Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại
Thịnh Tây Quyết...
Thận Ngôn
2024-08-11 15:16:16
Văn phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Thế, Ôn Ngôn gõ cửa sau đó đi vào, đập vào mắt của cô là bóng dáng cao ráo đang đứng ngược sáng.
Nghe được âm thanh cửa mở, người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất quay người lại, động tác ký tên tiêu chuẩn, ngón tay thon dài đang thưởng thức cây bút máy màu đen trong tay, cặp gọng kính màu bạch kim rơi ở trên cái mũi cao thẳng, khiến gương mặt tuấn tú càng trở nên ôn hoà hơn.
Mới có hai năm không gặp mà giống như mấy đời, trên mặt Ôn Ngôn bình tĩnh không hề nhìn ra một gợn sóng nào. “Xin chào Thịnh tổng.”
Nghe cô gọi Thịnh tổng, Thịnh Tây Quyết nở một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. “Ngôn Ngôn, em nhất định phải dùng xưng hô như vậy để gọi anh sao?”
“Đây là công ty của anh, tôi không gọi anh là Thịnh tổng thì gọi là cái gì?”
“Em có thể gọi anh là Tây Quyết giống như trước kia.”
“Trước kia là trước kia, hiện tại đã khác rồi.” Ôn Ngôn dịu dàng từ chối, không giận cũng không oán trách.
Phản ứng của cô như vậy khiến Thịnh Tây Quyết không thể bình tĩnh được. “Ngôn Ngôn, em đã trốn tránh anh hai năm rồi.”
“Hình như Thịnh tổng hiểu sai ý của tôi, tôi chưa bao giờ trốn tránh anh cả. Nếu tôi mà trốn anh, lúc nãy biết công ty này là của anh đầu tư, thì tôi đã không lên đây gặp anh rồi.”
Ánh mắt Ôn Ngôn không hề có chút tình cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, từ trước đến nay cô chưa bao giờ do dự không quyết đoán chuyện tình cảm, kết thúc thì chính là kết thúc, chắc chắn sẽ không vương vấn gì trong lòng, huống hồ….. Trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất thì anh ta lại lựa chọn vứt bỏ cô, để cô tự sinh tự diệt….
“Tôi lên đây gặp Thịnh tổng việc đầu tiên là muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tin tưởng. Mặt khác tôi muốn nói với anh tôi sẽ không hợp tác với công ty của anh, anh cũng không cần uổng phí sức lực để tiếp cận tôi. Hiện tại tôi cũng giống như Thịnh tổng, đều là người đã kết hôn.”
“Anh đã ly hôn với Bạch Phỉ rồi.” Ánh mắt của Thịnh Tây Quyết nhìn cô tràn đầy tình cảm, “Ngôn Ngôn, anh không quên được em.”
Ôn Ngôn bật cười giống như nghe được chuyện gì đó quá buồn cười. “Cảm ơn Thịnh tổng vẫn còn nhớ thương tôi.”
Cô nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. “Giữa trưa tôi đã có hẹn với Tân Nhiễm đi ăn cơm, tạm biệt Thịnh tổng, tôi phải đi rồi.”
Cô xoay người, tay vừa mới đụng vào then cửa, Thịnh Tây Quyết đã đuổi đến ôm cô vào lồng ngực, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người cô, Thịnh Tây Quyết không nhịn được vùi đầu vào cổ cô mút một cái. “Ngôn Ngôn, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh.”
Môi anh ta vừa mới chạm vào, dạ dày Ôn Ngôn đảo lộn, cô cảm thấy quá ghê tởm. “Thịnh Tây Quyết, tôi không phải người mua lại đồ cũ.”
Lời này… Chính là lời mà ba năm trước người đàn ông này nói với cô, hiện tại cô muốn nói lại với anh ta y nguyên những gì mà anh ra đã nói.
…..
Khi đang ăn cơm, Tân Nhiễm nhận ra vẻ mặt của Ôn Ngôn không được tốt lắm. “Cậu sao vậy Ngôn Ngôn? Có chỗ nào không khỏe à?”
Ông Ngôn bỏ đũa xuống, sau đó uống một ngụm nước ấm, cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Lúc nãy tớ gặp Thịnh Tây Quyết.”
“Đệch! Cái tên rác rưởi đó còn mặt mũi mà gặp cậu à?” Tân Nhiễm xắn tay áo lên muốn đập bàn, đây là thời gian ăn trưa nên bàn rất đông người, cô ấy cũng không thể phát tiết được hết tức giận. “Đúng là sống lâu mới được thấy! Tại sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Cảm xúc của Ôn Ngôn vẫn không dao động quá lớn, “Mặc kệ anh ta đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Tớ ăn không được.” Tân Nhiễm tức giận, “Lúc trước anh ta bỏ rơi cậu như vậy, sau khi về nước đã cưới Bạch Phỉ tự nhiên bây giờ từ đâu xuất hiện trước mặt cậu vậy? Nếu tớ mà là cậu tớ đã cho anh ta mấy cái bạt tai rồi.”
Ôn Ngôn yên lặng lắng nghe, cô cũng không quan tâm Thịnh Tây Quyết muốn làm cái gì.
Sau khi ăn cơm xong trở về nhà, lúc tắm rửa Ôn Ngôn vẫn luôn xoa cổ, cô hận không thể cọ đến trầy da chỗ mà Thịnh Tây Quyết đã hôn.
****
Nghe được âm thanh cửa mở, người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất quay người lại, động tác ký tên tiêu chuẩn, ngón tay thon dài đang thưởng thức cây bút máy màu đen trong tay, cặp gọng kính màu bạch kim rơi ở trên cái mũi cao thẳng, khiến gương mặt tuấn tú càng trở nên ôn hoà hơn.
Mới có hai năm không gặp mà giống như mấy đời, trên mặt Ôn Ngôn bình tĩnh không hề nhìn ra một gợn sóng nào. “Xin chào Thịnh tổng.”
Nghe cô gọi Thịnh tổng, Thịnh Tây Quyết nở một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. “Ngôn Ngôn, em nhất định phải dùng xưng hô như vậy để gọi anh sao?”
“Đây là công ty của anh, tôi không gọi anh là Thịnh tổng thì gọi là cái gì?”
“Em có thể gọi anh là Tây Quyết giống như trước kia.”
“Trước kia là trước kia, hiện tại đã khác rồi.” Ôn Ngôn dịu dàng từ chối, không giận cũng không oán trách.
Phản ứng của cô như vậy khiến Thịnh Tây Quyết không thể bình tĩnh được. “Ngôn Ngôn, em đã trốn tránh anh hai năm rồi.”
“Hình như Thịnh tổng hiểu sai ý của tôi, tôi chưa bao giờ trốn tránh anh cả. Nếu tôi mà trốn anh, lúc nãy biết công ty này là của anh đầu tư, thì tôi đã không lên đây gặp anh rồi.”
Ánh mắt Ôn Ngôn không hề có chút tình cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, từ trước đến nay cô chưa bao giờ do dự không quyết đoán chuyện tình cảm, kết thúc thì chính là kết thúc, chắc chắn sẽ không vương vấn gì trong lòng, huống hồ….. Trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất thì anh ta lại lựa chọn vứt bỏ cô, để cô tự sinh tự diệt….
“Tôi lên đây gặp Thịnh tổng việc đầu tiên là muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tin tưởng. Mặt khác tôi muốn nói với anh tôi sẽ không hợp tác với công ty của anh, anh cũng không cần uổng phí sức lực để tiếp cận tôi. Hiện tại tôi cũng giống như Thịnh tổng, đều là người đã kết hôn.”
“Anh đã ly hôn với Bạch Phỉ rồi.” Ánh mắt của Thịnh Tây Quyết nhìn cô tràn đầy tình cảm, “Ngôn Ngôn, anh không quên được em.”
Ôn Ngôn bật cười giống như nghe được chuyện gì đó quá buồn cười. “Cảm ơn Thịnh tổng vẫn còn nhớ thương tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. “Giữa trưa tôi đã có hẹn với Tân Nhiễm đi ăn cơm, tạm biệt Thịnh tổng, tôi phải đi rồi.”
Cô xoay người, tay vừa mới đụng vào then cửa, Thịnh Tây Quyết đã đuổi đến ôm cô vào lồng ngực, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người cô, Thịnh Tây Quyết không nhịn được vùi đầu vào cổ cô mút một cái. “Ngôn Ngôn, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh.”
Môi anh ta vừa mới chạm vào, dạ dày Ôn Ngôn đảo lộn, cô cảm thấy quá ghê tởm. “Thịnh Tây Quyết, tôi không phải người mua lại đồ cũ.”
Lời này… Chính là lời mà ba năm trước người đàn ông này nói với cô, hiện tại cô muốn nói lại với anh ta y nguyên những gì mà anh ra đã nói.
…..
Khi đang ăn cơm, Tân Nhiễm nhận ra vẻ mặt của Ôn Ngôn không được tốt lắm. “Cậu sao vậy Ngôn Ngôn? Có chỗ nào không khỏe à?”
Ông Ngôn bỏ đũa xuống, sau đó uống một ngụm nước ấm, cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Lúc nãy tớ gặp Thịnh Tây Quyết.”
“Đệch! Cái tên rác rưởi đó còn mặt mũi mà gặp cậu à?” Tân Nhiễm xắn tay áo lên muốn đập bàn, đây là thời gian ăn trưa nên bàn rất đông người, cô ấy cũng không thể phát tiết được hết tức giận. “Đúng là sống lâu mới được thấy! Tại sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Cảm xúc của Ôn Ngôn vẫn không dao động quá lớn, “Mặc kệ anh ta đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Tớ ăn không được.” Tân Nhiễm tức giận, “Lúc trước anh ta bỏ rơi cậu như vậy, sau khi về nước đã cưới Bạch Phỉ tự nhiên bây giờ từ đâu xuất hiện trước mặt cậu vậy? Nếu tớ mà là cậu tớ đã cho anh ta mấy cái bạt tai rồi.”
Ôn Ngôn yên lặng lắng nghe, cô cũng không quan tâm Thịnh Tây Quyết muốn làm cái gì.
Sau khi ăn cơm xong trở về nhà, lúc tắm rửa Ôn Ngôn vẫn luôn xoa cổ, cô hận không thể cọ đến trầy da chỗ mà Thịnh Tây Quyết đã hôn.
****
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro