anh đi cùng tôi nhé!
***
- Cô lái xe giỏi thật đấy. – Jimmy nói.
Mai Mai im lặng một lúc mới nói:
- Chiếc xe này, trừ tôi ra, anh là người đầu tiên ngồi lên đấy.
- Vậy à? Vinh dự cho tôi quá. – Jimmy cười nói.
Trên cả quãng đường đi, Mai Mai không nói gì nhiều. Trong lòng cô đang có một toan tính, là một phép thử, một phép thử cuối cùng với Jimmy.
Chiếc xe dừng lại. Hai người xuống xe.
Mai Mai mở cổng:
- Anh vào đi.
Trên con đường dẫn vào căn nhà gỗ. Mai Mai còn nhớ, lần đầu cũng là lần cuối Nhất Bảo cùng cô đến nơi này, Nhất Bảo đã nắm tay cô đi trên con đường với hai bên là hai hàng cây rậm rạp xanh rì. Còn giờ đây, cô đang nhìn từ phía sau con người này. Jimmy đi rất bình thường, không hề quay đầu lại. Bọn họ cứ người đi trước, người đi sau không hề quay đầu lại cho đến khi tới căn nhà gỗ.
Lúc này Mai Mai mới tiến lên trước để mở cửa.
Hai người leo lên gác hai. Hoàn toàn im lặng. Mai Mai ra ngồi cạnh cửa sổ.
Qua ô cửa sổ, Mai Mai nhìn về quá khứ…
- Mai Mai… cô đưa tôi đến đây để làm gì vậy? – Jimmy nói sau một hồi lâu im lặng.
- Anh có còn nhớ lần anh đưa em đến nơi này không? Mỗi khi nhớ về anh em đều nhớ đến những lời anh nói với em tại căn nhà này. – Mai Mai vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng cô run run – Nếu như ngày đó em thông minh hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay… Nếu như em nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ, em đã có thể giữ anh ở lại… - Mai Mai quay đầu lại, nhìn Jimmy bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt - … Ngay chính tại ngôi nhà này, anh đã từng hỏi em, nếu như có một ngày anh rời xa nơi này, em sẽ cảm thấy thế nào? Em đã trả lời ‘chắc là sẽ rất buồn’. Nhưng lúc đó, em thật không biết nếu điều anh nói là thật thì sẽ buồn đến mức nào?... Lúc đó… em còn nói… - tâm trạng của Mai Mai thổn thức đến tột độ, khiến cho câu nói của cô cũng bị ngắt quãng - …còn nói, muốn anh là bạn thân mãi mãi của em. Bởi vì em không muốn… anh rời xa em, muốn anh… ở bên em mãi mãi..
- ...Nhưng tất cả, chỉ đến khi anh thực sự bỏ em ra đi… em mới biết, không chỉ có buồn, mà còn cả đau đớn.. nuối tiếc.. dày vò.. ân hận… Và cũng chỉ đến khi anh đi rồi.. em mới biết, hóa ra, không phải mình muốn anh chỉ là bạn thân.. mà còn.. hơn thế…
- … Anh có biết, em đã đặt tên cho ngôi nhà này là gì không?.. Là Hồi Ức.. Bởi vì lần nào đến đây,em đều nhớ về những hồi ức giữa anh và em.. Tất cả đều là quá khứ.. em không sao quên được…
- Mai Mai…
- Nhất Bảo… lẽ nào anh đã quên em thật rồi sao?.. Lẽ nào sai lầm của em không thể sửa chữa được nữa sao?.. Em đau khổ lắm rồi.. Xin anh đừng để em phải đau khổ hơn nữa… Bao nhiêu năm qua, em luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ, và chờ đến ngày anh quay về… Nhưng tại sao… người thì đã quay về, mà em vẫn phải đau khổ thế này?... Nhất Bảo.. thật sự em không thể gắng gượng được nữa rồi..
Jimmy tiến lại, quì xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên vai Mai Mai. Mai Mai khóc nức nở, bất ngờ nhổm dậy, vòng tay ôm chầm lấy Jimmy.
Mai Mai không biết mình đang hành động theo lý trí hay tình cảm, tuy nhiên ở góc độ nào đó, cô vẫn cảm nhận thấy Jimmy không phải hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng sau những lời Hải Nam đã nói, Mai Mai lại phân vân, cảm giác của cô có thật sự đúng, hay tại cô quá mong nhớ Nhất Bảo nên lú lẫn vậy?
Hôm nay là buổi họp đầu tiên của hai tập đoàn. Chỉ là lên kế hoạch cho một hợp tác lâu dài. Tổng giám đốc của Tập đoàn Nhất Mai cũng tham gia buổi họp này, và đã cùng với đại diện của Gold Wall – Jimmy có một buổi nói chuyện khá thoải mái.
Mai Mai cũng có mặt, và trong suốt buổi họp cô đã phải rất nhiều lần tự kiềm chế mình để không nhìn như mất hồn vào Jimmy, để rồi lại tưởng tượng ra anh ta là Nhất Bảo. Nhưng sự thật, là đã có lúc Mai Mai tưởng Jimmy là Nhất Bảo thật, rồi cô hình dung , sau buổi họp, cô sẽ khoác tay anh ta, vui vẻ nói chuyện, và trở thành một cặp đôi lý tưởng trong mắt mọi người. Mơ mộng chỉ kết thúc khi Mai Mai nhìn thấy Alice thì thầm gì đó vào tai Jimmy, hai người rất tự nhiên. Mỗi lần nhìn thấy như vậy, Mai Mai lại chạnh lòng nghĩ rằng hai người họ mới là một cặp.
Cho đến khi buổi họp kết thúc, Mai Mai tìm cách đến gần Jimmy.
- Jimmy.
- Chào cô, Mai Mai.
- Buổi họp hôm nay rất thoải mái.
Jimmy gật đầu, cười:
- Đúng vậy. Chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ.
Mai Mai cũng gật đầu rồi nói chuyện chính:
- Bây giờ anh có…
Nhưng còn chưa kịp nói thì Alice đã đi đến cạnh Jimmy.
- Chào cô, Mai Mai… Jimmy, bên Mỹ họ yêu cầu mình nộp bản dự thảo trong ngày mai, em đã chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ anh kiểm tra lại thôi.
- Uhm, về văn phòng anh sẽ đọc.
Alice hớn hở nói:
- Việc công thế là có thể tạm dừng rồi. Tối nay chúng ta đi đâu chơi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tùy em, em muốn đi đâu thì anh sẽ đưa em đi đấy!
………..
Hai người họ nói qua nói lại chuyện đâu đâu. Mai Mai nghe vừa buồn vừa tức. Lần đầu tiên, cô thấy mình chẳng khác nào người thừa.
- Alice. – Mai Mai lên tiếng.
- Ồ, sorry, Mai Mai, tôi quên mất cô vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy?
- Tôi có chuyện muốn nói với Jimmy, cô có thể tránh ra chỗ khác không? – Mai Mai nói thẳng thừng.
Alice nhìn Jimmy. Jimmy ậm ừ:
- Uhm, Alice, em đi làm việc trước đi.
Alice đi rồi, Jimmy hỏi Mai Mai:
- Xin lỗi cô. Cô nói có chuyện muốn nói với tôi. Chuyện gì thế?
Mai Mai mặt lạnh tanh (dỗi vì chuyện vừa nãy đấy mà):
- Bây giờ anh có bận không?
Jimmy lắc đầu.
- Vậy anh đi cùng tôi nhé!
***
- Cô lái xe giỏi thật đấy. – Jimmy nói.
Mai Mai im lặng một lúc mới nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chiếc xe này, trừ tôi ra, anh là người đầu tiên ngồi lên đấy.
- Vậy à? Vinh dự cho tôi quá. – Jimmy cười nói.
Trên cả quãng đường đi, Mai Mai không nói gì nhiều. Trong lòng cô đang có một toan tính, là một phép thử, một phép thử cuối cùng với Jimmy.
Chiếc xe dừng lại. Hai người xuống xe.
Mai Mai mở cổng:
- Anh vào đi.
Trên con đường dẫn vào căn nhà gỗ. Mai Mai còn nhớ, lần đầu cũng là lần cuối Nhất Bảo cùng cô đến nơi này, Nhất Bảo đã nắm tay cô đi trên con đường với hai bên là hai hàng cây rậm rạp xanh rì. Còn giờ đây, cô đang nhìn từ phía sau con người này. Jimmy đi rất bình thường, không hề quay đầu lại. Bọn họ cứ người đi trước, người đi sau không hề quay đầu lại cho đến khi tới căn nhà gỗ.
Lúc này Mai Mai mới tiến lên trước để mở cửa.
Hai người leo lên gác hai. Hoàn toàn im lặng. Mai Mai ra ngồi cạnh cửa sổ.
Qua ô cửa sổ, Mai Mai nhìn về quá khứ…
- Mai Mai… cô đưa tôi đến đây để làm gì vậy? – Jimmy nói sau một hồi lâu im lặng.
- Anh có còn nhớ lần anh đưa em đến nơi này không? Mỗi khi nhớ về anh em đều nhớ đến những lời anh nói với em tại căn nhà này. – Mai Mai vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng cô run run – Nếu như ngày đó em thông minh hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay… Nếu như em nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ, em đã có thể giữ anh ở lại… - Mai Mai quay đầu lại, nhìn Jimmy bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt - … Ngay chính tại ngôi nhà này, anh đã từng hỏi em, nếu như có một ngày anh rời xa nơi này, em sẽ cảm thấy thế nào? Em đã trả lời ‘chắc là sẽ rất buồn’. Nhưng lúc đó, em thật không biết nếu điều anh nói là thật thì sẽ buồn đến mức nào?... Lúc đó… em còn nói… - tâm trạng của Mai Mai thổn thức đến tột độ, khiến cho câu nói của cô cũng bị ngắt quãng - …còn nói, muốn anh là bạn thân mãi mãi của em. Bởi vì em không muốn… anh rời xa em, muốn anh… ở bên em mãi mãi..
- ...Nhưng tất cả, chỉ đến khi anh thực sự bỏ em ra đi… em mới biết, không chỉ có buồn, mà còn cả đau đớn.. nuối tiếc.. dày vò.. ân hận… Và cũng chỉ đến khi anh đi rồi.. em mới biết, hóa ra, không phải mình muốn anh chỉ là bạn thân.. mà còn.. hơn thế…
- … Anh có biết, em đã đặt tên cho ngôi nhà này là gì không?.. Là Hồi Ức.. Bởi vì lần nào đến đây,em đều nhớ về những hồi ức giữa anh và em.. Tất cả đều là quá khứ.. em không sao quên được…
- Mai Mai…
- Nhất Bảo… lẽ nào anh đã quên em thật rồi sao?.. Lẽ nào sai lầm của em không thể sửa chữa được nữa sao?.. Em đau khổ lắm rồi.. Xin anh đừng để em phải đau khổ hơn nữa… Bao nhiêu năm qua, em luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ, và chờ đến ngày anh quay về… Nhưng tại sao… người thì đã quay về, mà em vẫn phải đau khổ thế này?... Nhất Bảo.. thật sự em không thể gắng gượng được nữa rồi..
Jimmy tiến lại, quì xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên vai Mai Mai. Mai Mai khóc nức nở, bất ngờ nhổm dậy, vòng tay ôm chầm lấy Jimmy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro