Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại
Anh Tứ, Đêm Nay...
Thận Ngôn
2024-08-11 15:16:16
Vòng đầu tiên, Tô Ngôn hoàn toàn giành chiến thắng trước Nguyễn Dương.
Nhìn Nhiếp Chính Dương lau nước mắt rời đi, Ôn Ngôn rót một chén trà cho người đàn ông đối diện, thấy anh ta bình tĩnh cũng không có phản ứng gì, “Anh không đi dỗ dành sao?”
Lục Diệu vừa mới huấn luyện xong, còn chưa kịp thay quân phục, ngồi ở trong quán rất bắt mắt, cầm ly trà nhấp một ngụm trà, yết hầu của anh lên xuống liên tục: "Em là vị hôn thê của anh."
"Diễn cũng không cần phải diễn như vậy chứ anh Tứ, cô gái nhỏ chỉ thích anh nhiều như vậy mới có thể muốn ở bên cạnh anh, đuổi sạch tất cả các cô gái ve vãn xung quanh anh. Dù sao trải qua bao năm như vậy, cô ấy vào ý lại vào anh.”
Lời nói lúc này của Ôn Ngôn tương đương với việc một lần nữa làm xa mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Ôn Ngôn thật sự rất thận trọng về vấn đề gia đình dòng họ hai bên, có thể phân biệt được đâu là dòng họ, đâu là yêu, cô cảm thấy hai người không cần liên quan quá nhiều đến mối quan hệ trong dòng họ với nhau, nếu không, nếu vô tình có một ngày ta rơi vào ... ta sẽ không thể thoát ra.
...
Lúc Lục Diệu từ phòng tắm đi ra, Ôn Ngôn đang ngồi trước máy tính phân loại bản thảo cho ngày hôm sau, nghe thấy tiếng bước chân, cô chưa kịp quay lại thì ngón tay mảnh khảnh của anh đã chạm vào màn hình máy tính của cô ấy. "Nội dung này có thể được chìm vào quên lãng, và khi có ai đó hỏi hay nói chuyện, cứ vờ như không ai thấy gì và biết gì."
Ôn Ngôn gật đầu, di chuyển chuột và nhấp vào và xóa. Trong cuộc phỏng vấn, cô ấy luôn tôn trọng mong muốn của đối phương, dù đó là ai, cô ấy sẽ không bao giờ ép người kia trả lời.
“Như vậy có phải ngoan ngoãn không?” Lục Diêu sau chuyện này tâm trạng tốt hẳn lên, bước tới bàn cà phê, cầm bật lửa đốt một điếu thuốc, “Ngày mai sau khi buổi quay chụp kết thúc anh sẽ đưa em đi thuê áo cưới nhé?”
“Mấy giờ? "
" Mấy giờ em kết thúc?
Ôn Ngôn đứng dậy tính toán thời gian, "Chắc là sau năm giờ chiều."
“Được rồi vậy thì 5 giờ.” Anh thở ra một tràng khói, bước tới cái cửa sổ cao tới trần nhà, và từ đó liếc nhìn ra khu quân sự cách đó không xa, "Vừa có một nhiệm vụ được chỉ thị từ phía bên trên, sau khi hôn lễ kết thúc anh sẽ bắt đầu phải thực thi. Trong khi chấp hành thì không được phép liên lạc với người thân, bạn bè, cũng không được sử dụng điện thoại hay các thiết bị điện tử tương tự, nhiệm vụ này kéo dài 3 đến 6 tháng, khi nào chấp hành nhiệm vụ xong thì anh mới được phép quay trở về đơn vị của anh."
"Anh không phải là thượng tướng sao? Không phải anh mới là người giao nhiệm vụ cho những người cấp dưới à?”
“Thượng tướng hay không thì cũng chỉ là quân hàm.” Lục Diêu tự giễu cười: “Em đã bao giờ nhìn thấy một thượng tướng nào trẻ tuổi như anh chưa?”
Trong số tất cả các tướng lĩnh quân đội nước Z, có lẽ Lục Diệu và quân hàm của anh là người duy nhất gây tranh cãi nhất. Anh chỉ mới 30 tuổi. Mọi con mắt đều tập trung vào anh ấy, vì điều này, anh ấy sẽ đích thân ra trận cho mọi nhiệm vụ, phải không?
Ôn Ngôn cuối cùng cũng chỉ là đoán, cũng không có hỏi quá nhiều.
Lục Diệu ôm cô vào lòng, áo choàng tắm của anh hơi hé mở lộ ra làm da khỏe khoắn rắn rỏi màu đồng, trên đó có những vết sẹo với các sắc độ khác nhau. Mặt cô dán chặt vào anh, ngửi thấy mùi sữa tắm hoa trà cùng mùi với mình khiến Ôn Ngôn cổ họng có chút khô khốc, ngẩng đầu hỏi: “Anh Tứ, đêm nay anh không về sao?”
“Em có thể giữ anh ở lại mà.” Anh cầm lấy cằm của Ôn Ngôn mà nâng lên, ngón tay thon dài của anh xoa xoa bờ môi đỏ mọng của cô, "Anh đêm nay có lẽ sẽ ở lại đây, anh không muốn đi về chút nào."
Ngón tay xoa xoa môi cô hiện tại cảm tưởng như cũng đang xoa dịu trái tim cô, nhiệt của cơ thể Ôn Ngôn dường như chảy về phía bụng dưới, đêm đó tại nhà họ Lục cô bị anh làm bằng ngón tay đến mức cao trào đạt khoái cảm đến mức không thể tả được, cô biết rằng loại sự tình này… Một khi đã tới rồi sẽ khiến ta không thể cưỡng lại mà thoát ra khỏi cái bẫy ngọt ngào này và rồi sẽ dần bị u mê và nghiện.
Ôn Ngôn không phải loại người nghĩ một kiểu nói một kiểu, cô trước đây luôn luôn sống là người thẳng thắn, ngoài miệng cô đương nhiên còn do dự muốn từ chối lời đề nghị của Lục Diệu nhưng cô thiết nghĩ còn chín ngày nữa là đám cưới, nên cô nghĩ rằng bản thân không cần đợi đến ngày đó. Ôn Ngôn đã làm một động tác mà có lẽ là táo bạo nhất trong cuộc đời của cô, cô mở miệng ngậm lấy ngón tay cái của nam nhân trước mặt, khẽ cắn răng, nhìn anh nói: "Anh Tứ, đêm nay em có thể làm."
Nhìn Nhiếp Chính Dương lau nước mắt rời đi, Ôn Ngôn rót một chén trà cho người đàn ông đối diện, thấy anh ta bình tĩnh cũng không có phản ứng gì, “Anh không đi dỗ dành sao?”
Lục Diệu vừa mới huấn luyện xong, còn chưa kịp thay quân phục, ngồi ở trong quán rất bắt mắt, cầm ly trà nhấp một ngụm trà, yết hầu của anh lên xuống liên tục: "Em là vị hôn thê của anh."
"Diễn cũng không cần phải diễn như vậy chứ anh Tứ, cô gái nhỏ chỉ thích anh nhiều như vậy mới có thể muốn ở bên cạnh anh, đuổi sạch tất cả các cô gái ve vãn xung quanh anh. Dù sao trải qua bao năm như vậy, cô ấy vào ý lại vào anh.”
Lời nói lúc này của Ôn Ngôn tương đương với việc một lần nữa làm xa mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Ôn Ngôn thật sự rất thận trọng về vấn đề gia đình dòng họ hai bên, có thể phân biệt được đâu là dòng họ, đâu là yêu, cô cảm thấy hai người không cần liên quan quá nhiều đến mối quan hệ trong dòng họ với nhau, nếu không, nếu vô tình có một ngày ta rơi vào ... ta sẽ không thể thoát ra.
...
Lúc Lục Diệu từ phòng tắm đi ra, Ôn Ngôn đang ngồi trước máy tính phân loại bản thảo cho ngày hôm sau, nghe thấy tiếng bước chân, cô chưa kịp quay lại thì ngón tay mảnh khảnh của anh đã chạm vào màn hình máy tính của cô ấy. "Nội dung này có thể được chìm vào quên lãng, và khi có ai đó hỏi hay nói chuyện, cứ vờ như không ai thấy gì và biết gì."
Ôn Ngôn gật đầu, di chuyển chuột và nhấp vào và xóa. Trong cuộc phỏng vấn, cô ấy luôn tôn trọng mong muốn của đối phương, dù đó là ai, cô ấy sẽ không bao giờ ép người kia trả lời.
“Như vậy có phải ngoan ngoãn không?” Lục Diêu sau chuyện này tâm trạng tốt hẳn lên, bước tới bàn cà phê, cầm bật lửa đốt một điếu thuốc, “Ngày mai sau khi buổi quay chụp kết thúc anh sẽ đưa em đi thuê áo cưới nhé?”
“Mấy giờ? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Mấy giờ em kết thúc?
Ôn Ngôn đứng dậy tính toán thời gian, "Chắc là sau năm giờ chiều."
“Được rồi vậy thì 5 giờ.” Anh thở ra một tràng khói, bước tới cái cửa sổ cao tới trần nhà, và từ đó liếc nhìn ra khu quân sự cách đó không xa, "Vừa có một nhiệm vụ được chỉ thị từ phía bên trên, sau khi hôn lễ kết thúc anh sẽ bắt đầu phải thực thi. Trong khi chấp hành thì không được phép liên lạc với người thân, bạn bè, cũng không được sử dụng điện thoại hay các thiết bị điện tử tương tự, nhiệm vụ này kéo dài 3 đến 6 tháng, khi nào chấp hành nhiệm vụ xong thì anh mới được phép quay trở về đơn vị của anh."
"Anh không phải là thượng tướng sao? Không phải anh mới là người giao nhiệm vụ cho những người cấp dưới à?”
“Thượng tướng hay không thì cũng chỉ là quân hàm.” Lục Diêu tự giễu cười: “Em đã bao giờ nhìn thấy một thượng tướng nào trẻ tuổi như anh chưa?”
Trong số tất cả các tướng lĩnh quân đội nước Z, có lẽ Lục Diệu và quân hàm của anh là người duy nhất gây tranh cãi nhất. Anh chỉ mới 30 tuổi. Mọi con mắt đều tập trung vào anh ấy, vì điều này, anh ấy sẽ đích thân ra trận cho mọi nhiệm vụ, phải không?
Ôn Ngôn cuối cùng cũng chỉ là đoán, cũng không có hỏi quá nhiều.
Lục Diệu ôm cô vào lòng, áo choàng tắm của anh hơi hé mở lộ ra làm da khỏe khoắn rắn rỏi màu đồng, trên đó có những vết sẹo với các sắc độ khác nhau. Mặt cô dán chặt vào anh, ngửi thấy mùi sữa tắm hoa trà cùng mùi với mình khiến Ôn Ngôn cổ họng có chút khô khốc, ngẩng đầu hỏi: “Anh Tứ, đêm nay anh không về sao?”
“Em có thể giữ anh ở lại mà.” Anh cầm lấy cằm của Ôn Ngôn mà nâng lên, ngón tay thon dài của anh xoa xoa bờ môi đỏ mọng của cô, "Anh đêm nay có lẽ sẽ ở lại đây, anh không muốn đi về chút nào."
Ngón tay xoa xoa môi cô hiện tại cảm tưởng như cũng đang xoa dịu trái tim cô, nhiệt của cơ thể Ôn Ngôn dường như chảy về phía bụng dưới, đêm đó tại nhà họ Lục cô bị anh làm bằng ngón tay đến mức cao trào đạt khoái cảm đến mức không thể tả được, cô biết rằng loại sự tình này… Một khi đã tới rồi sẽ khiến ta không thể cưỡng lại mà thoát ra khỏi cái bẫy ngọt ngào này và rồi sẽ dần bị u mê và nghiện.
Ôn Ngôn không phải loại người nghĩ một kiểu nói một kiểu, cô trước đây luôn luôn sống là người thẳng thắn, ngoài miệng cô đương nhiên còn do dự muốn từ chối lời đề nghị của Lục Diệu nhưng cô thiết nghĩ còn chín ngày nữa là đám cưới, nên cô nghĩ rằng bản thân không cần đợi đến ngày đó. Ôn Ngôn đã làm một động tác mà có lẽ là táo bạo nhất trong cuộc đời của cô, cô mở miệng ngậm lấy ngón tay cái của nam nhân trước mặt, khẽ cắn răng, nhìn anh nói: "Anh Tứ, đêm nay em có thể làm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro