Chương 77
Meili
2024-11-11 23:33:23
- Chúng ta về thôi. – Nhất Bảo nói.
Mai Mai cười gật đầu.
- Xe của anh để ở đâu?
- Anh đi nhờ xe của Alice.
Mai Mai lườm yêu Nhất Bảo:
- Anh đã tính trước là sẽ đi xe của em về rồi đúng không?
Nhất Bảo gật gù:
- Uhm… anh không nghĩ lại suôn sẻ đến thế!
- Ý anh là em đã bỏ qua cho anh dễ dàng quá đúng không? Thế thì được…
Mai Mai sải bước nhanh hơn để đi trước Nhất Bảo. Khi đã vượt lên Nhất Bảo mấy bước chân thì Mai Mai cởi giày cao gót và chuyển thành chạy:
- Em lấy xe về trước, anh phải đi bộ, cấm được bắt taxi.
Tiếng cười giòn giã của cô vang lên trong không gian, bay đến tận trời xanh.
Em đã cười trở lại, Mai Mai.
- Ngày trước em không như thế? Em học thói hư đấy ở đâu thế? – Nhất Bảo mắng yêu, chạy đuổi theo sau.
***
Đầu ngõ nhà Mai Mai.
- Tại sao lại dừng ở đây? – Mai Mai hỏi.
- Những lần trước anh cũng chỉ dừng lại ở chỗ này.
Mai Mai tinh quái :
- Những lần trước khác, anh muốn chỉ dừng lại ở chỗ này mãi à?
Nhất Bảo đang định nói gì đó thì Mai Mai có điện thoại.
- Bố em. Alo.
Ông Lâm ở đâu dây bên kia:
- Con đang ở đâu vậy mau mau về nhà đi. À, bảo cả Jimmy về nữa đấy.
- Dạ. Có... Tút tút tút
Mai Mai quay sang Nhất Bảo thắc mắc:
- Bố em bảo anh về nhà cùng em. Tại sao bố lại biết anh đang đi cùng em???
Nhất Bảo nhún vai.
Trước cồng nhà Mai Mai.
Mai Mai mở cổng rồi nhường Nhất Bảo đi vào trước, nhưng khi nhìn lên Nhất Bảo, cô cười:
- Sao thế? Anh căng thẳng à?
Nhất Bảo cười mỉm:
- Không.
Rồi anh đi vào.
Đi gần đến nhà, Mai Mai nghe tiếng ông Lâm đang nói chuyện rất vui vẻ, cô nói với Nhất Bảo
- Nhà đang có khách.
Khi cả hai vừa bước vào nhà thì không thể tin được. Vị khách đấy chính là ông Hàm. Nhìn thấy Mai Mai, ông lập tức nở nụ cười hiền từ:
- Chào Mai Mai, đã bốn năm rồi không gặp cháu.
Mai Mai gặp lại ông Hàm thì thấy rất vui nhưng ông Hàm với bố cô ngồi uống nước với nhau thật là không thể ngờ. Cô tưởng Nhất Bảo còn điều gì giấu cô, nhưng không phải, gương mặt lạnh lùng của Nhất Bảo cũng đang không giấu được ngạc nhiên.
- Hai đứa mau vào nhà, đứng ở đó mãi thế. – Ông Lâm vui vẻ nói.
Mai Mai bước vội vào nhà:
- Bác, sao bác… chuyện gì vậy ạ?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của hai đứa con mà hai ông bố chỉ nhìn nhau cười.
***
Ông Hàm bắt đầu:
- Có lẽ chúng ta cần cảm ơn Hải Nam. Nếu cậu ta không thông đồng với công ty khác làm chuyện mờ ám thì chắc mọi chuyện đã rẽ theo hướng khác.
Ông Lâm gật đầu:
- Tôi thấy tiếc cho cậu ta. Nhưng có lẽ tất cả đã an bài như vậy.
Mai Mai sốt ruột:
- Bố và bác có thể vào thẳng vấn đề luôn không ạ?
Ông Hàm đột nhiên quay qua cậu con trai:
- Bố nghĩ con nên kể lại cho Mai Mai lần về Mỹ giải quyết công việc của con.
Mai Mai Nhất Bảo lập tức bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Mai Mai như muốn nói: ‘Anh vẫn đang giấu em!’
Nhât Bảo nói:
- Lần đó đúng là anh phải về Mỹ thật nhưng thời gian trên thực tế không lâu đến vậy. Trước khi về Mỹ anh đã liên lạc với bố nhờ bố điều tra chuyện của Hải Nam giúp anh. Anh chỉ ở Mỹ có ba ngày. Lúc quay trở lại Việt Nam thì việc điều tra Hải Nam đã bắt đầu có manh mối. Nhưng cũng lúc này, anh phát hiện ra Hải Nam cũng cho người điều tra anh. Vì thế, kế hoạch có thay đổi, và mọi thứ phải tính toán lại từ đầu.
Ông Hàm tiếp tục:
- Việc tiếp theo phải cảm ơn Alice. Sớm biết, nếu như Hải Nam nắm được sơ hở của Nhất Bảo, thế nào cũng sẽ tìn đến bố cháu để gây khó dễ cho chúng ta, để tránh phiền phức, Alice đã sắp xếp một buổi gặp mặt cố ý mà như vô tình cho bác và bố cháu. Việc này thì Nhất Bảo không hề biết. Và để bố cháu không nghi ngờ, đơn giản nhất là làm như một cuộc mua bán thông tin. Bác đưa ra lời cảnh báo về Hải Nam với bố cháu. Có phần mạo hiểm nhưng trong hoàn cảnh này bắt buộc phải chọn cái cho ta cơ hội sống nhiều hơn.
- Bố đã mất một khoản để có được thông tin mật đó, sau khi xác minh lại… - ông Lâm lắc đầu buồn bã - …
- Sau đó thì sao ạ? Hải Nam đã tìm đến bố chưa ạ? – Mai Mai hỏi.
Ông Lâm lắc đầu:
- Cậu ta không hề tìm bố vì chuyện này, chỉ đến hôm nay ở buổi họp báo thì mọi người cũng đã biết rồi đấy.
Nhất Bảo nói:
- Sau khi Hải Nam phải nhập viện vì tai nạn, anh đã biết vấn đề nằm ở đâu. – Nhất Bảo nhìn Mai Mai đầy ẩn ý - Anh quyết định, nếu cả anh và Hải Nam đã nắm được đuôi của nhau thì không nên nhử nhau mãi.
Mai Mai bật cười, đã hiểu ra vấn đề:
- Và anh cố tình tỏ ra thân mật với em trước mặt Hải Nam là để kích anh ta nhanh chóng tố cáo anh. Nhưng lại là để anh mượn thế gậy ông đập lưng ông chơi lại anh ta.
Nhất Bảo gật đầu:
- Em thông minh hơn trước nhiều rồi.
Mai Mai cười gật đầu.
- Xe của anh để ở đâu?
- Anh đi nhờ xe của Alice.
Mai Mai lườm yêu Nhất Bảo:
- Anh đã tính trước là sẽ đi xe của em về rồi đúng không?
Nhất Bảo gật gù:
- Uhm… anh không nghĩ lại suôn sẻ đến thế!
- Ý anh là em đã bỏ qua cho anh dễ dàng quá đúng không? Thế thì được…
Mai Mai sải bước nhanh hơn để đi trước Nhất Bảo. Khi đã vượt lên Nhất Bảo mấy bước chân thì Mai Mai cởi giày cao gót và chuyển thành chạy:
- Em lấy xe về trước, anh phải đi bộ, cấm được bắt taxi.
Tiếng cười giòn giã của cô vang lên trong không gian, bay đến tận trời xanh.
Em đã cười trở lại, Mai Mai.
- Ngày trước em không như thế? Em học thói hư đấy ở đâu thế? – Nhất Bảo mắng yêu, chạy đuổi theo sau.
***
Đầu ngõ nhà Mai Mai.
- Tại sao lại dừng ở đây? – Mai Mai hỏi.
- Những lần trước anh cũng chỉ dừng lại ở chỗ này.
Mai Mai tinh quái :
- Những lần trước khác, anh muốn chỉ dừng lại ở chỗ này mãi à?
Nhất Bảo đang định nói gì đó thì Mai Mai có điện thoại.
- Bố em. Alo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Lâm ở đâu dây bên kia:
- Con đang ở đâu vậy mau mau về nhà đi. À, bảo cả Jimmy về nữa đấy.
- Dạ. Có... Tút tút tút
Mai Mai quay sang Nhất Bảo thắc mắc:
- Bố em bảo anh về nhà cùng em. Tại sao bố lại biết anh đang đi cùng em???
Nhất Bảo nhún vai.
Trước cồng nhà Mai Mai.
Mai Mai mở cổng rồi nhường Nhất Bảo đi vào trước, nhưng khi nhìn lên Nhất Bảo, cô cười:
- Sao thế? Anh căng thẳng à?
Nhất Bảo cười mỉm:
- Không.
Rồi anh đi vào.
Đi gần đến nhà, Mai Mai nghe tiếng ông Lâm đang nói chuyện rất vui vẻ, cô nói với Nhất Bảo
- Nhà đang có khách.
Khi cả hai vừa bước vào nhà thì không thể tin được. Vị khách đấy chính là ông Hàm. Nhìn thấy Mai Mai, ông lập tức nở nụ cười hiền từ:
- Chào Mai Mai, đã bốn năm rồi không gặp cháu.
Mai Mai gặp lại ông Hàm thì thấy rất vui nhưng ông Hàm với bố cô ngồi uống nước với nhau thật là không thể ngờ. Cô tưởng Nhất Bảo còn điều gì giấu cô, nhưng không phải, gương mặt lạnh lùng của Nhất Bảo cũng đang không giấu được ngạc nhiên.
- Hai đứa mau vào nhà, đứng ở đó mãi thế. – Ông Lâm vui vẻ nói.
Mai Mai bước vội vào nhà:
- Bác, sao bác… chuyện gì vậy ạ?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của hai đứa con mà hai ông bố chỉ nhìn nhau cười.
***
Ông Hàm bắt đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có lẽ chúng ta cần cảm ơn Hải Nam. Nếu cậu ta không thông đồng với công ty khác làm chuyện mờ ám thì chắc mọi chuyện đã rẽ theo hướng khác.
Ông Lâm gật đầu:
- Tôi thấy tiếc cho cậu ta. Nhưng có lẽ tất cả đã an bài như vậy.
Mai Mai sốt ruột:
- Bố và bác có thể vào thẳng vấn đề luôn không ạ?
Ông Hàm đột nhiên quay qua cậu con trai:
- Bố nghĩ con nên kể lại cho Mai Mai lần về Mỹ giải quyết công việc của con.
Mai Mai Nhất Bảo lập tức bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Mai Mai như muốn nói: ‘Anh vẫn đang giấu em!’
Nhât Bảo nói:
- Lần đó đúng là anh phải về Mỹ thật nhưng thời gian trên thực tế không lâu đến vậy. Trước khi về Mỹ anh đã liên lạc với bố nhờ bố điều tra chuyện của Hải Nam giúp anh. Anh chỉ ở Mỹ có ba ngày. Lúc quay trở lại Việt Nam thì việc điều tra Hải Nam đã bắt đầu có manh mối. Nhưng cũng lúc này, anh phát hiện ra Hải Nam cũng cho người điều tra anh. Vì thế, kế hoạch có thay đổi, và mọi thứ phải tính toán lại từ đầu.
Ông Hàm tiếp tục:
- Việc tiếp theo phải cảm ơn Alice. Sớm biết, nếu như Hải Nam nắm được sơ hở của Nhất Bảo, thế nào cũng sẽ tìn đến bố cháu để gây khó dễ cho chúng ta, để tránh phiền phức, Alice đã sắp xếp một buổi gặp mặt cố ý mà như vô tình cho bác và bố cháu. Việc này thì Nhất Bảo không hề biết. Và để bố cháu không nghi ngờ, đơn giản nhất là làm như một cuộc mua bán thông tin. Bác đưa ra lời cảnh báo về Hải Nam với bố cháu. Có phần mạo hiểm nhưng trong hoàn cảnh này bắt buộc phải chọn cái cho ta cơ hội sống nhiều hơn.
- Bố đã mất một khoản để có được thông tin mật đó, sau khi xác minh lại… - ông Lâm lắc đầu buồn bã - …
- Sau đó thì sao ạ? Hải Nam đã tìm đến bố chưa ạ? – Mai Mai hỏi.
Ông Lâm lắc đầu:
- Cậu ta không hề tìm bố vì chuyện này, chỉ đến hôm nay ở buổi họp báo thì mọi người cũng đã biết rồi đấy.
Nhất Bảo nói:
- Sau khi Hải Nam phải nhập viện vì tai nạn, anh đã biết vấn đề nằm ở đâu. – Nhất Bảo nhìn Mai Mai đầy ẩn ý - Anh quyết định, nếu cả anh và Hải Nam đã nắm được đuôi của nhau thì không nên nhử nhau mãi.
Mai Mai bật cười, đã hiểu ra vấn đề:
- Và anh cố tình tỏ ra thân mật với em trước mặt Hải Nam là để kích anh ta nhanh chóng tố cáo anh. Nhưng lại là để anh mượn thế gậy ông đập lưng ông chơi lại anh ta.
Nhất Bảo gật đầu:
- Em thông minh hơn trước nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro