Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Em Đang Sợ Cái Gì?
Nam Thư
2024-07-24 22:41:13
Dư Hướng Cảnh nhắm mắt lại, che đi đôi mắt đã nhuốm màu sắc dục. Yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống.
Bàn tay to lớn nắm chặt dương vật đang ngóc đầu lên, giật giật một chút, âm thanh khàn đục gọi tên của Diệp Lâm Hạ.
“Lâm Hạ…”
“Lâm Hạ…”
Dương vật sưng tấy dưới sự ma sát của lòng bàn tay dần dần ve vẩy. Sự cau có ở trên khuôn mặt cũng theo động tác không ngừng này mà giãn ra. Thứ bên dưới cũng co lại theo động tác chuyển động lên xuống không ngừng.
m thanh như có như không cùng với tiếng ma sát của quần áo khiến cho bầu không khí trở nên nóng hơn.
Đợi đến lúc Dư Hướng Cảnh kéo cửa kính của phòng tắm ra một lần nữa, thì anh đã mặc xong áo tắm. Những giọt nước ở trên mái tóc đang ướt nhỏ giọt xuống đất. Quần lót ren màu đen dính đầy tinh dịch trở nên rách nát, tơi tả. Bị anh ném thẳng vào thùng rác.
Người gây chuyện đang rảnh rỗi, ung dung ngồi trên ghế sofa ở ban công, thong thả lật sách để đọc, Dường như đang hưởng thụ thời gian hiếm có.
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh thức Diệp Lâm Hạ đang dần vào trong mộng. Cô cố gắng mở to đôi mắt sắp nhắm chặt lại với nhau của mình, lấy điện thoại đặt bên tai.
“Alo...”
“Lâm Hạ, đã mười giờ rồi mà em vẫn chưa dậy à.”
“Không có ạ.”
“Lâm Hạ, mau lên mau lên. Gửi cho chị một trăm nghìn tệ.”
“Được ạ.”
Diệp Lâm Hạ không có tinh thần mà đáp lại Diệp Thời. Vì vậy, cô chỉ gật đầu trả lời một cách qua loa.
Câu trả lời qua loa lấy lệ này khiến Diệp Thời tức giận. Cô ta phải nhanh chóng trả tiền cho chiếc túi mẫu mới ra này trước khi bị mấy đứa con gái khác cướp đi: “Lâm Hạ, nhanh chút đi.”
Giọng điệu nghiêm túc của Diệp Thời đầy sự sốt sắp, khiến cho Diệp Lâm Hạ hoàn toàn tỉnh ngủ: “Được chị ạ. Bây giờ em chuyển ngay cho chị ạ.”
“Nhanh chút.”
“Em đang chuyển rồi ạ.”
“Lâm Hạ. Chị nhận được rồi. May mà có em. Chị cúp máy trước đây, em ngủ tiếp đi!”
Diệp Lâm Hạ bây giờ làm sao mà ngủ tiếp được nữa. Đầu óc mê mẩn đi về phía ban công. Đối diện với ban công có núi có nước. Đúng lúc gió nhẹ thổi lướt qua khiến cho tâm tình u ám của cô cũng tốt hơn một chút.
“Lâm Hạ. Em tỉnh rồi à.”
m thanh đột nhiên vang lên đánh thức Diệp Lâm Hạ đang ngơ ngác, cơ thể của cô bất giác run lên. Cổ cô căng cứng quay đầu lại: “Anh… Anh rể.”
“Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Giọng nói trầm thấp của Dư Hướng Cảnh đầy sự quyến rũ. Ánh mắt ấm áp dần hướng về phía cô. Không biết tại sao, nhưng một Dư Hướng Cảnh như vậy khiến Diệp Lâm Hạ cảm thấy sởn cả gai ốc.
Tháo bỏ lớp phòng bị bên ngoài. Diệp Lâm Hạ đã từng nhìn thấy rất nhiều lần Dư Hướng Cảnh nở nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, dịu dàng nhẹ nhàng giống như ánh nắng giữa trời đông, mang đến năng lượng làm ấm áp lòng người.
Mỗi lần Dư Hướng Cảnh đều dùng ánh mắt như thế này nhìn Diệp Thời một cách chăm chú. Chỉ là khi đổi thành Diệp Lâm Hạ, cô chỉ cảm thấy rùng mình.
Điều này thật kỳ lạ.
“Anh…Anh rể. Em không buồn ngủ nữa rồi.”
Diệp Lâm Hạ cúi thấp đầu, giấu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt của mình. Cô không biết phải đối phó thế nào với người ở trước mặt.
Lại là sợ hãi trốn tránh.
“Lâm Hạ, em đang sợ anh.”
“Sao có thể chứ ạ, anh rể?”
Diệp Lâm Hạ gượng cười. Chỉ là nụ cười này quá miễn cưỡng.
“Lâm Hạ, tại sao vậy?”
“Tại sao em lại sợ anh vậy?”
Ánh mắt của Dư Hướng Cảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Hạ, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô. Anh muốn tìm ra manh mối nào đó từ đây.
“Em không có sợ anh.”
Diệp Lâm Hạ vẫn đứng yên một chỗ, không di chuyển gì cả. Cô biết rằng bản thân mình không nên có những suy nghĩ hoang tưởng.
Đợi Dư Hướng Cảnh tìm được người yêu, kết hôn cùng với chị ấy. Còn chị gái cô cùng với anh Phương sẽ tiếp tục ở bên nhau cả đời.
Cùng nhau đều có thể là kết quả đã định.
Diệp Lâm Hạ chỉ hy vọng có thể đi đến bước này, không muốn có một chút biến cố nào.
“Lâm Hạ, nếu như em không sợ anh. Vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh? Em là em gái của Tiểu Thời, anh bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Bàn tay to lớn nắm chặt dương vật đang ngóc đầu lên, giật giật một chút, âm thanh khàn đục gọi tên của Diệp Lâm Hạ.
“Lâm Hạ…”
“Lâm Hạ…”
Dương vật sưng tấy dưới sự ma sát của lòng bàn tay dần dần ve vẩy. Sự cau có ở trên khuôn mặt cũng theo động tác không ngừng này mà giãn ra. Thứ bên dưới cũng co lại theo động tác chuyển động lên xuống không ngừng.
m thanh như có như không cùng với tiếng ma sát của quần áo khiến cho bầu không khí trở nên nóng hơn.
Đợi đến lúc Dư Hướng Cảnh kéo cửa kính của phòng tắm ra một lần nữa, thì anh đã mặc xong áo tắm. Những giọt nước ở trên mái tóc đang ướt nhỏ giọt xuống đất. Quần lót ren màu đen dính đầy tinh dịch trở nên rách nát, tơi tả. Bị anh ném thẳng vào thùng rác.
Người gây chuyện đang rảnh rỗi, ung dung ngồi trên ghế sofa ở ban công, thong thả lật sách để đọc, Dường như đang hưởng thụ thời gian hiếm có.
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh thức Diệp Lâm Hạ đang dần vào trong mộng. Cô cố gắng mở to đôi mắt sắp nhắm chặt lại với nhau của mình, lấy điện thoại đặt bên tai.
“Alo...”
“Lâm Hạ, đã mười giờ rồi mà em vẫn chưa dậy à.”
“Không có ạ.”
“Lâm Hạ, mau lên mau lên. Gửi cho chị một trăm nghìn tệ.”
“Được ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lâm Hạ không có tinh thần mà đáp lại Diệp Thời. Vì vậy, cô chỉ gật đầu trả lời một cách qua loa.
Câu trả lời qua loa lấy lệ này khiến Diệp Thời tức giận. Cô ta phải nhanh chóng trả tiền cho chiếc túi mẫu mới ra này trước khi bị mấy đứa con gái khác cướp đi: “Lâm Hạ, nhanh chút đi.”
Giọng điệu nghiêm túc của Diệp Thời đầy sự sốt sắp, khiến cho Diệp Lâm Hạ hoàn toàn tỉnh ngủ: “Được chị ạ. Bây giờ em chuyển ngay cho chị ạ.”
“Nhanh chút.”
“Em đang chuyển rồi ạ.”
“Lâm Hạ. Chị nhận được rồi. May mà có em. Chị cúp máy trước đây, em ngủ tiếp đi!”
Diệp Lâm Hạ bây giờ làm sao mà ngủ tiếp được nữa. Đầu óc mê mẩn đi về phía ban công. Đối diện với ban công có núi có nước. Đúng lúc gió nhẹ thổi lướt qua khiến cho tâm tình u ám của cô cũng tốt hơn một chút.
“Lâm Hạ. Em tỉnh rồi à.”
m thanh đột nhiên vang lên đánh thức Diệp Lâm Hạ đang ngơ ngác, cơ thể của cô bất giác run lên. Cổ cô căng cứng quay đầu lại: “Anh… Anh rể.”
“Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Giọng nói trầm thấp của Dư Hướng Cảnh đầy sự quyến rũ. Ánh mắt ấm áp dần hướng về phía cô. Không biết tại sao, nhưng một Dư Hướng Cảnh như vậy khiến Diệp Lâm Hạ cảm thấy sởn cả gai ốc.
Tháo bỏ lớp phòng bị bên ngoài. Diệp Lâm Hạ đã từng nhìn thấy rất nhiều lần Dư Hướng Cảnh nở nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, dịu dàng nhẹ nhàng giống như ánh nắng giữa trời đông, mang đến năng lượng làm ấm áp lòng người.
Mỗi lần Dư Hướng Cảnh đều dùng ánh mắt như thế này nhìn Diệp Thời một cách chăm chú. Chỉ là khi đổi thành Diệp Lâm Hạ, cô chỉ cảm thấy rùng mình.
Điều này thật kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh…Anh rể. Em không buồn ngủ nữa rồi.”
Diệp Lâm Hạ cúi thấp đầu, giấu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt của mình. Cô không biết phải đối phó thế nào với người ở trước mặt.
Lại là sợ hãi trốn tránh.
“Lâm Hạ, em đang sợ anh.”
“Sao có thể chứ ạ, anh rể?”
Diệp Lâm Hạ gượng cười. Chỉ là nụ cười này quá miễn cưỡng.
“Lâm Hạ, tại sao vậy?”
“Tại sao em lại sợ anh vậy?”
Ánh mắt của Dư Hướng Cảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Hạ, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô. Anh muốn tìm ra manh mối nào đó từ đây.
“Em không có sợ anh.”
Diệp Lâm Hạ vẫn đứng yên một chỗ, không di chuyển gì cả. Cô biết rằng bản thân mình không nên có những suy nghĩ hoang tưởng.
Đợi Dư Hướng Cảnh tìm được người yêu, kết hôn cùng với chị ấy. Còn chị gái cô cùng với anh Phương sẽ tiếp tục ở bên nhau cả đời.
Cùng nhau đều có thể là kết quả đã định.
Diệp Lâm Hạ chỉ hy vọng có thể đi đến bước này, không muốn có một chút biến cố nào.
“Lâm Hạ, nếu như em không sợ anh. Vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh? Em là em gái của Tiểu Thời, anh bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro