CHƯƠNG 115. 2:...
Quỷ Miêu Tử
2024-11-15 20:43:04
Hứa Luật cảm thấy đầu như muốn nổ tung, huyệt thái dương giật giật liên tục. Cô nhắm mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại một chút ít ký ức vụn vặt, rất mơ hồ, nhưng lại khiến đầu cô đau nhức dữ dội, bất giác rên thành từng tiếng.
Cô đưa tay xoa xoa cánh mũi theo thói quen …
Cảm giác dính dấp mồ hôi buộc cô phải mở mắt, phát hiện cô đang đeo bao tay y tế, trên găng tay thấm đẫm máu, từ tình trạng máu vón cục cho biết máu này đã khá lâu rồi.
Máu ở đâu đây?
Còn nữa … Đôi bao tay này … Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô cúi đầu nhìn mình, cô đăng mặc chiếc áo blouse, trên áo cũng dính khá nhiều máu.
Hứa Luật cố gắng nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra … Thi Thụy tiêm cho cô một loại thuốc nào đó, sau khi tiêm thì ý thức cô dần trở nên mơ hồ.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra!
“Ồ … Tỉnh rồi sao!”
Vẻ mặt hốt hoảng, cô nghe thấy tiếng của Thi Thụy, mới phát hiện ra hắn đứng trước mặt cô tự khi nào, ở trên cao nhìn xuống.
Cơ thể cô đột nhiên căng cứng.
Thi Thụy đưa tay ra cung kính, ra hiệu mời chào: “Bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Bữa tối?
Đã tối rồi ư!
Đối mặt với lời mời nằm ngoài dự đoán này của Thi Thụy, Hứa Luật bất giác hoảng sợ, không hiểu ý đồ của hắn là gì, hơn nữa bây giờ điều cô muốn biết nhất đó chính là đã xảy ra chuyện gì.
“Muốn biết tại sao không?”, Thi Thụy nhìn sơ cũng thấy được sự nghi hoặc của cô: “Ăn trước đi!”
Hứa Luật nhướn mi, biết mình không thể nào từ chối, cô đành cởi găng tay đầy máu và áo blouse, trên chân cô đã bị xích. Cô di chuyển từng bước chậm chạp theo Thi Thụy đến bàn ăn. Chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, trên mặt bàn là món bò beefsteak, phía trên treo chiếc bóng đèn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng một không gian nhỏ. Khi cô tiến đến, ánh sáng bị che mất đi một nửa.
Thi Thụy rất ga-lăng kéo ghế cho cô ngồi.
Cô chẳng có chút khẩu vị, ăn đại vài miếng, chờ đợi lời giải thích của Thi Thụy. Cô thì lo lắng còn hắn trái lại chẳng chút nào gấp gáp, ung dung tao nhã ăn hết phần ăn, lau khóe miệng, đồng thời bàn luận với cô về Freud.
Cô đã từng đọc qua thông tin về Freud trong tủ sách của Đường Tố khi còn ở chung với anh ở căn biệt thự nhỏ tại Đại học Y.
Freud là một trong ba nhà tâm lý học nổi tiếng, thông qua trải nghiệm của chính bản thân mà sáng lập ra một học thuyết mới. Theo lý luận của ông bản năng có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với nhân loại. Tuy nhiên học thuyết này của ông không được nhiều người đón nhận.
“Freud chia tiềm thức của con người thành ba thành phần: ‘Bản năng’ đại diện cho tất cả những ham muốn nguyên thủy; hiểu rõ thế giới bên ngoài, khống chế hành vi ‘Bản ngã’; Từ đạo đức của gia đình và xã hội đã tác động lên tâm lý tạo thành cái ‘Siêu ngã’ (siêu tôi). Ông ta cho rằng trong các hoạt động thường ngày, hành động chống đối xã hội và đều do tâm lý kích động mang lại.” Thi Thụy giảng giải như một học giả, chậm rãi báo cáo. Trên thực tế, nếu chưa từng chứng kiến biểu hiện thần kinh của hắn, chắc chắn Hứa Luật cũng cho rằng người trước mắt cô đây cũng là một khoa học gia.
“Đừng gấp gáp!”, hắn nhấp một ngụm rượu, ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, tạo ra vầng sáng nhàn nhạt khiến gương mặt của hắn càng khó nắm bắt.
Hứa Luật lặng im không nói, trong lòng cô chưa bao giờ có được cảm giác thư thái.
“Muốn gặp Đường Tố sao?”, hắn đột nhiên hỏi một câu.
Hứa Luật sững người, không hiểu câu hỏi này của hắn có ý nghĩa gì … Nhớ Đường Tố sao? Cô dĩ nhiên nhớ anh …
Thi Thụy không thèm để ý Hứa Luật có trả lời hay không, lại tự mình lên tiếng: “Cô nghĩ cậu ấy đang làm gì? Cô muốn cậu ấy đột nhiên xuất hiện, giải cứu cho cô …”, đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên, ngừng một chút, ép sát người gần Hứa Luật: “Cô muốn cậu ấy ở bên cạnh cô, muốn cậu ấy ôm cô … Ôm cô thật chặt … Sau đó thì sao … Hôn nhau, ôm ấp nhau, cảm nhận xúc cảm của nhau …”
“Tôi …”, hơi thở Hứa Luật trở nên gấp gáp, cảm giác trong người có một luồng khí đang cuồn cuộn dâng trào, tựa như bóng dáng Đường Tố đang đứng trước mặt cô.
Đường Tố …
Đường …
Không đúng … Không phải Đường Tố.
Hứa Luật đột nhiên đứng phắt dậy, động tác quá nhanh khiến chiếc ghế ngả về phía sau, tạo ra âm thanh chói tai.
“A …”, hắn khẽ nở nụ cười, đưa Hứa Luật trở về hiện thực.
Định thần nhìn lại, đâu phải Đường Tố, trước mắt cô chỉ có tên Thi Thụy đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu, ngồi trên ghế duy trì tư thế như lúc ban đầu.
Vừa rồi …
Hứa Luật khẽ chuyển động yết hầu, vừa rồi …
Hoàn toàn tĩnh mịch …
Vừa rồi … Cô bị thôi miên?!?
Khóe miệng Hứa Luật co giật, lúc ấy, ngay cả hít thở cô tựa hồ cũng quên mất, cô như chân trần bước trên tảng băng trôi, từng cơn lạnh lan tỏa từ lòng bàn chân lên bụng, đến đỉnh đầu …
Trước đây cô chỉ nhìn thấy thôi miên ở trên Tivi hoặc đọc sách, tuy rằng trong lúc lấy chứng cứ, cảnh sát có dùng vài phương pháp dẫn dắt tâm lý, nhưng đây chỉ là cấp độ quá thấp, không phải là thôi miên.
Một số nhà tâm lý học khi áp dụng liệu pháp thôi miên vào trị liệu tâm lý vẫn còn phải dùng một số đồ vật hỗ trợ ví dụ như chiếc chuông, đồng hồ quả quýt, …
Thế nhưng, vừa rồi … Thi Thụy không dùng bất cứ vật gì …
Hứa Luật nheo mắt, nhìn vào ly rượu đỏ trên tay Thi Thụy, dưới ánh đèn, chất lỏng bên trong xoay chuyển có quy luật.
“Xem ra hiệu quả rất tốt!”, Thi Thụy cạn sạch ly rượu.
“Ngươi … Bằng cách nào …”
“Ám thị!”, hắn khẽ mỉm cười, “Muốn khống chế tinh thần của một người điều đầu tiên phải khiến người đó căng thẳng. Điểm này cô đã làm rất tuyệt. Từ lúc cô tỉnh dậy, trông thấy tôi, cô luôn ở trạng thái lo lắng cao độ. Khi cô ngồi xuống, hai chân vô thức thu lại về phía sau gầm ghế đã chứng tỏ điểm này. Trong tiềm thức của cô đang sợ tôi, rất căng thẳng nhưng cũng không từ bỏ khát vọng sinh tồn.
Cô hi vọng sẽ được cứu thoát, cô vô thức đem sự kỳ vọng này ký thác trên người Đường Tố … Tôi chỉ cần phóng to sự vô thức này của cô, kích hoạt một phần ý thức nơi cô, sau đó dùng vào từ ngữ miêu tả đơn giản đã có thể khiến sự vô thức này biến thành tiềm thức, thông qua ảo tưởng trong tiềm thức đưa đến ý thức … Như vậy hoàn thành ‘Ám thị’.”
Hứa Luật nghe xong cảng thêm mụ mị, không hiểu ‘Quy trình’ hắn đang đề cập là gì.
Thế nhưng bản thân cô đã được trải nghiệm ‘uy lực’ của ‘ám thị’ này … Điều càng khiến cô bất an hơn đó chính là, thủ đoạn này của Thi Thụy nhằm mục đích gì?
“Căn cứ học thuyết Floyd, bản năng con người vẫn ẩn núp trong ý thức của chúng ta”, Thi Thụy lúc này đây lại như một giáo sư vui vẻ truyền đạt kiến thức cho sinh viên: “Và chúng ta cũng không chú ý đến những hành động vô thức, cũng chẳng cần suy nghĩ những hành động vô thức đó đại biểu cho cái gì.
Ví như một người bình thường sẽ thích người khác phái, và bọn họ tuyệt đối chẳng bao giờ mất thời gian và sinh lực đi suy nghĩ coi ‘Vì sao khác phái lại hấp dẫn ta?’ … đây chính là tác dụng của bản năng. Bản chất của bản năng là ‘Bản ngã’ …. Mà một phần của ‘bản ngã’ thường bị đạo đức biến thành cái ‘Siêu ngã’ mà bị lãng quên. ‘Bản ngã’ và ‘Siêu ngã’ đều là hành vi ý thức, chỉ có ‘Bản năng’ mới là phần chân thực nhất.” hắn đột nhiên hạ thấp giọng, dùng giọng nhẹ nhàng khiến Hứa Luật sở gai ốc: “Pháp y Hứa … Cô thật sự thích công việc pháp y này sao? Hay vẫn chỉ là …. Vì thích cảm giác dùng dao rạch lên cơ thể người.”
“Tôi dĩ nhiên …”
Hứa Luật chưa nói dứt lời đã bị Thi Thụy cắt ngang: “Đừng nóng vội, pháp y Hứa!”, ngữ khí của hắn đột nhiên quay trở về sự lạnh lẽo vốn có: “Cô là một người giỏi che giấu những cảm xúc cá nhân. Cô có một người cha làm cảnh sát, mẹ làm bác sĩ. Dưới sự ảnh hưởng của bọn họ đã tác động lên tâm lý của cô, cô luôn tự nói với bản thân phải kiên trì chính nghĩa, bởi làm như vậy mới là đúng, mới phù hợp với đạo đức xã hội. Cho dù cảm thấy phiền chán, nhưng là người có trách nhiệm, cộng với áp lực từ mọi mặt đã vô thức chiếm toàn bộ ý thức của cô ….. khiến cô quên mất cái gì là ‘Bản năng’.”
Nói hưu nói vượn. Hứa Luật muốn bịt chặt lỗ tai, cô cắn chặt môi dưới, từ chối tiếp nhận luận điệu tẩy não này của hắn.
“Thật ra cô không thích làm cảnh sát.”
Nói bậy, Cảnh sát là đại biểu cho sự chính nghĩa, ngay từ nhỏ cô đã muốn làm cảnh sát.
“Cha cô vì công việc mà bỏ lỡ sinh nhật của cô …”
… Hôm nay mẹ của Tiểu Luật có ca trực, nên ba cô phụ trách tổ chức sinh nhật cho cô. Kết quả tối hôm ấy, sau khi nhận được một cú điện thoại, ông vội vã rời khỏi nhà, sinh nhật năm ấy cô một mình lẻ loi, không nến, không bánh, không ba, không mẹ, chỉ có mình cô hát vang khúc ca ‘Chúc mừng sinh nhật’.
“Mẹ cô vì công việc quên mất cô, không rảnh quan tâm đến cô …”
… Tiểu Luật, con ngoan ngoãn ở đây làm bài tập, mẹ đi mua cơm trưa cho con …. Ngày hôm ấy, cô viết xong bài vẫn chưa thấy mẹ mua cơm về, cô đói gần chết, từ phòng nghỉ chạy đi tìm mẹ … cuối cùng bị lạc đường.
Những tình tiết như thế, nhiều không đếm hết.
Từ nhỏ, vì công việc của ba mẹ mà cô chỉ có một thân một mình, không được quấy, không được gào thét bởi vì cô là một đứa bé ngoan và hiểu chuyện.
“Cô ao ước được như bao đứa trẻ khác được cha mẹ chăm sóc.”
Sau đó, cô thích lẽo đẽo đi theo sau Tô Tử Khiêm, bây giờ ngẫm lại, phần nhiều là do muốn được cảm giác mẹ Tô yêu thương chăm sóc …
Nếu như ba cô không phải cảnh sát, mẹ cô không phải bác sĩ, vậy bọn họ sẽ không bận rộn như vậy, Hứa Luật luôn âm thầm nghĩ đến chuyện này.
Những ký ức ấu thơ tưởng chừng đã bị quên lãng, nay theo lời hắn nói lại trở nên rõ ràng hơn.
Mỗi lần bị bỏ rơi, mỗi lần nhìn đứa trẻ khác nắm tay ba mẹ …
“Thật ra, cô chưa bao giờ quên, chỉ là những chuyện này vô thức bị đè nén”, Thi Thụy lên tiếng: “Cô ghét công việc của bọn họ, cô không thích làm cảnh sát, không thích thứ nghề nghiệp mang theo chính nghĩa này. Tuy nhiên cô lại bị môi trường bên ngoài tác động, cô tự lừa mình, tự lừa mình cho rằng cô rất thích nghề này … Thật ra không phải vậy, lẽ nào cô quên mất ngày hôm qua khi cô rạch bụng người phụ nữ đó, cô đã hưng phấn đến mức nào rồi sao?”
Ngày hôm qua … giải phẫu … Phụ nữ …
Hứa Luật chỉ cảm thấy một vài ký ức mơ hồ nhanh chóng chạy vụt qua … Cô trông thấy trên tay mình cầm dao giải phẫu, người phụ nữ nằm trước mặt cô … sau đó …
“Đừng nói nữa …”
Hắn lại đang tiếp tục thôi miên cô, Hứa Luật bịt chặt tai không nghe những lời ma tính của Thi Thụy.
Thị Thụy ánh mắt sáng rỡ: “Quay trở về ‘Bản năng’ rất tốt, cô sẽ càng ngày càng cảm thấy vui vẻ … Đây chính là lý luận trước đây của Đường Tố.”
Hứa Luật không đáp lời, nghĩ đến chiếc găng tay nhuốm máu, mũi cũng phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh, mùi vị cô đã sớm quen thuộc thế như bụng cô bắt đầu cuộn trào …
“Ọe ….”
Thức ăn vừa vào trong miệng lập tức phun ra ngoài, cảm giác buồn nôn ập đến.
Cô tự nhắc mình những lời Thi Thụy nói đều là giả, nhưng nói thật câu nói ấy không dằn vặt cô là giả. Ký ức ngắn ngủi trôi qua lại rõ mồn một, khiến cô bất giác hoảng sợ, thậm chí còn hoài nghi … Thật sự khi hắn ta thôi miên cô, chính cô đã làm ra những loại chuyện như vậy ư.
Hứa Luật lắc mạnh đầu, để những ý nghĩ này tan biến.
Thi Thụy đứng cách đó không xa, nở nụ cười, ánh mắt hưng phấn nhìn Hứa Luật: “À … Đúng rồi, không phải cô rất muốn biết trong này là thứ gì sao?”, hắn rút ống tiêm từ trong túi: “Thuốc này có thể kích thích đại não, kích hoạt sự vô thức trong đầu đầu cô, biến nó trở nên sống động.”
Gương mặt Hứa Luật trắng bệch, cô lùi về sau, nhưng xích chân lại kéo cô trở lại, đi chưa được vài bước Thi Thụy đã bắt được cô.
“Suỵt … Ngoan nào … Cô sẽ thích cảm giác này.”
Hắn cười lớn, lần thứ hai tiêm thuốc vào mạch máu Hứa Luật.
*
Kết quả nghiệm thi đã có, quả tim của nạn nhân bị lấy đi, đối chiếu vân tay xác thực nạn nhân không phải là Chu Mẫn. Vậy Chu Mẫn thật sự đang ở đâu.
Lời giải đáp có sau đó hai ngày.
Thi thể Chu Mẫn được phát hiện trong một gian phòng.
Tử trạng Chu Mẫn và nạn nhân trước đó đều có điểm tương đồng, bị hủy dung nhan, động mạch bị cắt, hiện trường không có vết máu phun bắn tung tóe, sàn nhà thấm đầy máu, nạn nhân cũng bị mổ bụng và mất tim.
Cũng từ hiện trường này, Đường Tố tìm được ‘Món quà’ khác, lần này là một đoạn băng ghi âm, là giọng của Hứa Luật.
Chính là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Thi Thụy và Hứa Luật.
Từ đoạn băng này đã khiến tiến trình vụ án bị đẩy sang một hướng khác, đồng thời trong báo cáo của Hứa Luật cũng chỉ rõ: Vết khâu trên thi thể và phương pháp mổ bụng hết sức chuyên nghiệp.
Có phải là thủ pháp của Hứa Luật hay không, Quản Thịnh Văn chỉ cho biết: “Tôi cho rằng pháp y Hứa không phải là người làm ra loại chuyện như vậy.” Ông ta mượn cớ mình còn nhiều việc nên không tiếp nhận vụ án này. Thế nhưng muốn làm báo cáo so sánh, Quản Thịnh Văn không muốn làm thì có đầy kẻ tiếp nhận, hơn nữa đã có sẵn chứng cớ, Hứa Luật từng giúp cục cảnh sát thành phố Tân, quá trình xử lý tử thi trước đó, và các vết khâu trong nạn nhân lần này đưa đi so sánh, rất nhanh đã có kết quả: Tương đồng!
Kết luận này hiềm nghi đối với Hứa Luật lại tăng thêm một bậc.
Ngày hôm sau, bên Cục cảnh sát đã gửi văn kiện yêu cầu Mạc Thông chuyển toàn bộ thông tin vụ án qua tổ khác xử lý.
Lý do: Hứa Luật trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, và Hứa Luật và Mạc Thông có giao tình.
Đến đây, mục đích của Thi Thụy đã quá rõ ràng: Muốn hủy Đường Tố, trước tiên phải hủy hoại Hứa Luật.
Mà biện pháp tốt nhất có thể hạ gục Hứa Luật chính là hủy đi tín ngưỡng trong lòng cô, dùng chính nghề nghiệp của cô phá hủy niềm tin nơi cô.
Thử nghĩ coi nếu hai tay Hứa Luật thấm đầy máu tươi … Sự việc bại lộ chắc chắn sẽ là đả kích trí mạng với Hứa Luật
*
“Đường Tố! Loại thuốc mà hắn nói, là có thật không?”
Tô Tử Khiêm nắm bắt điểm mấu chốt trong đoạn băng ghi âm: Thuốc!
Loại thuốc ấy có tồn tại hay không? Đây là điều Tô Tử Khiêm muốn biết.
Đáp án Đường Tố: “Có!” còn có chuyện anh không đề cập đó chính là, loại thuốc đó do chính anh nghiên cứu ra.
Anh luôn cảm thấy hứng thú đối với tất cả những sự việc có tính khiêu chiến. Năm anh sáu tuổi, anh có niềm đam mê môn hóa học, sau đó vài năm, anh nghiên cứu ra rất nhiều thứ quái lạ. Năm mười bốn tuổi anh thành công chiết suất ra một loại thuốc phi pháp, đồng thời dùng chính bản thân làm thí nghiệm. Cảm giác lần đầu tiên thuốc ngấm vào người, anh chưa bao giờ quên, các tế bào trong cơ thể đồng loạt kích hoạt, sau đó anh phát hiện loại thuốc này mặc dù sẽ tác động lên dây thần kinh hưng phấn của con người nhưng tác dụng phụ hết sức rõ ràng, đó chính là sản sinh những tính cách tiềm ẩn, từ đó về sau anh không sử dụng loại thuốc ấy nữa.
Thế nhưng, cảm giác thành công khiến anh vô cùng hứng thú, từ đó anh không ngừng nghiên cứu. Sau khi tiếp xúc tâm lý học, học thuyết Freud đã mở ra cho anh một phương hướng nghiên cứu khác, phóng thích sự vô thức của bản thân, giảm thiểu ảnh hưởng của ý thức, kích hoạt tính bản năng, đẩy mạnh sự hoạt động của vùng ngoại biên đại não. Kích hoạt những hành động vô thức khiến năm giác quan con người càng thêm nhạy cảm, dễ dàng nắm bắt nhất cử nhất động của người khác.
Dựa trên cơ sở này, anh bắt đầu làm thí nghiệm. Thất bại rất nhiều lần nhưng anh vẫn từ từ tìm tòi, cuối cùng đến năm anh hai mươi mốt tuổi, anh đã thành công nghiên cứu loại thuốc tăng kích thích vùng ngoại biên đại não, tăng thêm độ nhạy cảm.
Lúc đó, nghiên cứu này của anh không được coi trọng, thậm chí còn bị coi là vô căn cứ. Thế nhưng có một người lại hết sức lưu tâm, đồng ý làm trợ thủ cho anh, thậm chí còn tự nguyện trở thành vật thí nghiệm.
Người đó …
Nếu như không gặp chuyện lần này, chắc chắn Đường Tố hầu như quên mất quãng thời gian ngông cuồng của mình, càng không nghĩ đến đã từng có một nhân vật như thế tồn tại.
Người đó chính là Thi Thụy …
Đường Tố khép mi, cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn.
Cô đưa tay xoa xoa cánh mũi theo thói quen …
Cảm giác dính dấp mồ hôi buộc cô phải mở mắt, phát hiện cô đang đeo bao tay y tế, trên găng tay thấm đẫm máu, từ tình trạng máu vón cục cho biết máu này đã khá lâu rồi.
Máu ở đâu đây?
Còn nữa … Đôi bao tay này … Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô cúi đầu nhìn mình, cô đăng mặc chiếc áo blouse, trên áo cũng dính khá nhiều máu.
Hứa Luật cố gắng nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra … Thi Thụy tiêm cho cô một loại thuốc nào đó, sau khi tiêm thì ý thức cô dần trở nên mơ hồ.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra!
“Ồ … Tỉnh rồi sao!”
Vẻ mặt hốt hoảng, cô nghe thấy tiếng của Thi Thụy, mới phát hiện ra hắn đứng trước mặt cô tự khi nào, ở trên cao nhìn xuống.
Cơ thể cô đột nhiên căng cứng.
Thi Thụy đưa tay ra cung kính, ra hiệu mời chào: “Bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Bữa tối?
Đã tối rồi ư!
Đối mặt với lời mời nằm ngoài dự đoán này của Thi Thụy, Hứa Luật bất giác hoảng sợ, không hiểu ý đồ của hắn là gì, hơn nữa bây giờ điều cô muốn biết nhất đó chính là đã xảy ra chuyện gì.
“Muốn biết tại sao không?”, Thi Thụy nhìn sơ cũng thấy được sự nghi hoặc của cô: “Ăn trước đi!”
Hứa Luật nhướn mi, biết mình không thể nào từ chối, cô đành cởi găng tay đầy máu và áo blouse, trên chân cô đã bị xích. Cô di chuyển từng bước chậm chạp theo Thi Thụy đến bàn ăn. Chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, trên mặt bàn là món bò beefsteak, phía trên treo chiếc bóng đèn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng một không gian nhỏ. Khi cô tiến đến, ánh sáng bị che mất đi một nửa.
Thi Thụy rất ga-lăng kéo ghế cho cô ngồi.
Cô chẳng có chút khẩu vị, ăn đại vài miếng, chờ đợi lời giải thích của Thi Thụy. Cô thì lo lắng còn hắn trái lại chẳng chút nào gấp gáp, ung dung tao nhã ăn hết phần ăn, lau khóe miệng, đồng thời bàn luận với cô về Freud.
Cô đã từng đọc qua thông tin về Freud trong tủ sách của Đường Tố khi còn ở chung với anh ở căn biệt thự nhỏ tại Đại học Y.
Freud là một trong ba nhà tâm lý học nổi tiếng, thông qua trải nghiệm của chính bản thân mà sáng lập ra một học thuyết mới. Theo lý luận của ông bản năng có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với nhân loại. Tuy nhiên học thuyết này của ông không được nhiều người đón nhận.
“Freud chia tiềm thức của con người thành ba thành phần: ‘Bản năng’ đại diện cho tất cả những ham muốn nguyên thủy; hiểu rõ thế giới bên ngoài, khống chế hành vi ‘Bản ngã’; Từ đạo đức của gia đình và xã hội đã tác động lên tâm lý tạo thành cái ‘Siêu ngã’ (siêu tôi). Ông ta cho rằng trong các hoạt động thường ngày, hành động chống đối xã hội và đều do tâm lý kích động mang lại.” Thi Thụy giảng giải như một học giả, chậm rãi báo cáo. Trên thực tế, nếu chưa từng chứng kiến biểu hiện thần kinh của hắn, chắc chắn Hứa Luật cũng cho rằng người trước mắt cô đây cũng là một khoa học gia.
“Đừng gấp gáp!”, hắn nhấp một ngụm rượu, ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, tạo ra vầng sáng nhàn nhạt khiến gương mặt của hắn càng khó nắm bắt.
Hứa Luật lặng im không nói, trong lòng cô chưa bao giờ có được cảm giác thư thái.
“Muốn gặp Đường Tố sao?”, hắn đột nhiên hỏi một câu.
Hứa Luật sững người, không hiểu câu hỏi này của hắn có ý nghĩa gì … Nhớ Đường Tố sao? Cô dĩ nhiên nhớ anh …
Thi Thụy không thèm để ý Hứa Luật có trả lời hay không, lại tự mình lên tiếng: “Cô nghĩ cậu ấy đang làm gì? Cô muốn cậu ấy đột nhiên xuất hiện, giải cứu cho cô …”, đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên, ngừng một chút, ép sát người gần Hứa Luật: “Cô muốn cậu ấy ở bên cạnh cô, muốn cậu ấy ôm cô … Ôm cô thật chặt … Sau đó thì sao … Hôn nhau, ôm ấp nhau, cảm nhận xúc cảm của nhau …”
“Tôi …”, hơi thở Hứa Luật trở nên gấp gáp, cảm giác trong người có một luồng khí đang cuồn cuộn dâng trào, tựa như bóng dáng Đường Tố đang đứng trước mặt cô.
Đường Tố …
Đường …
Không đúng … Không phải Đường Tố.
Hứa Luật đột nhiên đứng phắt dậy, động tác quá nhanh khiến chiếc ghế ngả về phía sau, tạo ra âm thanh chói tai.
“A …”, hắn khẽ nở nụ cười, đưa Hứa Luật trở về hiện thực.
Định thần nhìn lại, đâu phải Đường Tố, trước mắt cô chỉ có tên Thi Thụy đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu, ngồi trên ghế duy trì tư thế như lúc ban đầu.
Vừa rồi …
Hứa Luật khẽ chuyển động yết hầu, vừa rồi …
Hoàn toàn tĩnh mịch …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi … Cô bị thôi miên?!?
Khóe miệng Hứa Luật co giật, lúc ấy, ngay cả hít thở cô tựa hồ cũng quên mất, cô như chân trần bước trên tảng băng trôi, từng cơn lạnh lan tỏa từ lòng bàn chân lên bụng, đến đỉnh đầu …
Trước đây cô chỉ nhìn thấy thôi miên ở trên Tivi hoặc đọc sách, tuy rằng trong lúc lấy chứng cứ, cảnh sát có dùng vài phương pháp dẫn dắt tâm lý, nhưng đây chỉ là cấp độ quá thấp, không phải là thôi miên.
Một số nhà tâm lý học khi áp dụng liệu pháp thôi miên vào trị liệu tâm lý vẫn còn phải dùng một số đồ vật hỗ trợ ví dụ như chiếc chuông, đồng hồ quả quýt, …
Thế nhưng, vừa rồi … Thi Thụy không dùng bất cứ vật gì …
Hứa Luật nheo mắt, nhìn vào ly rượu đỏ trên tay Thi Thụy, dưới ánh đèn, chất lỏng bên trong xoay chuyển có quy luật.
“Xem ra hiệu quả rất tốt!”, Thi Thụy cạn sạch ly rượu.
“Ngươi … Bằng cách nào …”
“Ám thị!”, hắn khẽ mỉm cười, “Muốn khống chế tinh thần của một người điều đầu tiên phải khiến người đó căng thẳng. Điểm này cô đã làm rất tuyệt. Từ lúc cô tỉnh dậy, trông thấy tôi, cô luôn ở trạng thái lo lắng cao độ. Khi cô ngồi xuống, hai chân vô thức thu lại về phía sau gầm ghế đã chứng tỏ điểm này. Trong tiềm thức của cô đang sợ tôi, rất căng thẳng nhưng cũng không từ bỏ khát vọng sinh tồn.
Cô hi vọng sẽ được cứu thoát, cô vô thức đem sự kỳ vọng này ký thác trên người Đường Tố … Tôi chỉ cần phóng to sự vô thức này của cô, kích hoạt một phần ý thức nơi cô, sau đó dùng vào từ ngữ miêu tả đơn giản đã có thể khiến sự vô thức này biến thành tiềm thức, thông qua ảo tưởng trong tiềm thức đưa đến ý thức … Như vậy hoàn thành ‘Ám thị’.”
Hứa Luật nghe xong cảng thêm mụ mị, không hiểu ‘Quy trình’ hắn đang đề cập là gì.
Thế nhưng bản thân cô đã được trải nghiệm ‘uy lực’ của ‘ám thị’ này … Điều càng khiến cô bất an hơn đó chính là, thủ đoạn này của Thi Thụy nhằm mục đích gì?
“Căn cứ học thuyết Floyd, bản năng con người vẫn ẩn núp trong ý thức của chúng ta”, Thi Thụy lúc này đây lại như một giáo sư vui vẻ truyền đạt kiến thức cho sinh viên: “Và chúng ta cũng không chú ý đến những hành động vô thức, cũng chẳng cần suy nghĩ những hành động vô thức đó đại biểu cho cái gì.
Ví như một người bình thường sẽ thích người khác phái, và bọn họ tuyệt đối chẳng bao giờ mất thời gian và sinh lực đi suy nghĩ coi ‘Vì sao khác phái lại hấp dẫn ta?’ … đây chính là tác dụng của bản năng. Bản chất của bản năng là ‘Bản ngã’ …. Mà một phần của ‘bản ngã’ thường bị đạo đức biến thành cái ‘Siêu ngã’ mà bị lãng quên. ‘Bản ngã’ và ‘Siêu ngã’ đều là hành vi ý thức, chỉ có ‘Bản năng’ mới là phần chân thực nhất.” hắn đột nhiên hạ thấp giọng, dùng giọng nhẹ nhàng khiến Hứa Luật sở gai ốc: “Pháp y Hứa … Cô thật sự thích công việc pháp y này sao? Hay vẫn chỉ là …. Vì thích cảm giác dùng dao rạch lên cơ thể người.”
“Tôi dĩ nhiên …”
Hứa Luật chưa nói dứt lời đã bị Thi Thụy cắt ngang: “Đừng nóng vội, pháp y Hứa!”, ngữ khí của hắn đột nhiên quay trở về sự lạnh lẽo vốn có: “Cô là một người giỏi che giấu những cảm xúc cá nhân. Cô có một người cha làm cảnh sát, mẹ làm bác sĩ. Dưới sự ảnh hưởng của bọn họ đã tác động lên tâm lý của cô, cô luôn tự nói với bản thân phải kiên trì chính nghĩa, bởi làm như vậy mới là đúng, mới phù hợp với đạo đức xã hội. Cho dù cảm thấy phiền chán, nhưng là người có trách nhiệm, cộng với áp lực từ mọi mặt đã vô thức chiếm toàn bộ ý thức của cô ….. khiến cô quên mất cái gì là ‘Bản năng’.”
Nói hưu nói vượn. Hứa Luật muốn bịt chặt lỗ tai, cô cắn chặt môi dưới, từ chối tiếp nhận luận điệu tẩy não này của hắn.
“Thật ra cô không thích làm cảnh sát.”
Nói bậy, Cảnh sát là đại biểu cho sự chính nghĩa, ngay từ nhỏ cô đã muốn làm cảnh sát.
“Cha cô vì công việc mà bỏ lỡ sinh nhật của cô …”
… Hôm nay mẹ của Tiểu Luật có ca trực, nên ba cô phụ trách tổ chức sinh nhật cho cô. Kết quả tối hôm ấy, sau khi nhận được một cú điện thoại, ông vội vã rời khỏi nhà, sinh nhật năm ấy cô một mình lẻ loi, không nến, không bánh, không ba, không mẹ, chỉ có mình cô hát vang khúc ca ‘Chúc mừng sinh nhật’.
“Mẹ cô vì công việc quên mất cô, không rảnh quan tâm đến cô …”
… Tiểu Luật, con ngoan ngoãn ở đây làm bài tập, mẹ đi mua cơm trưa cho con …. Ngày hôm ấy, cô viết xong bài vẫn chưa thấy mẹ mua cơm về, cô đói gần chết, từ phòng nghỉ chạy đi tìm mẹ … cuối cùng bị lạc đường.
Những tình tiết như thế, nhiều không đếm hết.
Từ nhỏ, vì công việc của ba mẹ mà cô chỉ có một thân một mình, không được quấy, không được gào thét bởi vì cô là một đứa bé ngoan và hiểu chuyện.
“Cô ao ước được như bao đứa trẻ khác được cha mẹ chăm sóc.”
Sau đó, cô thích lẽo đẽo đi theo sau Tô Tử Khiêm, bây giờ ngẫm lại, phần nhiều là do muốn được cảm giác mẹ Tô yêu thương chăm sóc …
Nếu như ba cô không phải cảnh sát, mẹ cô không phải bác sĩ, vậy bọn họ sẽ không bận rộn như vậy, Hứa Luật luôn âm thầm nghĩ đến chuyện này.
Những ký ức ấu thơ tưởng chừng đã bị quên lãng, nay theo lời hắn nói lại trở nên rõ ràng hơn.
Mỗi lần bị bỏ rơi, mỗi lần nhìn đứa trẻ khác nắm tay ba mẹ …
“Thật ra, cô chưa bao giờ quên, chỉ là những chuyện này vô thức bị đè nén”, Thi Thụy lên tiếng: “Cô ghét công việc của bọn họ, cô không thích làm cảnh sát, không thích thứ nghề nghiệp mang theo chính nghĩa này. Tuy nhiên cô lại bị môi trường bên ngoài tác động, cô tự lừa mình, tự lừa mình cho rằng cô rất thích nghề này … Thật ra không phải vậy, lẽ nào cô quên mất ngày hôm qua khi cô rạch bụng người phụ nữ đó, cô đã hưng phấn đến mức nào rồi sao?”
Ngày hôm qua … giải phẫu … Phụ nữ …
Hứa Luật chỉ cảm thấy một vài ký ức mơ hồ nhanh chóng chạy vụt qua … Cô trông thấy trên tay mình cầm dao giải phẫu, người phụ nữ nằm trước mặt cô … sau đó …
“Đừng nói nữa …”
Hắn lại đang tiếp tục thôi miên cô, Hứa Luật bịt chặt tai không nghe những lời ma tính của Thi Thụy.
Thị Thụy ánh mắt sáng rỡ: “Quay trở về ‘Bản năng’ rất tốt, cô sẽ càng ngày càng cảm thấy vui vẻ … Đây chính là lý luận trước đây của Đường Tố.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Luật không đáp lời, nghĩ đến chiếc găng tay nhuốm máu, mũi cũng phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh, mùi vị cô đã sớm quen thuộc thế như bụng cô bắt đầu cuộn trào …
“Ọe ….”
Thức ăn vừa vào trong miệng lập tức phun ra ngoài, cảm giác buồn nôn ập đến.
Cô tự nhắc mình những lời Thi Thụy nói đều là giả, nhưng nói thật câu nói ấy không dằn vặt cô là giả. Ký ức ngắn ngủi trôi qua lại rõ mồn một, khiến cô bất giác hoảng sợ, thậm chí còn hoài nghi … Thật sự khi hắn ta thôi miên cô, chính cô đã làm ra những loại chuyện như vậy ư.
Hứa Luật lắc mạnh đầu, để những ý nghĩ này tan biến.
Thi Thụy đứng cách đó không xa, nở nụ cười, ánh mắt hưng phấn nhìn Hứa Luật: “À … Đúng rồi, không phải cô rất muốn biết trong này là thứ gì sao?”, hắn rút ống tiêm từ trong túi: “Thuốc này có thể kích thích đại não, kích hoạt sự vô thức trong đầu đầu cô, biến nó trở nên sống động.”
Gương mặt Hứa Luật trắng bệch, cô lùi về sau, nhưng xích chân lại kéo cô trở lại, đi chưa được vài bước Thi Thụy đã bắt được cô.
“Suỵt … Ngoan nào … Cô sẽ thích cảm giác này.”
Hắn cười lớn, lần thứ hai tiêm thuốc vào mạch máu Hứa Luật.
*
Kết quả nghiệm thi đã có, quả tim của nạn nhân bị lấy đi, đối chiếu vân tay xác thực nạn nhân không phải là Chu Mẫn. Vậy Chu Mẫn thật sự đang ở đâu.
Lời giải đáp có sau đó hai ngày.
Thi thể Chu Mẫn được phát hiện trong một gian phòng.
Tử trạng Chu Mẫn và nạn nhân trước đó đều có điểm tương đồng, bị hủy dung nhan, động mạch bị cắt, hiện trường không có vết máu phun bắn tung tóe, sàn nhà thấm đầy máu, nạn nhân cũng bị mổ bụng và mất tim.
Cũng từ hiện trường này, Đường Tố tìm được ‘Món quà’ khác, lần này là một đoạn băng ghi âm, là giọng của Hứa Luật.
Chính là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Thi Thụy và Hứa Luật.
Từ đoạn băng này đã khiến tiến trình vụ án bị đẩy sang một hướng khác, đồng thời trong báo cáo của Hứa Luật cũng chỉ rõ: Vết khâu trên thi thể và phương pháp mổ bụng hết sức chuyên nghiệp.
Có phải là thủ pháp của Hứa Luật hay không, Quản Thịnh Văn chỉ cho biết: “Tôi cho rằng pháp y Hứa không phải là người làm ra loại chuyện như vậy.” Ông ta mượn cớ mình còn nhiều việc nên không tiếp nhận vụ án này. Thế nhưng muốn làm báo cáo so sánh, Quản Thịnh Văn không muốn làm thì có đầy kẻ tiếp nhận, hơn nữa đã có sẵn chứng cớ, Hứa Luật từng giúp cục cảnh sát thành phố Tân, quá trình xử lý tử thi trước đó, và các vết khâu trong nạn nhân lần này đưa đi so sánh, rất nhanh đã có kết quả: Tương đồng!
Kết luận này hiềm nghi đối với Hứa Luật lại tăng thêm một bậc.
Ngày hôm sau, bên Cục cảnh sát đã gửi văn kiện yêu cầu Mạc Thông chuyển toàn bộ thông tin vụ án qua tổ khác xử lý.
Lý do: Hứa Luật trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, và Hứa Luật và Mạc Thông có giao tình.
Đến đây, mục đích của Thi Thụy đã quá rõ ràng: Muốn hủy Đường Tố, trước tiên phải hủy hoại Hứa Luật.
Mà biện pháp tốt nhất có thể hạ gục Hứa Luật chính là hủy đi tín ngưỡng trong lòng cô, dùng chính nghề nghiệp của cô phá hủy niềm tin nơi cô.
Thử nghĩ coi nếu hai tay Hứa Luật thấm đầy máu tươi … Sự việc bại lộ chắc chắn sẽ là đả kích trí mạng với Hứa Luật
*
“Đường Tố! Loại thuốc mà hắn nói, là có thật không?”
Tô Tử Khiêm nắm bắt điểm mấu chốt trong đoạn băng ghi âm: Thuốc!
Loại thuốc ấy có tồn tại hay không? Đây là điều Tô Tử Khiêm muốn biết.
Đáp án Đường Tố: “Có!” còn có chuyện anh không đề cập đó chính là, loại thuốc đó do chính anh nghiên cứu ra.
Anh luôn cảm thấy hứng thú đối với tất cả những sự việc có tính khiêu chiến. Năm anh sáu tuổi, anh có niềm đam mê môn hóa học, sau đó vài năm, anh nghiên cứu ra rất nhiều thứ quái lạ. Năm mười bốn tuổi anh thành công chiết suất ra một loại thuốc phi pháp, đồng thời dùng chính bản thân làm thí nghiệm. Cảm giác lần đầu tiên thuốc ngấm vào người, anh chưa bao giờ quên, các tế bào trong cơ thể đồng loạt kích hoạt, sau đó anh phát hiện loại thuốc này mặc dù sẽ tác động lên dây thần kinh hưng phấn của con người nhưng tác dụng phụ hết sức rõ ràng, đó chính là sản sinh những tính cách tiềm ẩn, từ đó về sau anh không sử dụng loại thuốc ấy nữa.
Thế nhưng, cảm giác thành công khiến anh vô cùng hứng thú, từ đó anh không ngừng nghiên cứu. Sau khi tiếp xúc tâm lý học, học thuyết Freud đã mở ra cho anh một phương hướng nghiên cứu khác, phóng thích sự vô thức của bản thân, giảm thiểu ảnh hưởng của ý thức, kích hoạt tính bản năng, đẩy mạnh sự hoạt động của vùng ngoại biên đại não. Kích hoạt những hành động vô thức khiến năm giác quan con người càng thêm nhạy cảm, dễ dàng nắm bắt nhất cử nhất động của người khác.
Dựa trên cơ sở này, anh bắt đầu làm thí nghiệm. Thất bại rất nhiều lần nhưng anh vẫn từ từ tìm tòi, cuối cùng đến năm anh hai mươi mốt tuổi, anh đã thành công nghiên cứu loại thuốc tăng kích thích vùng ngoại biên đại não, tăng thêm độ nhạy cảm.
Lúc đó, nghiên cứu này của anh không được coi trọng, thậm chí còn bị coi là vô căn cứ. Thế nhưng có một người lại hết sức lưu tâm, đồng ý làm trợ thủ cho anh, thậm chí còn tự nguyện trở thành vật thí nghiệm.
Người đó …
Nếu như không gặp chuyện lần này, chắc chắn Đường Tố hầu như quên mất quãng thời gian ngông cuồng của mình, càng không nghĩ đến đã từng có một nhân vật như thế tồn tại.
Người đó chính là Thi Thụy …
Đường Tố khép mi, cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro