Rời Khỏi Đây
2024-10-31 08:54:54
Một người ngủ,1 người thức nhưng mà trong lòng nó vẫn rối y như tơ vò mà thôi. ..
Lát sau thì Cận Đông cũng dụi điếu thuốc đi,sau đó thì lên giường nằm ngủ ..
Sáng hôm sau khi mà Kiều Ân thức dậy thì cũng không thấy người đâu, lần nào Cận Đông cũng thức dậy trước cô mà thôi .Mấy ngày gần đây Kiều Ân đã học xong rồi,cho nên cũng không cần phải đi học nữa,bây giờ chỉ cần đợi chuyển sang học kỳ mới mà thôi .
Không biết là đến khi nào thì hết bị giam lại nơi này đây nữa,càng nghĩ thì lại càng rầu thúi ruột hơn nữa .
"Cạch .".
" Thiếu phu nhân bữa sáng của cô đây ."
" Ừm,cô để đó đi "
" Vâng. " Chanh Ni cũng để cháo và bánh bao xuống bàn .
'Cậu chủ đã đi làm rồi,nghe nói là hôm nay sẽ về trễ. "
Ừm,mặc kệ anh ấy đi
" Hai người vẫn còn giận nhau sao "
'Ừm là anh ấy muốn kiếm chuyện với tôi trước mà
Chanh Ni bây giờ cũng chỉ biết thở dài mà thôi, không biết thì 2 người họ định chiến tranh lạnh đến khi nào nữa đây. .
Vệ sinh cá nhân xong thì cô cũng ra ghế ngồi xuống ăn sáng,.
Cũng ngon quá đi " Kiều Ân ăn rất là ngon miệng .
Ăn xong thì cô lại nằm xuống ghế sofa sau đó thì gọi cho cô bạn thân của mình, cũng may là lần này Hỷ Lân chịu nghe máy .
[ Hỷ Lân,Cận Đông Anh ấy giam mình lại rồi,cậu mau tìm cách cứu mình đi. ]
[ Sao ? Tại sao anh ấy lại giam cậu vậy. .
[ Là anh ấy không tin tưởng mình, mình không muốn sống nữa đâu .]
[ Nè ,nè cậu bình tĩnh lại đi, mình không muốn ăn đám ma đâu . Mình sẽ qua ngay mà,cậu phải thật bình tĩnh đó .]
Ngay lập tức Hỷ Lân liền cúp máy rồi chạy ra khỏi nhà, quần áo cũng chưa kịp thay ra trên người của Hỷ Lân bây giờ chính là 1 bộ pijama màu hồng ...
Kiều Ân lúc này liền đi quanh phòng 1 lần nữa,mong là lần này Hỷ Lân sẽ giúp
được cô .
Cô lấy cho bản thân mình vài bộ quần áo mỹ phẩm, cùng với số tiền mà cô đã dành dụm được,bên cạnh đó còn viết một lá thư cho dì Miên Tâm,thời gian qua nhờ có dì ấy mà cô có cuộc sống tốt hơn,cảm nhận được hơi ấm của 1 người mẹ thật sự,chứ từ khi mẹ cô mất rồi thì cô chưa từng cảm nhận được điều gì cả,cô thèm cái ôm cái hôn và cả cái vỗ về của người mẹ dành cho mình,và bây giờ dì ấy đã giúp cho cô cảm nhận được rồi,cô rất mang ơn dì ấy .
Cứ ngỡ sẽ trở thành người 1 nhà là con dâu của nhà họ Hà, nhưng tiếc là duyên số của cô và Cận Đông chỉ đến đây mà thôi,cái gì cũng sẽ có thời hạn nhất định mà thôi,chúng ta cũng không nên gượng ép làm gì ..
Cận Đông chúng ta tới đây là đẹp lắm rồi "
Kiều Ân cười nhưng mà nước mắt lại chảy xuống .
Rời khỏi đây có lẽ sẽ là cách tốt nhất đối với cả 2, và khi đó anh ấy sẽ không cảm thấy bực bội và khó chịu nữa ..
Chừng 20 phút sau thì cũng đến nơi,Hỷ Lân phải tốn rất nhiều thời gian để đánh lạc hướng vệ sĩ, không biết vì sao ngày hôm nay lại đông như thế nữa. ..
"Cạch ."
'Hỷ Lân cậu đến rồi, mà làm sao cậu lên đây được vậy,ở dưới mình thấy có rất nhiều người "
" Bỏ qua chuyện này đi, mình đã đánh lạc hướng bọn họ đó.
"Ừm,"
Chúng ta đi cửa sau đi ra khỏi đây rồi nói tiếp "
" Ừm ." Kiều Ân gật đầu rồi liền đi theo cô bạn của mình ..
Cũng may là nhờ có Hỷ Lân cho nên cô mới an toàn rời khỏi đây,, mà không có bất kỳ 1 dấu vết nào cả ..
" Lên xe đi thôi "
"Um."
'Bây giờ cậu muốn đi đâu "
' Cậu đưa mình ra trạm xe đi, mình tự đi được ."
' Được không đó"
"Được mà ."
'Kiều Ân rốt cuộc thì 2 người đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải mọi thứ vẫn tốt đẹp hay sao đây "
'Đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà anh ấy không tin những gì mình nói,vậy cho nên cảm thấy tình yêu này nó cũng vô nghĩa mà thôi " ...
À quên nói cho cậu biết nữa là cậu sắp tốt nghiệp rồi đó "
Cậu học nhiều tín chỉ hơn với lại không có bị rớt môn bây giờ chỉ cần làm đề
tài nữa là xong,cố vấn gọi cho cậu không được,cho nên đã gọi cho mình đấy.
"Ừm, mình biết rồi ."
" Giữ liên lạc nha ."
" Ừm ." Kiều Ân gật đầu .
" Hỷ Lân cảm ơn cậu rất nhiều, liệu Cận Đông có làm khó cậu không :"
Mặc kệ anh ấy đi,anh ấy sẽ không làm được gì mình đâu "
" Haha ." Hỷ Lân cười phá lên .
20 phút sau thì cũng đến nơi .
" Mình đi đây,tạm biệt "
Bây giờ cô sẽ đi 1 nơi nào đó thật bình yên bây giờ cô sẽ làm đề tài làm thật nhanh để còn nhận bằng tốt nghiệp nữa xem ra mọi thứ nó trải qua rất là nhanh .
Lát sau thì Cận Đông cũng dụi điếu thuốc đi,sau đó thì lên giường nằm ngủ ..
Sáng hôm sau khi mà Kiều Ân thức dậy thì cũng không thấy người đâu, lần nào Cận Đông cũng thức dậy trước cô mà thôi .Mấy ngày gần đây Kiều Ân đã học xong rồi,cho nên cũng không cần phải đi học nữa,bây giờ chỉ cần đợi chuyển sang học kỳ mới mà thôi .
Không biết là đến khi nào thì hết bị giam lại nơi này đây nữa,càng nghĩ thì lại càng rầu thúi ruột hơn nữa .
"Cạch .".
" Thiếu phu nhân bữa sáng của cô đây ."
" Ừm,cô để đó đi "
" Vâng. " Chanh Ni cũng để cháo và bánh bao xuống bàn .
'Cậu chủ đã đi làm rồi,nghe nói là hôm nay sẽ về trễ. "
Ừm,mặc kệ anh ấy đi
" Hai người vẫn còn giận nhau sao "
'Ừm là anh ấy muốn kiếm chuyện với tôi trước mà
Chanh Ni bây giờ cũng chỉ biết thở dài mà thôi, không biết thì 2 người họ định chiến tranh lạnh đến khi nào nữa đây. .
Vệ sinh cá nhân xong thì cô cũng ra ghế ngồi xuống ăn sáng,.
Cũng ngon quá đi " Kiều Ân ăn rất là ngon miệng .
Ăn xong thì cô lại nằm xuống ghế sofa sau đó thì gọi cho cô bạn thân của mình, cũng may là lần này Hỷ Lân chịu nghe máy .
[ Hỷ Lân,Cận Đông Anh ấy giam mình lại rồi,cậu mau tìm cách cứu mình đi. ]
[ Sao ? Tại sao anh ấy lại giam cậu vậy. .
[ Là anh ấy không tin tưởng mình, mình không muốn sống nữa đâu .]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ Nè ,nè cậu bình tĩnh lại đi, mình không muốn ăn đám ma đâu . Mình sẽ qua ngay mà,cậu phải thật bình tĩnh đó .]
Ngay lập tức Hỷ Lân liền cúp máy rồi chạy ra khỏi nhà, quần áo cũng chưa kịp thay ra trên người của Hỷ Lân bây giờ chính là 1 bộ pijama màu hồng ...
Kiều Ân lúc này liền đi quanh phòng 1 lần nữa,mong là lần này Hỷ Lân sẽ giúp
được cô .
Cô lấy cho bản thân mình vài bộ quần áo mỹ phẩm, cùng với số tiền mà cô đã dành dụm được,bên cạnh đó còn viết một lá thư cho dì Miên Tâm,thời gian qua nhờ có dì ấy mà cô có cuộc sống tốt hơn,cảm nhận được hơi ấm của 1 người mẹ thật sự,chứ từ khi mẹ cô mất rồi thì cô chưa từng cảm nhận được điều gì cả,cô thèm cái ôm cái hôn và cả cái vỗ về của người mẹ dành cho mình,và bây giờ dì ấy đã giúp cho cô cảm nhận được rồi,cô rất mang ơn dì ấy .
Cứ ngỡ sẽ trở thành người 1 nhà là con dâu của nhà họ Hà, nhưng tiếc là duyên số của cô và Cận Đông chỉ đến đây mà thôi,cái gì cũng sẽ có thời hạn nhất định mà thôi,chúng ta cũng không nên gượng ép làm gì ..
Cận Đông chúng ta tới đây là đẹp lắm rồi "
Kiều Ân cười nhưng mà nước mắt lại chảy xuống .
Rời khỏi đây có lẽ sẽ là cách tốt nhất đối với cả 2, và khi đó anh ấy sẽ không cảm thấy bực bội và khó chịu nữa ..
Chừng 20 phút sau thì cũng đến nơi,Hỷ Lân phải tốn rất nhiều thời gian để đánh lạc hướng vệ sĩ, không biết vì sao ngày hôm nay lại đông như thế nữa. ..
"Cạch ."
'Hỷ Lân cậu đến rồi, mà làm sao cậu lên đây được vậy,ở dưới mình thấy có rất nhiều người "
" Bỏ qua chuyện này đi, mình đã đánh lạc hướng bọn họ đó.
"Ừm,"
Chúng ta đi cửa sau đi ra khỏi đây rồi nói tiếp "
" Ừm ." Kiều Ân gật đầu rồi liền đi theo cô bạn của mình ..
Cũng may là nhờ có Hỷ Lân cho nên cô mới an toàn rời khỏi đây,, mà không có bất kỳ 1 dấu vết nào cả ..
" Lên xe đi thôi "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Um."
'Bây giờ cậu muốn đi đâu "
' Cậu đưa mình ra trạm xe đi, mình tự đi được ."
' Được không đó"
"Được mà ."
'Kiều Ân rốt cuộc thì 2 người đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải mọi thứ vẫn tốt đẹp hay sao đây "
'Đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà anh ấy không tin những gì mình nói,vậy cho nên cảm thấy tình yêu này nó cũng vô nghĩa mà thôi " ...
À quên nói cho cậu biết nữa là cậu sắp tốt nghiệp rồi đó "
Cậu học nhiều tín chỉ hơn với lại không có bị rớt môn bây giờ chỉ cần làm đề
tài nữa là xong,cố vấn gọi cho cậu không được,cho nên đã gọi cho mình đấy.
"Ừm, mình biết rồi ."
" Giữ liên lạc nha ."
" Ừm ." Kiều Ân gật đầu .
" Hỷ Lân cảm ơn cậu rất nhiều, liệu Cận Đông có làm khó cậu không :"
Mặc kệ anh ấy đi,anh ấy sẽ không làm được gì mình đâu "
" Haha ." Hỷ Lân cười phá lên .
20 phút sau thì cũng đến nơi .
" Mình đi đây,tạm biệt "
Bây giờ cô sẽ đi 1 nơi nào đó thật bình yên bây giờ cô sẽ làm đề tài làm thật nhanh để còn nhận bằng tốt nghiệp nữa xem ra mọi thứ nó trải qua rất là nhanh .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro