Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại
Thứ To Lớn Tron...
Thận Ngôn
2024-08-11 15:16:16
20 phút sau, tinh trùng đặc sệt nóng bỏng của anh phóng thẳng đến bụng phẳng mịn của cô, Lục Diệu áp vào trán cô, đôi mắt sâu thẳm vẫn lộ ra vẻ bất mãn, anh nâng cô lên rồi bật đèn lên, anh thở hổn hển nhìn cô đỏ cả mặt.
Đột nhiên có ánh sáng bất ngờ chiếu đến, Ôn Ngôn nhắm mắt lại, cảm thấy anh bước xuống giường rồi lại quay trở về, sau khi anh dùng khăn giấy lau sạch tinh trùng trên bụng dưới, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, dưới sàn là vài tờ giấy đã dùng qua vo tròn lại và chiếc quần lót ren của cô, áo khoác và một chiếc quần dài màu xanh bộ đội với chiếc quần đùi màu xám đen bên trong ...
Nghĩ đến cảnh tượng dâm đãng vừa rồi, Khuôn mặt của cô lại đỏ lại một lần nữa, cô nhanh chóng bước ra khỏi giường, mặc lại đồ lót và thu dọn trang phục của mình.
Khi Lục Diệu lại đi ra, Ôn Ngôn đã không còn ở trong phòng ngủ.
Lau tóc bước ra ngoài, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đứng trước khung cửa sổ cao từ trần đến tận sàn nhà, cô nheo mắt như đang chiêm ngưỡng một bức tranh, lại nhớ đến cảnh vừa rồi cô còn phóng túng dâm đãng dưới thân mình mà kêu “Anh Tứ”với một giọng nói tinh tế và một cơ thể tuyệt đẹp như vậy, thân dưới của anh lại ngóc đầu dậy.
Thật khổ sở khi nó lại muốn cô, anh quay lại phòng ngủ mặc quần áo mới rồi mới đi tới chỗ cô
…
Ôn Ngôn trang điểm xong trước khi cùng Lục Diệu trở lại sảnh trước.
Người ta hay nói rằng sau một số hành động thân mật, mối quan hệ của họ sẽ thăng hoa hơn.
Bàn tay của Lục Diệu ôm lấy cái eo nhỏ của cô, tim Ôn Ngôn không ngừng đập loạn xạ, đặc biệt là mấy vết yêu ở cổ không thể che được bởi một ít che khuyết điểm và kem phủ. Thân thể cô đang nóng hết lên, cô biết bọn họ không khó để đoán ra hai người vừa làm gì
Đang trên đường đi rửa mặt vô tình nghe được một tiếng nói của một tiểu thử xinh đẹp từ trong góc phát ra, "Thật sự không nhận ra, lão Tứ của chúng ta quả đúng là thú dữ đói khát mà, không thể kiềm được mà đem cô nương nhà họ Ôn cắn mút, gặm nhấm, tôi nhìn mà còn thấy đau.”
" Vậy lần sau tôi cũng sẽ cắn nhé? Để xem em có biết đau không? "
Ôn Nhan nghe thấy giọng nam mới biết là hai người đang yêu đương vụng trộm ở sân sau, cô lén liếc mắt qua bên đó, vậy mà lại là anh cả nhà họ Lục và vợ của anh ta.
Có lẽ nào hai vợ chồng cũng thích chơi trò chơi nhập vai?
*
Cô đã bị anh trai Ôn Thần chặn lại khi cô trở về sảnh trước với Lục Diệu.
Ôn Ngôn giống như đang bị hỏi tội, Ôn Thần chặn đường cô, đã nhìn thấy vết hôn trên cổ cô: “Thật sự em đã xảy ra quan hệ với anh Tứ sao?”
“Vâng.” Ôn Ngôn gật đầu.
“Em không phải không thích quân nhân sao?” Ôn Thần tò mò, “Sao đột nhiên em lại đi cùng anh Tứ? Em có biết anh Tư quanh năm đi nghĩa vụ không về nhà không không? Anh ấy là tướng quân trong quân khu, cũng không phải quân nhân tầm thường,”
“Em biết, cho nên ở thời điểm còn ở Ôn gia, em đã rất rối rắm không biết có nên ở cùng một chỗ với anh ấy không."
"Hiện tại không rối rắm ư?"
"Ừ." Ôn Ngôn đứng trước mặt người đàn ông từ nhỏ đến lớn luôn ngăn cấm và mắng mỏ cô trong chuyện tình cảm: "Anh à, em thật sự thích anh Tứ, em nguyện ý gả cho anh ấy."
Nhìn trước mắt là ánh mắt kiên định của em gái, Ôn Thần thở dài, không có giống trước kia mà ngăn cấm cô hay mắng mỏ cô, ngược lại nâng mặt cô lên xoa nhẹ đầu, "Em thích là tốt rồi, anh trai này chỉ sợ em bị những người trong Lục gia làm khó dễ rồi không bước được đến cuối cùng, bản thân anh Tứ là người rất tốt, lại cũng là người chiều chuộng em, em yêu anh ấy, anh trai này cũng có thể yên tâm hơn phần nào."
Ôn Ngôn yên lặng nghe những lời anh nói, bỗng cô nhìn sang phía bên cạnh thì thấy Lục Diệu đang từ một góc sảnh bước tới.
Lục Diệu nhìn thấy cô rồi mím môi mỉm cười, biết cô đang muốn nói chuyện và bàn bạc, thỏa thuận với anh trai nên cũng không có tiến đến nữa.
Buổi tối Ôn Ngôn cùng Lục Diệu quay về khách sạn, bởi vì Ôn Thần ở trên xe, dọc theo đường đi Lục Diệu đều ở trầm mặc.
Ôn Ngôn xuống xe sau nhìn theo bọn họ rời đi, một giờ sau, sau khi bước ra từ phòng tắm sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn thấy bộ đàm chưa được vận chuyển đi ở trên bàn, cô đoán chắc chắn là đồ của Lục Diệu.
Bỗng nhiên từ cái que dài phát tín hiệu ở trên thiết bị vang lên liên tiếp những tiếng rè rè, truyền đến âm thanh của Lục Diệu từ đầu bên kia: "Nếu em vẫn không tiếp điện thoại, anh còn nghĩ đến ngươi là muốn bội ước giữa hai chúng ta đó."
Đột nhiên có ánh sáng bất ngờ chiếu đến, Ôn Ngôn nhắm mắt lại, cảm thấy anh bước xuống giường rồi lại quay trở về, sau khi anh dùng khăn giấy lau sạch tinh trùng trên bụng dưới, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, dưới sàn là vài tờ giấy đã dùng qua vo tròn lại và chiếc quần lót ren của cô, áo khoác và một chiếc quần dài màu xanh bộ đội với chiếc quần đùi màu xám đen bên trong ...
Nghĩ đến cảnh tượng dâm đãng vừa rồi, Khuôn mặt của cô lại đỏ lại một lần nữa, cô nhanh chóng bước ra khỏi giường, mặc lại đồ lót và thu dọn trang phục của mình.
Khi Lục Diệu lại đi ra, Ôn Ngôn đã không còn ở trong phòng ngủ.
Lau tóc bước ra ngoài, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đứng trước khung cửa sổ cao từ trần đến tận sàn nhà, cô nheo mắt như đang chiêm ngưỡng một bức tranh, lại nhớ đến cảnh vừa rồi cô còn phóng túng dâm đãng dưới thân mình mà kêu “Anh Tứ”với một giọng nói tinh tế và một cơ thể tuyệt đẹp như vậy, thân dưới của anh lại ngóc đầu dậy.
Thật khổ sở khi nó lại muốn cô, anh quay lại phòng ngủ mặc quần áo mới rồi mới đi tới chỗ cô
…
Ôn Ngôn trang điểm xong trước khi cùng Lục Diệu trở lại sảnh trước.
Người ta hay nói rằng sau một số hành động thân mật, mối quan hệ của họ sẽ thăng hoa hơn.
Bàn tay của Lục Diệu ôm lấy cái eo nhỏ của cô, tim Ôn Ngôn không ngừng đập loạn xạ, đặc biệt là mấy vết yêu ở cổ không thể che được bởi một ít che khuyết điểm và kem phủ. Thân thể cô đang nóng hết lên, cô biết bọn họ không khó để đoán ra hai người vừa làm gì
Đang trên đường đi rửa mặt vô tình nghe được một tiếng nói của một tiểu thử xinh đẹp từ trong góc phát ra, "Thật sự không nhận ra, lão Tứ của chúng ta quả đúng là thú dữ đói khát mà, không thể kiềm được mà đem cô nương nhà họ Ôn cắn mút, gặm nhấm, tôi nhìn mà còn thấy đau.”
" Vậy lần sau tôi cũng sẽ cắn nhé? Để xem em có biết đau không? "
Ôn Nhan nghe thấy giọng nam mới biết là hai người đang yêu đương vụng trộm ở sân sau, cô lén liếc mắt qua bên đó, vậy mà lại là anh cả nhà họ Lục và vợ của anh ta.
Có lẽ nào hai vợ chồng cũng thích chơi trò chơi nhập vai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Cô đã bị anh trai Ôn Thần chặn lại khi cô trở về sảnh trước với Lục Diệu.
Ôn Ngôn giống như đang bị hỏi tội, Ôn Thần chặn đường cô, đã nhìn thấy vết hôn trên cổ cô: “Thật sự em đã xảy ra quan hệ với anh Tứ sao?”
“Vâng.” Ôn Ngôn gật đầu.
“Em không phải không thích quân nhân sao?” Ôn Thần tò mò, “Sao đột nhiên em lại đi cùng anh Tứ? Em có biết anh Tư quanh năm đi nghĩa vụ không về nhà không không? Anh ấy là tướng quân trong quân khu, cũng không phải quân nhân tầm thường,”
“Em biết, cho nên ở thời điểm còn ở Ôn gia, em đã rất rối rắm không biết có nên ở cùng một chỗ với anh ấy không."
"Hiện tại không rối rắm ư?"
"Ừ." Ôn Ngôn đứng trước mặt người đàn ông từ nhỏ đến lớn luôn ngăn cấm và mắng mỏ cô trong chuyện tình cảm: "Anh à, em thật sự thích anh Tứ, em nguyện ý gả cho anh ấy."
Nhìn trước mắt là ánh mắt kiên định của em gái, Ôn Thần thở dài, không có giống trước kia mà ngăn cấm cô hay mắng mỏ cô, ngược lại nâng mặt cô lên xoa nhẹ đầu, "Em thích là tốt rồi, anh trai này chỉ sợ em bị những người trong Lục gia làm khó dễ rồi không bước được đến cuối cùng, bản thân anh Tứ là người rất tốt, lại cũng là người chiều chuộng em, em yêu anh ấy, anh trai này cũng có thể yên tâm hơn phần nào."
Ôn Ngôn yên lặng nghe những lời anh nói, bỗng cô nhìn sang phía bên cạnh thì thấy Lục Diệu đang từ một góc sảnh bước tới.
Lục Diệu nhìn thấy cô rồi mím môi mỉm cười, biết cô đang muốn nói chuyện và bàn bạc, thỏa thuận với anh trai nên cũng không có tiến đến nữa.
Buổi tối Ôn Ngôn cùng Lục Diệu quay về khách sạn, bởi vì Ôn Thần ở trên xe, dọc theo đường đi Lục Diệu đều ở trầm mặc.
Ôn Ngôn xuống xe sau nhìn theo bọn họ rời đi, một giờ sau, sau khi bước ra từ phòng tắm sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn thấy bộ đàm chưa được vận chuyển đi ở trên bàn, cô đoán chắc chắn là đồ của Lục Diệu.
Bỗng nhiên từ cái que dài phát tín hiệu ở trên thiết bị vang lên liên tiếp những tiếng rè rè, truyền đến âm thanh của Lục Diệu từ đầu bên kia: "Nếu em vẫn không tiếp điện thoại, anh còn nghĩ đến ngươi là muốn bội ước giữa hai chúng ta đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro