Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại
Cơ Thể Lại Một...
Thận Ngôn
2024-08-11 15:16:16
Ôn Ngôn chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho tốt rồi mới trở về phòng đánh bài, bên trong khói thuốc lượn lờ, mùi vị rất nồng. Cô quét mắt một vòng, không thấy Lục Diệu.
Cô để ý thấy Yến Tống vốn mặc âu phục thẳng tắp, giờ cũng có chút thảm hại không chịu nổi. Anh ta đã uống đến đỏ cả mặt, đứng dậy đánh bài còn lung la lung lay, Tân Nhiễm dựa vào cửa chính nháy mắt với cô một cái, để cho cô yên tâm, bản thân mình vẫn tốt.
Ra khỏi phòng đánh bài, Ôn Ngôn đi ra phòng khách, mặc thêm áo khoác đi ra thang máy.
Đêm ba mươi ở thành Bắc rất sôi động, có thể bắn pháo hoa ở khu vực cố định, đứng ở cửa Triêu Đường đúng lúc có thể nhìn thấy từ xa pháo hoa được bắn ra rực rỡ trong bầu trời đêm, Ôn Ngôn đột nhiên lại nhớ tới nhà họ Ôn, lúc này nếu như đang ở nhà họ Ôn thì chắc là đang ở cùng với người nhà thưởng thức pháo hoa ở sâu sau.
Điện thoại di động rung lên, cô lấy ra từ trong áo khác, mở Wechat, [Ngôn Ngôn, chúc mừng năm mới.]
Là Thịnh Tây Quyết.
Cô theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, chiếc Bentley với cặp đèn nháy đang đỗ ở ven đường, Thịnh Tây Quyết điều khiển cửa sổ xe hạ xuống, nhìn cô.
Ánh mắt chạm vào nhau, Ôn Ngôn nhớ tới mấy năm trước lúc bọn họ còn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, vào đêm ba mươi, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện tại cửa lớn nhà họ ôn, trong tay mang theo bánh bao súp của thành Nam mà cô thích ăn nhất, cười nói với cô: "Ngôn Ngôn, chúc mừng năm mới."
Nếu như không có một trận ngoài ý muốn vào ba năm trước, hẳn là năm nào cô cũng được ăn bánh bao súp mà anh ấy mang từ thành Nam về.
Nhớ tới những cái này, Ôn Ngôn lại nở một nụ cười trào phúng. Cửa tự động mở ra, cô đi ra ngoài.
Thịnh Tây Quyết cũng mở cửa xe ra, trong tay giống như đang ôm thứ gì đó, đến gần thì nhìn thấy đó chính là bánh bao súp.
"Anh đã mua lại Nam Nguyên Ký, mở một cửa hàng chi nhánh ở thành Bắc ở đối diện với nhà em, mở cửa 24 giờ. Sau này, chỉ cần là em muốn ăn, bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn được." Thịnh Tây Quyết mở hộp cơm được đóng gói tinh xảo ra, đưa cho cô găng tay dùng một lần, trong đáy mắt tất cả đều là trông đợi: "Em nếm thử đi."
Ôn Ngôn không cự tuyệt, đeo găng tay vào, cầm một cái bánh bao súp lên, cắn một cái, quả thật vẫn là cái mùi vị quen thuộc: "Mùi vị không tệ, hôm nào khai trương sẽ đến ủng hộ Thịnh tổng."
"Đã khai trương được một tuần rồi." Thịnh Tây Quyết chăm chú nhìn cô không chớp mắt: "Gần đây đều không thấy em, về nhà họ Lục rồi à."
"Thịnh tổng nói đùa rồi, tôi không về nhà họ Lục thì về đâu?" Ôn Ngôn tiện tay cầm tờ giấy ăn lên lau nước canh trên khóe miệng: "Cám ơn bánh bao súp của Thịnh tổng, tôi đi về trước, Tân Nhiễm còn chờ tôi ở bên trong."
"Ngôn Ngôn." Thịnh Tây Quyết túm lấy cổ tay của cô: "Anh biết em và Lục Diệu là kết hôn giả."
"..." Đáy mắt của Ôn Ngôn không có chút gợn sóng, đoán được sớm muộn gì anh ta cũng tra ra được chuyện bản thân mình không đi đăng ký với Lục Diệu, hất nhẹ tay của anh ta ra: "Hình như Thịnh tổng hiểu lầm gì rồi, tôi và anh Tứ chỉ là còn chưa đi Cục dân chính đăng ký, đợi qua Tết, chúng tôi mới đi đăng ký."
"Ngôn Ngôn không cần lừa gạt anh, anh không ngốc, quan hệ giữa em và Lục Diệu là như thế nào, anh liếc mắt một chút là có thể nhìn ra." Thịnh Tây Quyết lại một lần nữa bắt lấy cổ tay của cô, bá đạo kéo cô đến trước mặt: "Em không yêu anh ta, trong lòng em chỉ có anh."
"Có anh?"
Cô để ý thấy Yến Tống vốn mặc âu phục thẳng tắp, giờ cũng có chút thảm hại không chịu nổi. Anh ta đã uống đến đỏ cả mặt, đứng dậy đánh bài còn lung la lung lay, Tân Nhiễm dựa vào cửa chính nháy mắt với cô một cái, để cho cô yên tâm, bản thân mình vẫn tốt.
Ra khỏi phòng đánh bài, Ôn Ngôn đi ra phòng khách, mặc thêm áo khoác đi ra thang máy.
Đêm ba mươi ở thành Bắc rất sôi động, có thể bắn pháo hoa ở khu vực cố định, đứng ở cửa Triêu Đường đúng lúc có thể nhìn thấy từ xa pháo hoa được bắn ra rực rỡ trong bầu trời đêm, Ôn Ngôn đột nhiên lại nhớ tới nhà họ Ôn, lúc này nếu như đang ở nhà họ Ôn thì chắc là đang ở cùng với người nhà thưởng thức pháo hoa ở sâu sau.
Điện thoại di động rung lên, cô lấy ra từ trong áo khác, mở Wechat, [Ngôn Ngôn, chúc mừng năm mới.]
Là Thịnh Tây Quyết.
Cô theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, chiếc Bentley với cặp đèn nháy đang đỗ ở ven đường, Thịnh Tây Quyết điều khiển cửa sổ xe hạ xuống, nhìn cô.
Ánh mắt chạm vào nhau, Ôn Ngôn nhớ tới mấy năm trước lúc bọn họ còn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, vào đêm ba mươi, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện tại cửa lớn nhà họ ôn, trong tay mang theo bánh bao súp của thành Nam mà cô thích ăn nhất, cười nói với cô: "Ngôn Ngôn, chúc mừng năm mới."
Nếu như không có một trận ngoài ý muốn vào ba năm trước, hẳn là năm nào cô cũng được ăn bánh bao súp mà anh ấy mang từ thành Nam về.
Nhớ tới những cái này, Ôn Ngôn lại nở một nụ cười trào phúng. Cửa tự động mở ra, cô đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Tây Quyết cũng mở cửa xe ra, trong tay giống như đang ôm thứ gì đó, đến gần thì nhìn thấy đó chính là bánh bao súp.
"Anh đã mua lại Nam Nguyên Ký, mở một cửa hàng chi nhánh ở thành Bắc ở đối diện với nhà em, mở cửa 24 giờ. Sau này, chỉ cần là em muốn ăn, bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn được." Thịnh Tây Quyết mở hộp cơm được đóng gói tinh xảo ra, đưa cho cô găng tay dùng một lần, trong đáy mắt tất cả đều là trông đợi: "Em nếm thử đi."
Ôn Ngôn không cự tuyệt, đeo găng tay vào, cầm một cái bánh bao súp lên, cắn một cái, quả thật vẫn là cái mùi vị quen thuộc: "Mùi vị không tệ, hôm nào khai trương sẽ đến ủng hộ Thịnh tổng."
"Đã khai trương được một tuần rồi." Thịnh Tây Quyết chăm chú nhìn cô không chớp mắt: "Gần đây đều không thấy em, về nhà họ Lục rồi à."
"Thịnh tổng nói đùa rồi, tôi không về nhà họ Lục thì về đâu?" Ôn Ngôn tiện tay cầm tờ giấy ăn lên lau nước canh trên khóe miệng: "Cám ơn bánh bao súp của Thịnh tổng, tôi đi về trước, Tân Nhiễm còn chờ tôi ở bên trong."
"Ngôn Ngôn." Thịnh Tây Quyết túm lấy cổ tay của cô: "Anh biết em và Lục Diệu là kết hôn giả."
"..." Đáy mắt của Ôn Ngôn không có chút gợn sóng, đoán được sớm muộn gì anh ta cũng tra ra được chuyện bản thân mình không đi đăng ký với Lục Diệu, hất nhẹ tay của anh ta ra: "Hình như Thịnh tổng hiểu lầm gì rồi, tôi và anh Tứ chỉ là còn chưa đi Cục dân chính đăng ký, đợi qua Tết, chúng tôi mới đi đăng ký."
"Ngôn Ngôn không cần lừa gạt anh, anh không ngốc, quan hệ giữa em và Lục Diệu là như thế nào, anh liếc mắt một chút là có thể nhìn ra." Thịnh Tây Quyết lại một lần nữa bắt lấy cổ tay của cô, bá đạo kéo cô đến trước mặt: "Em không yêu anh ta, trong lòng em chỉ có anh."
"Có anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro