Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại
Lục Diệu Rời Đi
Thận Ngôn
2024-08-11 15:16:16
Nhận thấy người đàn ông này đang cố tình xuyên tạc ý cười của mình, đôi tay của Ôn Ngôn vòng qua cổ anh, cô ngẩng đầu nói. “Em cười là vì cuối cùng em cũng thấy được dáng vẻ của anh Tứ khi không mặc quân trang, anh mặc áo sơ mi thật sự rất đẹp.”
“Anh mặc quân trang không đẹp hay sao?”
“Tất nhiên là đều đẹp rồi, nhưng làm cho người khác có cảm giác không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào hả?” Lục Diệu hỏi. “Em thích anh mặc quân trang hay mặc như vậy?”
Hoá ra người đàn ông cũng sẽ tích cực…..
Ôn Ngôn mỉm cười, cô nhón chân hôn lên cằm của anh, đón nhận ánh mắt của anh nói. “Em thích nhất dáng vẻ khi anh Tứ không mặc quần áo.”
Đột nhiên bị cô gái trước mặt này đùa giỡn, tâm trạng muộn phiền vì sắp phải chia xa ngay lập tức trở nên tốt hơn. Lục Diệu cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, anh nâng mông của cô lên sau đó đè ra sô pha, nhưng anh chỉ hôn môi và vuốt ve chứ không làm đến bước cuối cùng.
Ôn Ngôn nằm ở trong lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ lên, đôi tay chống lên cơ ngực rắn chắc của anh, đôi mắt sáng rực rỡ. “Em có thể giữ anh Tứ ở lại không? Ngày mai anh lại đi được không?”
Lục Diệu nâng mặt của cô lên, hai chân đè ở hai bên sườn của cô. Anh chống lên trán của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó.
“Anh Tứ đi đi.” Ôn Ngôn hôn lên môi của anh để giảm bớt sự xấu hổ.
Nụ hôn nhẹ giống như chuồn chuồn lướt, khi cô rời đi Lục Diệu lại cúi đầu hôn lên môi của cô một lần nữa.
Cả người Ôn Ngôn nóng lên, cô thở hổn hển. Bàn tay của người đàn ông vén váy của cô lên, trong lúc đầu óc quay cuồng cô nghe được anh nói. “Nhưng anh muốn ở lại.”
…..
Từ khi Lục Diệu chấp hành nhiệm vụ cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh chậm thời gian.
Tổng thống bên kia rất nhanh đã nhận được tin tức, nhưng tổng thống Thượng Quân Ngạn lại cảm thấy đây là một dấu hiệu khá tốt. “Thằng nhóc Lục Diệu này cuối cùng sống cũng có chút tình người rồi.”
Yến Tống đang ngồi ở đối diện miệng vẫn ngậm một điếu thuốc lá, anh ấy buông quân cờ trong tay xuống, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười tà mị. “Có muốn đánh cược một lần hay không?”
“Đánh cược cái gì?”
“Đánh cược lần này cậu ta sẽ bị thu phục trên tay con gái nhà họ Ôn kia.”
Thượng Quân Ngạn lại cảm thấy Lục Diệu sẽ không đến mức như vậy, quân cờ màu trắng trong tay rơi xuống. “Vậy chúng ta đánh cược lớn đi.”
Một ngày sau, Lục Diệu và Ôn Ngôn quay về nhà họ Ôn. Khi đối mặt với người lớn trong nhà họ Ôn anh rất biết khiêm tốn lễ độ, ông cụ Ôn cảm thấy rất vừa lòng với đứa cháu rể này.
Lục Diệu đang ngồi ngoài sảnh nói chuyện với người lớn, Ôn Ngôn cũng cảm thấy nhàm chán, cô đi ra trước cửa nhà, đi được nửa đường thì gặp cô nhỏ Ôn Lam.
Vì ở đây không có người nên ánh mắt Ôn Lam nhìn Ôn Ngôn không hề thân thiện chút nào, thậm chí còn có chút khinh thường. “Nghe nói đêm nay Lục Diệu đã phải đi chấp hành nhiệm vụ à? Hai người vừa mới kết hôn thôi mà nhỉ? Anh ấy sẽ bỏ cô ở lại nửa năm, cô không sợ anh ấy tìm một cô gái khác bên ngoài sao? Tôi có nghe một vài người lớn nói, mấy người đàn ông trong quân khu đều là sói đói, nhìn thấy phụ nữ cái là sáng cả mắt, kể cả xấu đến mấy cũng có thể làm tình.”
Trà xanh thì chính là trà xanh, đẳng cấp thấp như vậy mà vẫn dám chạy đến đây trêu chọc cô sao?
Ôn Ngôn nhếch miệng, “Lúc trước khi Lục Diệu đến nhà họ Ôn, tôi nhìn thấy khi anh ấy nhìn cô mắt cũng đâu sáng lên, chẳng lẽ cô lớn lên quá xấu à? Căn bản là anh ấy không để cô vào trong mắt.”
“Cô mới xấu đó!” Tay Ôn Lam run lên, “Ôn Ngôn cô đừng ỷ vào thân phận mình là đại tiểu thư của nhà họ Ôn mà bắt nạt tôi, nếu xét đến thân phận tôi vẫn là cô nhỏ của cô đấy!”
“Cô nhỏ này là cô tự xưng lấy, ở nhà họ Ôn chúng tôi, có ai thừa nhận thân phận của cô đâu chứ?”
Ôn Ngôn rất ít xé rách mặt với người khác, trừ phi cô rất coi thường người đó.
Ôn Lam mang họ Ôn, nhưng cô ta không phải người của nhà họ Ôn, cô ta là con gái của người con thứ ba nhà họ Ôn đưa đến đây. Vốn dĩ Ôn Ngôn không ghét cô ta như vậy, nhưng cô ta lại tự nâng cao bản thân mình, lấy thân phận là người nhà họ Ôn để bắt nạt các bạn học trong trường.”
Loại con gái não ngắn này, Ôn Ngôn không để vào mắt. “Ôn Lam, cô muốn làm trà xanh cũng được thôi, nhưng cô phải làm cho đúng bổn phận của trà xanh, đừng có ý đồ muốn hơn trà xanh một bậc? Cô muốn đấu cùng với tôi, đẳng cấp của cô còn chưa đủ, có hiểu không hả?”
Đã nói đến như vậy, Ôn Lam vẫn còn cứng đối cứng thì đúng là não cô ta bị úng nước.
….
Một giờ sáng, Ôn Ngôn bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, cô không ngờ cô lại nằm mơ đến chuyện đó. Nhìn thấy bên cạnh gối đã trống không, cô đoán được Lục Diệu đã rời đi.
Ban ngày đã ước hẹn, lúc đi thì không cần chào tạm biệt, không nghĩ đến người đàn ông này thật sự nghe lời ước hẹn không từ mà biệt.
Cô đi vào phòng tắm, vặn nước ấm để tắm. Sau khi cơ thể ấm dần lên, cô mới lau khô người trở lại giường. Cô nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được.
“Anh mặc quân trang không đẹp hay sao?”
“Tất nhiên là đều đẹp rồi, nhưng làm cho người khác có cảm giác không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào hả?” Lục Diệu hỏi. “Em thích anh mặc quân trang hay mặc như vậy?”
Hoá ra người đàn ông cũng sẽ tích cực…..
Ôn Ngôn mỉm cười, cô nhón chân hôn lên cằm của anh, đón nhận ánh mắt của anh nói. “Em thích nhất dáng vẻ khi anh Tứ không mặc quần áo.”
Đột nhiên bị cô gái trước mặt này đùa giỡn, tâm trạng muộn phiền vì sắp phải chia xa ngay lập tức trở nên tốt hơn. Lục Diệu cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, anh nâng mông của cô lên sau đó đè ra sô pha, nhưng anh chỉ hôn môi và vuốt ve chứ không làm đến bước cuối cùng.
Ôn Ngôn nằm ở trong lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ lên, đôi tay chống lên cơ ngực rắn chắc của anh, đôi mắt sáng rực rỡ. “Em có thể giữ anh Tứ ở lại không? Ngày mai anh lại đi được không?”
Lục Diệu nâng mặt của cô lên, hai chân đè ở hai bên sườn của cô. Anh chống lên trán của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó.
“Anh Tứ đi đi.” Ôn Ngôn hôn lên môi của anh để giảm bớt sự xấu hổ.
Nụ hôn nhẹ giống như chuồn chuồn lướt, khi cô rời đi Lục Diệu lại cúi đầu hôn lên môi của cô một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người Ôn Ngôn nóng lên, cô thở hổn hển. Bàn tay của người đàn ông vén váy của cô lên, trong lúc đầu óc quay cuồng cô nghe được anh nói. “Nhưng anh muốn ở lại.”
…..
Từ khi Lục Diệu chấp hành nhiệm vụ cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh chậm thời gian.
Tổng thống bên kia rất nhanh đã nhận được tin tức, nhưng tổng thống Thượng Quân Ngạn lại cảm thấy đây là một dấu hiệu khá tốt. “Thằng nhóc Lục Diệu này cuối cùng sống cũng có chút tình người rồi.”
Yến Tống đang ngồi ở đối diện miệng vẫn ngậm một điếu thuốc lá, anh ấy buông quân cờ trong tay xuống, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười tà mị. “Có muốn đánh cược một lần hay không?”
“Đánh cược cái gì?”
“Đánh cược lần này cậu ta sẽ bị thu phục trên tay con gái nhà họ Ôn kia.”
Thượng Quân Ngạn lại cảm thấy Lục Diệu sẽ không đến mức như vậy, quân cờ màu trắng trong tay rơi xuống. “Vậy chúng ta đánh cược lớn đi.”
Một ngày sau, Lục Diệu và Ôn Ngôn quay về nhà họ Ôn. Khi đối mặt với người lớn trong nhà họ Ôn anh rất biết khiêm tốn lễ độ, ông cụ Ôn cảm thấy rất vừa lòng với đứa cháu rể này.
Lục Diệu đang ngồi ngoài sảnh nói chuyện với người lớn, Ôn Ngôn cũng cảm thấy nhàm chán, cô đi ra trước cửa nhà, đi được nửa đường thì gặp cô nhỏ Ôn Lam.
Vì ở đây không có người nên ánh mắt Ôn Lam nhìn Ôn Ngôn không hề thân thiện chút nào, thậm chí còn có chút khinh thường. “Nghe nói đêm nay Lục Diệu đã phải đi chấp hành nhiệm vụ à? Hai người vừa mới kết hôn thôi mà nhỉ? Anh ấy sẽ bỏ cô ở lại nửa năm, cô không sợ anh ấy tìm một cô gái khác bên ngoài sao? Tôi có nghe một vài người lớn nói, mấy người đàn ông trong quân khu đều là sói đói, nhìn thấy phụ nữ cái là sáng cả mắt, kể cả xấu đến mấy cũng có thể làm tình.”
Trà xanh thì chính là trà xanh, đẳng cấp thấp như vậy mà vẫn dám chạy đến đây trêu chọc cô sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Ngôn nhếch miệng, “Lúc trước khi Lục Diệu đến nhà họ Ôn, tôi nhìn thấy khi anh ấy nhìn cô mắt cũng đâu sáng lên, chẳng lẽ cô lớn lên quá xấu à? Căn bản là anh ấy không để cô vào trong mắt.”
“Cô mới xấu đó!” Tay Ôn Lam run lên, “Ôn Ngôn cô đừng ỷ vào thân phận mình là đại tiểu thư của nhà họ Ôn mà bắt nạt tôi, nếu xét đến thân phận tôi vẫn là cô nhỏ của cô đấy!”
“Cô nhỏ này là cô tự xưng lấy, ở nhà họ Ôn chúng tôi, có ai thừa nhận thân phận của cô đâu chứ?”
Ôn Ngôn rất ít xé rách mặt với người khác, trừ phi cô rất coi thường người đó.
Ôn Lam mang họ Ôn, nhưng cô ta không phải người của nhà họ Ôn, cô ta là con gái của người con thứ ba nhà họ Ôn đưa đến đây. Vốn dĩ Ôn Ngôn không ghét cô ta như vậy, nhưng cô ta lại tự nâng cao bản thân mình, lấy thân phận là người nhà họ Ôn để bắt nạt các bạn học trong trường.”
Loại con gái não ngắn này, Ôn Ngôn không để vào mắt. “Ôn Lam, cô muốn làm trà xanh cũng được thôi, nhưng cô phải làm cho đúng bổn phận của trà xanh, đừng có ý đồ muốn hơn trà xanh một bậc? Cô muốn đấu cùng với tôi, đẳng cấp của cô còn chưa đủ, có hiểu không hả?”
Đã nói đến như vậy, Ôn Lam vẫn còn cứng đối cứng thì đúng là não cô ta bị úng nước.
….
Một giờ sáng, Ôn Ngôn bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, cô không ngờ cô lại nằm mơ đến chuyện đó. Nhìn thấy bên cạnh gối đã trống không, cô đoán được Lục Diệu đã rời đi.
Ban ngày đã ước hẹn, lúc đi thì không cần chào tạm biệt, không nghĩ đến người đàn ông này thật sự nghe lời ước hẹn không từ mà biệt.
Cô đi vào phòng tắm, vặn nước ấm để tắm. Sau khi cơ thể ấm dần lên, cô mới lau khô người trở lại giường. Cô nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro